Anh Là Ác Quỷ Của Em

Chương 17: Quan Tâm Hắn

Buổi tối trở về khách sạn, Châu Huệ Mẫn đem ra hộp đựng y tế để trước mặt Trạch Vũ, hắn đang đọc sách cũng phải liếc mắt qua nhìn cô một cái. Châu Huệ Mẫn chỉ vào vai áo hắn, giọng nhỏ xíu nói:"Em thay băng cho anh nha?"

"Không cần, đi ngủ sớm đi."

"Em... em biết làm mà, trong trường có chỉ cách sơ cứu vết thương." Cô nhìn hắn cố gắng tự tin hết cỡ nói, thấy hắn không liếc mắt cô mới nói tiếp:"Coi như là thực hành, cô giáo nói em học giỏi lắm đấy, anh cứ yên tâm."

"Thật sự có thể yên tâm hử?"

Châu Huệ Mẫn cắn môi gật đầu chắc chắn, hắn bật cười xoa đầu cô. Sau đó mới ngồi hẳn dậy nói với cô:"Làm cho đàng hoàng tử tế, đừng có trả thù riêng."

"Không có đâu mà..."

Cô mới không có tính cách nhỏ mọn, xấu xa như hắn, người ta đang bị thương đau gần chết cô còn tính kế trả thù riêng cái gì.

Châu Huệ Mẫn trời sinh dịu dàng, ngay cả giọng nói, động tác, cũng không hề có nửa điểm thô tục. Cách cô gỡ băng vải, thoa thuốc đều trái ngược với hắn, cô thì trân trọng vết thương còn hắn thì làm cho có lệ.

"Vì sao em lại học ngành cảnh sát?" Hắn đột nhiên rất tò mò, nguyên nhân vì đâu mà một cô bé nhát gan lại ôn nhu này lại muốn một cái nghề không liên quan như vậy?

Châu Huệ Mẫn nhìn hắn, xong lại chú tâm vào vết thương hơn, cô nói:"Em thi hai trường, học Y và học cảnh sát rồi em đậu vào trường cảnh sát."

"Tại sao em chọn hai trường đó, thích học Y cũng được đi tại sao dự phòng lại là cảnh sát vậy?"

"Mẹ em bị ung thư giai đoạn cuối, lúc nhìn thấy mẹ em bệnh em muốn làm bác sĩ. Nhưng mà... nhưng mà bà ấy không chết vì bệnh, thật ra... thật ra là bị chủ nợ của cha em đánh chết, cho nên em... ghét tội phạm."

Châu Huệ Mẫn nói mà tay cô run run, quả thật hắn không hề biết chuyện này. Hắn cứ nghĩ căn bệnh ung thư đã cướp đi mạng sống của mẹ cô, nhưng không ngờ tới bà ấy bị người ta đánh chết.

Thấy hắn không nói, cô mới lén nhìn lên không phải cô chọc giận hắn rồi đó chứ. Đôi mắt Hán ca đanh lại, hắn mím môi nhìn Châu Huệ Mẫn, cô sợ hãi lùi về phía sau. Hắn vươn cánh tay ôm cô sát lại gần hắn, Châu Huệ Mẫn suýt nữa là rớt tim ra ngoài, hắn sẽ không đánh chết cô đó chứ?

"Huệ Mẫn nếu như tôi không làm xã hội đen nữa em có nguyện ý?"

"Hán... Hán ca..."

Châu Huệ Mẫn cảm giác trái tim mình đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, hắn ôn nhu quá, khiến cô lo sợ. Nhưng hắn nói nếu hắn không... liệu cô có...

...Cộc Cộc Cộc...

Có người gõ cửa phòng, hắn mặc lại áo rồi ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra một tên áo đen đã lao vào tấn công hắn, Hán ca né tránh rất chuyên nghiệp. Sau một phát súng gã chết tươi, Châu Huệ Mẫn khϊếp sợ lùi về sau tấm rèm che, cô trợn mắt che miệng nhìn một cái xác đàn ông lớn chảy đầy máu dưới sàn.

Hán ca đi về phía cô, hắn càng đến cô càng lùi, sau đó cô đẩy hắn ra rồi chạy vào toilet nôn lấy nôn để. Hắn sẽ không thể nào quay đầu được, hắn đã gϊếŧ người rồi, đã gϊếŧ người ngay trước mắt cô, thậm chí hắn còn không do dự, chớp mắt cũng không hề có. Tại sao hắn có thể ác độc như vậy, hắn là ác quỷ, sao cô có thể quên hắn là ác quỷ. Hắn ôn nhu chỉ là giả vờ, ôn nhu không có trong từ điển của hắn, Hán ca chỉ đang giả vờ.

Châu Huệ Mẫn trốn trong phòng tắm không dám bước ra ngoài, cô co ro ngồi vào bồn tắm, đôi mắt sợ hãi luôn luôn nhìn vào chốt cửa, hy vọng sẽ không có ai bắt cô ra ngoài đó.

...cộc...cộc...cộc...

Cô sợ hãi, cả người run rẩy. Bên ngoài là tiếng nói của phụ nữ, cô đoán đó là Mỹ Ái, cô ấy gõ cửa nói với cô:"Huệ Mẫn ra đây đi, chỉ có mình chị thôi."

Cô chạy về phía cửa, mở cánh cửa ra cô nhào vào lòng Mỹ Ái khóc lớn, cô đã quá sợ hãi. Mỹ Ái vỗ vỗ vai cô, an ủi:"Không sao mà, đi về phòng ngủ với chị. Đừng sợ, không sao đâu mà."

Đêm đó cô nằm cạnh Mỹ Ái, lần đầu tiên nghe cô ấy tâm sự về cuộc đời mình. Hoá ra cô ấy theo Hán ca rất lâu rồi, cũng chứng kiến cảnh tượng như cô nhiều rồi nên đã trở nên chai lì cảm xúc. Mỹ Ái có nụ cười rất hiền, cổ vuốt tóc cô dịu dàng nói:"Chị biết là khó chấp nhận nhưng em đừng quên nơi em đang sống là hắc đạo, người đàn ông bên cạnh chúng ta là xã hội đen."

"Anh ta là ác quỷ." Cô khẳng định.

"Huệ Mẫn chị hiểu cảm giác của em, chị cũng đã từng sợ hãi, có lúc sợ đến muốn giam lỏng bản thân mình lại. Nhưng em khác chị, em sẽ không cần sợ hãi, tương lai của em chính là cảnh sát, một nghề nghiệp cao quý biết bao."

Châu Huệ Mẫn cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn, chưa bao giờ cô nghĩ tới cái nghề nghiệp này trong miệng người khác lại tốt đẹp đến thế. Cô im lặng, lắng nghe Mỹ Ái nói.

"Bây giờ chúng ta không có gì cả, chúng ta không thể manh động. Huệ Mẫn em nhìn thấy không, Hán ca đang rung động vì em." Mỹ Ái cầm bàn tay cô lên, mân mê viên kim cương hình trái tim đang sáng lấp lánh, cô ấy nói tiếp:"Anh ta trao trái tim cho em, mặc dù biết em là cảnh sát vẫn mê muội yêu em. Huệ Mẫn em có biết nhà tù chính là nơi tốt nhất để người ta suy nghĩ về quá khứ và xám hối hay không? Em có muốn làm một người nghĩa hiệp, vì đất nước mày mà bắt bọn người xấu đem đi trừng trị? Huệ Mẫn ở trong giới này, Hán ca là người có tiếng tăm, ngay cả lão Đông cũng phải nể anh ta vài phần chỉ cần em giúp anh ta quay đầu, mọi chuyện đều có cách cứu vãn."

Châu Huệ Mẫn co người vào trong chăn, cô chưa từng nghĩ sẽ đối đấu với Hán ca, chưa từng...

"Em yên tâm, trong tay em có hai quân cờ. Hán ca sẽ trở thành người tốt chứ không phải là xã hội đen gϊếŧ người không gớm tay, giáo sư Trần anh ta sẽ giúp Hán ca thoát khỏi cửa tử. Huệ Mẫn chỉ có em mới có thể làm được chuyện này thôi, em có muốn tự do không? Chị rất muốn tự do, nhưng ngày nào thế lực hắc đạo còn mạnh thì chị em mình sẽ không được tự do. Hán ca sẽ không buông tay, nếu hắn buông tay chị và em sẽ rơi vào tay kẻ khác, không có cách nào cứu vãn nữa."

"Thật ra chúng ta cũng đang giúp Hán ca, giúp anh ta thoát ra khỏi vùng nhầy của xã hội. Tới lúc đó, nếu em yêu anh ta có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Hán ca."

Lời ngon tiếng ngọt luôn làm cho người ta hao tâm tổn trí, cô đã suy nghĩ, một số cách nhưng chẳng có cách nào hữu hiệu. Muốn làm được chuyện như Mỹ Ái nói ít nhất cũng phải chờ cô mấy năm nữa, sau khi cô tốt nghiệp, nhưng tới lúc đó hắn có còn để tâm tới cô hay không hay là sớm vứt đi rồi?