Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 24: Sao anh phải giúp tôi?

Thủy An Lạc đang ngủ thì bị người ta nhìn đến mức phải giật mình tỉnh dậy, bởi vì ánh mắt đó y như một con rắn độc muốn tiêm nọc độc vào người cô vậy.

Thủy An Lạc mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi mắt ti hí độc địa của... Thủy An Kiều!!!

Không ngờ bị cô tát cho mấy cái vào mặt mà giờ vẫn có gan xuất hiện trước mặt cô.

“Thủy An Lạc, tao đã bảo mày tránh xa anh Ninh Dực ra cơ mà.” Thủy An Kiều ngang ngược nói to.

Thủy An Lạc phì cười rồi đưa tay nhẹ nhàng vỗ về bé con vừa bị giật mình. Cô hơi nhổm người dậy tựa vào đầu giường, thản nhiên nhìn cô ta như thể đang nhìn một con hề nhảy nhót: “Sao nào, An Phong Dương không cần mày nữa mày liền chuyển đối tượng sang Sở Ninh Dực à?”

“Mày nói cái gì!!!”

“Tao nói là, An Phong Dương thà ở bên một thằng đàn ông cũng muốn ở bên mày.” Thủy An Lạc thấy cái vẻ đần độn của cô ta tội nghiệp quá nên đành tốt bụng nói toẹt ra cho cô ta hiểu.

“Thủy An Lạc, mày…” Thủy An Kiều tức đến đỏ mặt tía tai.

“Mà An Phong Dương tuy là đàn ông nhưng nhìn thế nào trông cũng xinh đẹp hơn mày. Nếu như tao mà là Sở Ninh Dực, tao cũng sẽ chọn An Phong Dương chứ không phải là mày đâu.”

Chắc là do cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn nên mỗi câu mỗi chữ của Thủy An Lạc đều nhẹ hẫng, gương mặt trắng bệch lại càng làm nổi bật lên giọng nói nhẹ như bấc kia, trông cô lại càng giống Sadako* tợn…

*Sadako: con ma trong phim Lời Nguyền Quỷ Ám.

“Thủy An Lạc, mày tưởng mày mang đứa con hoang của người khác về thì mày có thể giữ được anh Ninh Dực sao?”

“Mày bảo ai là con hoang?” Mặt của Thủy An Lạc thoắt cái đã lạnh xuống. Cô ngẩng lên nhìn Thủy An Kiều đầy vẻ giận dữ.

“Nói đến ai chẳng lẽ mày còn không biết. Mày với mẹ mày đều đê tiện như nhau cả thôi, sinh ra một đứa con hoang rồi lại bắt đàn ông của người khác đổ vỏ.” Thủy An Kiều độc mồm nói, cô ta chỉ hận không thể dùng tất cả những lời lẽ khó nghe nhất trên đời này đổ lên đầu Thủy An Lạc.

Bàn tay dưới lớp chăn của Thủy An Lạc siết chặt lại, môi cô mím chặt.

“Oa…” Chắc tại bé con bị giọng nói của Thủy An Kiều làm cho giật mình thế nên lúc này mới òa lên khóc nức nở.

“Hà, thằng con hoang khóc rồi kìa.”

Thủy An Kiều vừa mới dứt lời, Thủy An Lạc đã tung chăn lên nhảy xuống giường, cô chẳng màng gì mà lao vào Thủy An Kiều tát cô ta một cái trước, sau đó lại giơ chân lên dùng hết sức bình sinh đạp cho cô ta một phát, cũng vì cú đá này mà thiếu chút nữa cô bị bật lại ngã ngửa ra sau giường.

Thủy An Kiều thét lên, còn chưa kịp bò dậy, Thủy An Lạc đã chạy đến cưỡi lên người cô ta, không hề nương tay mà đập bôm bốp lên người cô ta.

Nói cô, cô có thể nhịn.

Nhưng dám động tới mẹ và con trai cô thì cô cũng chẳng cần nể nang ai cả, ai dám nói họ một câu cô sẽ tẩn người đó một trận.

Tiếng kêu thét của Thủy An Kiều xen lẫn với tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối vang ầm ĩ trong phòng bệnh, khiến cho không ít người tò mò chạy tới xem. Chú Sở vừa quay về liền trông thấy cảnh tượng này.

Thủy An Lạc như thể phát điên mà ghìm chặt Thủy An Kiều xuống đất đánh cho cô ta đến nỗi không còn năng lực phản kháng lại. Thủy An Kiều dù sao cũng là đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, tuy rằng Thủy An Lạc cũng vậy nhưng mà một năm nay sau khi đã trải nghiệm hết cái gọi là "tình người ấm lạnh ở nhân gian" thì cô đã không còn là cô đại tiểu thư tay không dính nước năm ấy nữa rồi.

“Thiếu phu nhân…”

“Mẹ nó chứ, ai dám lại gần, tôi đánh luôn người đó!” Thủy An Lạc nói rồi tiếp tục tát bôm bốp vào mặt Thủy An Kiều.

Bước chân của chú Sở khựng lại, ông không tiến lên nữa, chỉ cần đảm bảo thiếu phu nhân không bị ăn hϊếp là được.

Lâm Thiến Thần đẩy đám người kia ra chạy vào. Thủy An Kiều nhìn thấy chị họ mình liền gào lên kêu cứu, mặt cô ta đau muốn chết.

“Lạc Lạc…” Lâm Thiến Thần về mặt nào đó cũng được coi như chị họ của Thủy An Lạc, cho nên cô ta gọi Thủy An Lạc là Lạc Lạc cũng không có gì là lạ cả.

“Cút ngay.” Thủy An Lạc đánh hăng đến mức hai mắt đỏ hết cả lên, cô đẩy phắt Lâm Thiến Thần ra.

“Thủy An Kiều, hôm nay tao sẽ cho mày biết kết cục của một đứa con hoang là như thế nào.” Thủy An Lạc nói xong lại vung tay tát thêm mấy phát nữa.

“Đang làm cái trò gì thế?”

Giọng nói lạnh lùng của Sở Ninh Dực vang lên giữa đám người. Anh vừa bước vào liền trông thấy Thủy An Lạc đang cưỡi trên người Thủy An Kiều đánh lấy đánh để, đầu tóc cô rối bù y hệt như một kẻ điên hoặc phải nói lúc này cô đúng là điên thật rồi.

“Ninh Dực, cậu mau khuyên Lạc Lạc đi, cứ thế này con bé sẽ đánh chết Kiều Kiều mất.” Lâm Thiến Thần vội vàng kéo tay của Sở Ninh Dực nói.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn hai đứa con gái lăn lộn trên mặt đất, nhưng mà lại không hề có ý định bước đến can ngăn.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Dù sao người chiếm thế thượng phong cũng là mẹ của con anh, anh chẳng có gì phải sốt sắng cả. Sở Ninh Dực tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng với những gì anh biết về Thủy An Kiều anh cũng có thể đoán ra được phần nào.

“Cô Thủy nhân lúc tôi không có mặt liền lẻn vào phòng bệnh nhục mạ tiểu thiếu gia và mẹ của thiếu phu nhân cho nên…” Chú Sở trình bày lại tình hình.

“Ninh Dực…” Lâm Thiến Thần lo lắng lên tiếng, cô ta có vẻ không vui khi thấy chú Sở nói vậy.

“Mồm miệng không sạch sẽ chính là ngứa đòn, lúc nào nói xin lỗi thì lúc đó chuyện này mới xong.” Dám mắng con trai anh, phải đánh.

“Ninh Dực, cậu vừa nói gì thế?” Lâm Thiến Thần không thể tưởng tượng nổi nhìn Sở Ninh Dực, anh đang dung túng cho Thủy An Lạc đánh người sao?

Vẻ mặt của Sở Ninh Dực vẫn lạnh lùng như cũ, anh khoanh tay trước ngực đứng nhìn đứa con gái bị đánh thành đầu heo trên mặt đất: “Thủy An Kiều, cô nghe cho rõ đây, ngày hôm nay chính tôi là người cho phép cô bị đánh thành ra thế này.”

Sở Ninh Dực nói vậy đơn giản chỉ muốn giúp Thủy An Lạc thoát tội, nhà họ Thủy dám tới tìm Thủy An Lạc gây chuyện nhưng sẽ không dám động tới anh.

Thủy An Kiều kêu la khóc lóc nhưng mà không ai ở đây dám bước ra giúp đỡ cô ta cả, trừ khi bọn họ chán sống, bằng không ai dám chống đối lại đại thiếu gia nhà họ Sở chứ?

Thế mà đúng lúc này, Tiểu Bảo Bối đang nằm trên giường khóc rưng rức bỗng bật cười khanh khách, đôi mắt to sáng ngời vẫn còn đọng nước mắt rưng rưng.

“Phư... phư...”

Khi Thủy An Lạc đang ra sức đánh thì bỗng nhiên một cơn đau truyền lên từ vùng bụng. Cô cũng chẳng buồn quan tâm tới Thủy An Kiều nữa ba chân bốn cẳng ôm bụng chạy vào toilet.

Viêm dạ dày!!! Cô thật sự không thể chịu nổi cái bệnh này!!!

Thủy An Lạc ngồi trên bồn cầu, một tay ôm bụng một tay vịn bồn rửa mặt, lúc này có vẻ như cô đã ra khỏi trạng thái tâm thần rồi. Thủy An Lạc lấy lại tỉnh táo rồi chớp mắt nghĩ nghĩ, vừa xảy ra chuyện gì ấy nhỉ? Hình như có rất nhiều người thì phải? Sở... Sở Ninh Dực cũng quay lại rồi à?

Thủy An Lạc một tay cào cào mái tóc rối tung như tổ quạ của mình, mày nhăn lại thật chặt, vậy vừa rồi chính là Sở Ninh Dực đã giúp cô ngăn Lâm Thiến Thần lại sao?

Mắt Thủy An Lạc đảo tròn nghĩ nghĩ, nhưng rồi vì đau quá nên cô cũng chẳng còn hơi mà nghĩ nữa.

Lúc Thủy An Lạc ôm bụng đi ra khỏi tolet, trong phòng đã yên tĩnh trở lại. Lúc này Tiểu Bảo Bối đang ở trong lòng của Sở Ninh Dực ê a không biết nói gì đó, nhưng mà trông bé con có vẻ rất vui.

Sở Ninh Dực ngẩng lên thấy gò má Thủy An Lạc trắng bệch và vầng trán ướt đẫm mồ hôi thì liền đặt Tiểu Bảo Bối xuống giường, đi đến bế bổng cô lên. Thủy An Lạc bị hành động này làm cho giật mình khẽ thốt lên rội vội vàng ôm chặt lấy cổ anh, sợ lỡ như anh lại bỗng dưng quẳng cô xuống thì toi.

"Tại sao anh lại giúp tôi?" Thủy An Lạc lí nhí hỏi, nếu như vừa nãy không phải là anh có lẽ cô đã sớm bị người ta kéo ra rồi, trình độ mình như nào cô cũng tự biết lấy mà.