Từ khi về đây, trừ những người trong thôn tới đây xem dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Hứa Hàm thì cơ bản không có ai đến tìm cô.
Cô đang tò mò là ai, ngước mắt lên nhìn dáng người thon dài đứng trước sân nhà mình, ngay lập tức ngớ người.
Cố Yến Khanh?!
Mẹ kiếp! Hứa Hàm không nhịn được chớp chớp mắt, nghi ngờ bản thân đã nhìn lầm rồi.
Trong sách không phải viết là cuối cùng Kiều Vãn Tình cũng không có cơ hội gặp được Cố Yến Khanh hay sao? Vậy vị ở trước mắt này là như thế nào?
Chẳng lẽ vì tác giả viết vai phụ không chi tiết nên còn xót một vài chi tiết trong truyện?
Cố Yến Khanh thấy cô cầm dao ra, mang bộ dáng nữ thổ phỉ thì cũng sửng sốt một chút. Hai người cứ như vậy chăm chú nhìn nhau.
Người dẫn đường cho Cố Yến Khanh cũng chính là chú Vương ở đầu thôn cười nói: “Cháu ở nhà đang nấu cơm hả? Chàng trai này nói là tìm cháu, chú liền mang cậu ấy tới đây, là họ hàng hay bạn bè của cháu đúng không?”
“Đúng ạ, là một người bạn ạ.” Hứa Hàm nói ra chữ “bạn” vô cùng trái lòng.
“Là bạn của cháu à? Được rồi. Vợ chú còn chờ chú về ăn cơm, chú đi trước nhé!”
“Được ạ, cảm ơn chú Vương.” Thật ra cô chẳng muốn cảm ơn một chút nào.
Chú Vương xua tay tỏ vẻ không cần cảm ơn. Chờ chú Vương đi rồi, bà nội Kiều cũng từ phòng bếp đi ra, đang định hỏi ai tới thì Hứa Hàm liền đem dao nhét vào tay bà, nói: “Bà ơi, bà đi làm vằn thắn đi, bà đừng ra đây nhé.”
“À, được.” Bà nội Kiều hơi lo lắng nhìn Hứa Hàm cùng Cố Yến Khanh một cái, nhưng thấy sắc mặt Hứa Hàm bình tĩnh thì cầm theo dao đi vào.
Hứa Hàm bước hai ba bước đi đến trước mặt Cố Yến Khanh. Không thể không nói gương mặt Cố Yến Khanh thật sự rất đẹp, dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, có khí chất của người đứng ở địa vị cao.
Nếu không phải Hứa Hàm biết đây là ở trong sách, câu chuyện của mình và anh đã được tác giả sắp xếp rõ ràng, nói không chừng cô cũng sẽ động lòng trước người đàn ông này.
Cố Yến Khanh chỉ dẫn theo một trợ lí, nếu cô nhớ không nhầm thì người này tên là Vương Kiêu, lúc trước cũng là người đưa cô chi phiếu truyền lời của Cố Yến Khanh. Cô nhớ mang máng thái độ của đối phương cũng không phải là quá tốt với mình.
Hứa Hàm phủi phủi thức ăn dính trên tay mình, cũng chẳng mời hai người vào nhà mà đứng tại cửa hỏi: “Cố tiên sinh đại giá quang lâm tới đây, có việc gì muốn nói với tôi à?”
Cố Yến Khanh hơi nhíu mày, thái độ của cô gái này cũng quá khác so với lúc trước rồi đấy!
Nhưng mà anh cũng chẳng vòng vo, hỏi thẳng: “Cô vừa đẻ con của tôi?”
A… Nói đến đứa bé, vốn dĩ mấy hôm trước Hứa Đàm còn có kế hoạch đưa Khẩu Khẩu cho Cố Yến Khanh nuôi, lại nghĩ đến phát hiện mới mẻ kia của mình, đột nhiên cảm thấy không nỡ.
Bàn tay vàng duy nhất cô có được sau khi xuyên sách cũng muốn chạy đi rồi ư?
Người ta xuyên sách đều có không gian tùy thân, hệ thống, còn cô xuyên sách lại có “nướ© ŧıểυ linh” của vai ác?
…..
Hứa Hàm cũng chẳng có kinh nghiệm giao tiếp xã hội nên đáp án đã viết rõ ràng trên mặt. Cố Yến Khanh nhìn cái hiểu ra ngay, hỏi: “Kiều Vãn Tình, rốt cuộc thì cô muốn làm gì?”
Hứa Hàm buông tay, nghiêm trang nói linh ta linh tinh: “Đầu óc tôi không tốt, đến lúc biết mình mang thai thì đã 7 tháng, không phá thai được, tôi có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể lựa chọn đẻ ra thôi.”
Cố Yến Khanh: “…..”
Hứa Hàm lại nói: “Anh yên tâm, tôi cũng sẽ không tìm anh chịu trách nhiệm, nhưng nếu anh có thể cung cấp phí nuôi dưỡng thì càng tốt.”
Sắc trời nhạt dần mang theo chút tối tăm của chiều mùa hạ, vẻ mặt của Cố Yến Khanh đen đi trông thấy. Nhưng mà Hứa Hàm có thể nhìn thấy được vẻ mặt cạn lời của đối phương. Đột nhiên cô lại cảm thấy khá sảng khoái.
Cố Yến Khanh cũng không ngờ kết quả của cuộc đàm phán này lại như vậy. Anh cho rằng một người phụ nữ ham tiền ham lợi này sẽ sinh đứa nhỏ để bám vào người anh, đòi tiền từ anh cơ.
Nhưng đúng là đối phương đã từng sử dụng thủ đoạn dơ bẩn để ngủ cùng anh, lại còn muốn anh chịu trách nhiệm với mình.
Thế mà phong cách của đối phương biến hóa nhanh như gió lốc, thay đổi 180 độ. Kịch bản anh chuẩn bị sẵn để đối phó cô ta cũng không dùng được nữa.
Ban đầu, anh định trực tiếp mang đứa nhỏ đi xét nghiệm ADN. Nếu đó là con anh, anh sẽ nhận về Cố gia nuôi dưỡng và bồi thường một số tiền cho Kiều Vãn Tình.
Dù sao đứa nhỏ này cũng là Kiều Vãn Tình vất vả mang thai 9 tháng 10 ngày, lại chịu đựng đau đớn mà sinh ra, còn anh chẳng phải trả giá bất kì điều gì mà lại muốn lấy đứa nhỏ đi. Lời này nói ra nghe có vẻ quá khốn nạn.
“Trời cũng không còn sớm,” Hứa Hàm biết đối phương còn muốn hỏi thêm mấy câu lằng nhằng khác nữa nên trực tiếp đuổi khách luôn, “Nhà tôi không nấu thừa cơm, không thể giữ lại mấy anh, hai anh đi thong thả.”
Lúc này, Khẩu Khẩu đang ngủ trong phòng tỉnh giấc, khóc to, Hứa Hàm mặc kệ Cố Yến Khanh mà xoay người vào nhà.
Cố Yến Khanh nghe tiếng trẻ con khóc, tay anh nắm thật chặt rồi im lặng vài giây, cuối cùng nói với Vương Kiêu: “Đi thôi.”
“Cứ như vậy sao ạ?”
Dạo này Cố Yến Khanh vẫn luôn vất vả tìm kiếm Kiều Vãn Tình, bỏ cả công việc để chạy tới đây, kết quả cứ như vậy lại bỏ đi rồi?
Đến con mình cũng chẳng liếc mắt nhìn một cái?
Cố Yến Khanh không nói gì, tự đi trước.
Có lẽ biết là do vận mệnh sắp xếp, chuyện này cũng không tạo ra bất kì ảnh hưởng nào đối với Hứa Hàm. Chẳng qua trong lòng cô hơi mong chờ Cố Yến Khanh có thể ném cho mình chi phiếu 100 vạn làm phí nuôi dưỡng Khẩu Khẩu hay gì đó.
Tuy cô không tham tiền như Kiều Vãn Tình, nhưng cô cũng không từ chối chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.
Khụ khụ.
……