Đợi Mãi Mới Đến Ngày Cậu Chia Tay!

Chương 3

Pt.2:

Chỉ có Tô Dịch Thanh mới nghe ra được sự châm biếm trong câu nói này.

Biểu cảm của cô ta hơi sững lại nhưng rất nhanh cũng khôi phục về nguyên dạng:

“Thời tiết nóng thế này mà chị vẫn đến hội chào tân sinh viên? Chị là con gái, nhỡ đâu bị cháy nắng…”

“An An.”

Trình Phong quay đầu qua, khóe miệng cong lên.

“Em gái cậu cũng nói như vậy rồi, mấy việc chân tay này để họ làm đi, chúng ta về nghỉ ngơi.”

???

Lại trò gì nữa?

Tô Dịch Thanh vừa nhìn thấy Trình Phong thì lại sững người thêm lần nữa.

Tống Triết từ đầu im như hến vậy mà nghe giọng Trình Phong mặt cũng có chút biến sắc.

“Cậu là ai?”

Giọng nói mơ hồ còn đem theo sự tức giận.

Trình Phong chớp mắt.

“Không nhìn ra à? Tôi đang theo đuổi An An.”

Dưới gậm bàn, tôi lặng lẽ tặng cho cậu ta một đạp.

Trình Phong tủi thân nhìn tôi một cái.

“An An, mãi mới đợi được đến ngày cậu chia tay, người ta cũng có bạn gái rồi, cho tôi một cơ hội đi.”

3.

Trình Phong vừa dứt lời, biểu cảm của Tống Triết và Tô Dịch Thanh đều trở nên vô cùng đặc sắc.

Càng đặc sắc hơn là tối hôm đó trên diễn đàn trường, tên của tôi lại nổi lềnh phềnh trên trang nhất.

Một là tôi và Tô Dịch Thanh là chị em.

Hai là bạn trai hiện tại của Tô Dịch Thanh là bạn trai cũ của tôi.

Video phỏng vấn lúc trước bị đào lại.

Vốn dĩ đứa em gái này nhờ video ân ái kia đã có chút tiếng tăm nhưng giờ tình hình có vẻ đảo ngược rồi.

“***! C**t? Giật ghệ của chị gái?”

“Phí công tao like bài???”

“Thật ra Tô Mộ An xinh đẹp không kém gì, chân vừa dài lại vừa trắng, mỗi tội là hơi lạnh lùng thôi… Nếu không sao mà hot boy Trình Phong lại thích cậu ấy như thế?”

Từ ngày vào trường tới giờ Trình Phong đã nhận được biết bao thư tình nhưng trước giờ vẫn chưa thấy cậu gần gũi với cô gái nào.

Nên lời tuyên bố ngày hôm nay đối với mọi người chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

Một ngày mệt mỏi bên ngoài vừa kết thúc thì về đến kí túc xá, tôi lại bị tiếng hét của bạn cùng phòng làm cho hoảng hốt.

“An An, Trình thần tỏ tình với cậu rồiiiii!!!”

Tôi chán nản lôi sách vở và máy tính ra.

“Để đền ơn, tớ phải làm giúp cậu ta bài tập 2 tuần và trợ lý thí nghiệm 2 tuần đây này.”

Cả căn phòng lại trở về im lặng.

Không thể phủ nhận, trình đàm phán của Trình Phong đã lên một tầm cao mới.

Nhưng nghĩ lại thì từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên có người đứng về phía tôi.

Nếu ngày hôm nay không phải là Trình Phong mở lời, sự việc nào có diễn biến như thế này.

Nghĩ đến đây, tôi lại cắn răng mở vở, bắt đầu vào việc.

“Đến đâu rồi? Đưa tôi xem nào?”

Vừa viết được dòng đầu tiên thì Trình Phong nhắn tin đến.

“Cậu nhớ nhầm không… Bài thứ 6 mới nộp mà?”

“Tôi phải kiểm tra nét chữ chứ, ngộ nhỡ bị thầy Tôn phát hiện thì sao?”

???

Thầy Tôn là viện phó đồng thời cũng là giảng viên tham gia giảng dạy lớp tôi, bình thường vô cùng quý mến Trình Phong.

Kể cả cậu ta có trốn tiết thầy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng kể cả là như vậy tôi cũng chụp đại một tấm gửi qua.

“Tôi có thể viết chữ giống cậu mà sao cậu không chịu khó để ý chút thế?”

“Có cần không, không thì bỏ đi cũng được.”

“Cần chứ, sao lại không cần.”

Tôi không rep nữa, đau đầu vô cùng.

Hôm sau không có tiết nhưng tôi vẫn phải dậy sớm vì hôm nay còn có buổi thực hành thí nghiệm.

Thầy Tôn từ hồi năm nhất đã chọn lựa chúng tôi, sau vài lần kiểm tra thì còn phải tham gia thí nghiệm nữa.

Vì vậy ngoài việc đi học trên lớp tôi khá là bận rộn.

Vừa xuống lầu, tôi đã thấy Trình Phong đứng đợi ở dưới.

“Sao cậu lại đến đây?”

Đối diện với biết bao cặp mắt đang dồn về phía mình, tôi chỉ muốn độn thổ, vậy mà Trình Phong lại nhíu mày, nghênh ngang tuyên bố: “Bạn học Tô Mộ An này, yêu cầu của tôi đối với trợ lý rất là nghiêm khắc đấy nhé.”