Tôi Trở Thành Đặc Vụ Nằm Vùng Sau Khi Xuyên Sách

Chương 4

3

Từ hôm đó, tôi bắt đầu hẹn hò với Tông Dã.

Kể từ khi tôi biết anh ta đã bác bỏ suy nghĩ tôi được cài nằm vùng, gan tôi cũng to hơn.

Bởi vì để sử dụng thuật đọc tâm nên tôi phải tiếp túc cơ thể với Tông Dã nhiều hơn.

Để có thể sớm xử lý anh ta, cũng như về nhà sớm hơn, tôi trêu chọc anh ta bằng đủ cách. Thường thì tôi sẽ giả vờ yếu đuối mong manh mà ôm anh ta, nhưng sau đó lại vô tình ngã ngồi vào lòng anh ta, làm nũng không chịu đứng lên.

Rất nhiều lần tôi để ý thấy Tông Dã trông như mỉm cười, nhưng thực chất cơ thể anh ta cứng đờ như đá cẩm thạch, ánh mắt còn có chút luống cuống.

Tôi còn nghe được tiếng lòng của anh ta:

“Sao cô ấy lại như vậy…”

Những lời sau đó tôi không nghe được!

Lạ thật!

Có chuyện gì với tôi vậy!

Xem ra, cho dù là lời trong lòng của đại ca cũng đều chỉ có nửa câu.

Có điều, qua đôi tai đỏ bừng của anh ta tôi đoán hẳn là anh ta thấy thích, ít ra không bài xích, nói cách khác, anh ta toi rồi!

Mấy ngày nay, tôi không nghe thấy bất kỳ thông tin nào có liên quan tới anh ta và chứng cứ phạm tội từ lời trong lòng của anh ta.

Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ nghĩ, xem ra ở trước mặt tôi đại ca chỉ lo yêu đương, hoàn toàn không có tâm tình nghĩ đến “Chuyện chính”.

Trách tôi!

Sức hấp dẫn của tôi quá lớn!

Hại nội tâm đại ca chỉ có tình tình ái ái.

Cuối cùng hôm nay ——

Tông Dã bị tôi chạm tay n lần, nhân tiện còn giả vờ vô tình sờ s0ạng cơ bụng anh ta. Lúc Tông Dã ý tứ sâu xa nhìn tôi như thể thiết lập nhân vật của tôi đã không còn là đóa hoa trắng thuần khiết mà đã bị ố vàng, tôi nắm bắt được lời trong lòng của anh ta:

“Tuần sau sẽ có giao dịch, hơn nữa số lượng giao dịch rất lớn, địa điểm là ××.”

Nội tâm tôi gào thét, cuối cùng tôi cũng lấy được tin tình báo có ích. Chỉ cần một bước nhỏ nữa thôi, tôi có thể đưa đại ca vào tù!

Tôi giả vờ bình tĩnh, định rời đi, nhanh chóng báo tin cho cấp trên của tôi. Ai ngờ giây tiếp theo, Tông Dã lại bóp cằm tôi, nắn mặt tôi tạo thành… Cá nóc!

Đây là lần đầu tiên Tông Dã chủ động chạm vào tôi. Phải biết rằng trước đó đều là tôi trêu chọc anh ta, anh ta chưa từng chủ động.

Ánh mắt anh ta sâu xa, giống như một con sói xám theo dõi con nai con không ngừng liều mạng trêu chọc nó: “Đêm nay em đừng về, ở lại đây… Ngủ đi.”

Lòng tôi chấn động. Trước đó tôi đã nhận định Tông Dã giữ thân như ngọc 28 năm, chưa từng có bạn gái, có lẽ là… không được.

Nhưng bây giờ nhìn ánh mắt anh ta, tại sao tôi có chút… không chắc chắn với phán đoán của mình trước đây!

Tôi cố gắng nhớ lại thiết lập của nhân phản diện Tông Dã trong sách, vội vàng tìm lại xem liệu có câu kết luận nào nói anh ta không được không!

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy trong lòng Tông Dã nói: “Mới kiểm tra sức khỏe cách đây không lâu, bác sĩ nói thể chất cơ thể mình rất… tốt, so với những người đàn ông bình thường… còn khỏe hơn. Chẳng qua chưa từng có bạn gái, không có vấn đề gì.”

Xong đời!

Tất cả mọi người, tôi toang thật rồi! Tôi trêu chọc lố rồi!

4

Dưới ánh nhìn vi diệu của Tông Dã, ngoài mặt tôi mỉm cười, nội tâm chửi rủa:

“Háo sắc!”

“Lưu manh!”

“Dám chạm vào tôi xem, anh chết chắc rồi!” Tôi cố ý che bụng, ngại ngùng xấu hổ nói: “Em tới kỳ rồi.”

Tông Dã vẫn duy trì nụ cười vi diệu, không biết vì sao, mỗi lần anh ta dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm tôi lại thấy giống như bị một con sói xám âm hiểm nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn cổ tôi.

“Em nghĩ đi đâu thế? Con nai háo sắc, anh chỉ muốn… Ôm bạn gái của anh chứ không muốn làm gì khác. Chẳng lẽ em muốn sao?”

Mặt tôi lập tức bỏ bừng, phi phi phi, ai mà ngờ được!

Cầm thú!

Nhưng nửa tiếng sau, tôi nhìn người đàn ông nửa người dưới quấn khăn tắm màu trắng, nửa người để trần thì sững sờ.

Thật đúng là mặc quần áo nhìn gầy, c ởi quần áo lại có da có thịt.

Nhân vật phản diện này rèn luyện không tệ nha.

Anh ta vừa mới tắm xong, trên người còn đọng nước, nước trượt từ yết hầu gợi cảm xuống cơ ngực, rồi xuống đến eo.

Tôi vội ngoảnh mặt đi, không thể nhìn xuống nữa.

Phi lễ chớ nhìn.

Tôi vùi đầu vào chăn sâu hơn.

Nhưng khi Tông Dã ngồi xuống giường, hương sữa tắm trên người anh ta vẫn len vào mũi tôi.

Tôi hận không thể vùi xuống sâu hơn.

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói đượm cười xen lẫn bất lực bên tai: “Em muốn làm đà điểu sao? Cẩn thận ngộp thở.”

Nói xong, anh ta kéo đầu tôi ra khỏi đống chăn.

Tôi nghĩ, lỡ như tên cầm thú này thật sự muốn tôi…

Vì thực hiện nhiệm vụ, tôi có nên hy sinh không?

Hay là… Trực tiếp phế anh ta?

Nhưng còn chưa lấy được bằng chứng mà!

Khi đầu tôi đang quay cuồng, tôi nghe được tiếng lòng anh ta vì anh ta chạm vào tôi:

“Hiện tại không vội…”

“Vẫn nên chờ đến lễ cưới của mình với cô ấy mới động phòng đi, như vậy mới đúng nghi thức.”

Khi tôi nghe được tiếng lòng của anh ta, lúc này tôi mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh anh ta đã dời tay đi, tôi không nghe được tiếng lòng của anh ta nữa.

Có điều, để đảm bảo an toàn, tôi vẫn cố gắng ngủ xa Tông Dã nhất có thể, dán sát mép giường, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống.

Ngay khi tôi đang ngủ mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng ôm lấy eo mình.

Dường như tôi còn loáng thoáng nghe thấy một tiếng thở dài: “Haiz, đúng là không biết làm sao với em.”

Ngày hôm sau khi thức dậy, tôi xấu hổ phát hiện mình đang quấn chặt lấy Tông Dã như một con bạch tuộc.

Còn Tông Dã đang nhắm mắt, khuôn mặt đẹp trai, thần thái ôn hòa, không giống ác ma tội ác tày trời chút nào.

Nhưng giây tiếp theo, tôi lập tức tỉnh táo lại.

Cho dù đây chỉ là thế giới trong sách, nhưng đúng là nhân vật phản diện đã làm rất nhiều chuyện xấu. Làm chuyện xấu ở thế giới này cũng là làm chuyện xấu.

Tôi sẽ không xem tất cả mọi người trong thế giới này thành người trong sách, nghĩ rằng bọn họ không có cảm xúc.

Tôi sẽ đưa tên tội phạm này ra trước công lý, thứ chờ đợi anh ta chính là bản án tử hình.