Kẻ Phản Bội

Chương 15: Đồng cam cộng khổ 1

"Có thích khách!"

Ly Thanh mở mắt cầm lấy kiếm. Sau khi rời khỏi Tây Lâu, cô trở về quán trọ, Huyền vương lập tức cho chuẩn bị xe ngựa rồi rời đi. Trên đường đi, không thấy Lão Tam và Lão Nhị đâu, Ly Thanh lúc ấy mới nhận ra cô đã không thấy họ suốt hai ngày qua.

Sau khi lên xe ngựa, Ly Thanh tranh thủ chợp mắt, ngồi đối diện với cô chính là Huyền vương. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Ly Thanh, Huyền vương không khỏi nhíu mày.

Lúc cả Ly Thanh và Huyền vương đang ngủ trong xe, bên ngoài bất ngờ có tiếng hô báo thích khách xuất hiện, ngay sau đó là tiếng đao kiếm va chạm vào nhau không ngừng. Ly Thanh cảm thấy không ổn, cô định ra xem nhưng lại bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của Huyền vương. Cô nói: "Vương gia, để thuộc hạ ra xem..."

"Ngồi đây!"

Huyền vương lạnh lùng cắt đứt lời nói của Ly Thanh, rồi nói thêm một câu: "Ngươi là hộ vệ thân cận của ta. Ta ở đâu ngươi ở đó!"

Bên ngoài đột nhiên truyền tiếng hô lớn: "Bảo vệ vương gia!"

Ly Thanh liền nhấc tay kéo thử tấm màn che lên, một mũi tên bay lướt qua tay cô, để lại một đường rách trên da. Ly Thanh nhíu mày kéo Huyền vương về phía mình nhảy xuống xe ngựa, cô cảm thấy nếu như ngồi bất động trong xe có thể sẽ bị trúng tên bất cứ lúc nào. Nhưng Ly Thanh chưa kịp nhảy xuống, con ngựa kéo xe đã phát điên. Nó hý vang, lao thục mạng về phía trước, xe ngựa không ngừng lắc trái lắc phải. Ly Thanh và Huyền vương liên tục va đập vào thành xe. Ly Thanh vén rèm xe nhìn ra sau, thấy sát thủ đang đuổi theo. Cô muốn bắt lấy dây cương ghìm ngựa lại nhưng không sao cầm được dây. Đúng lúc này, mắt Ly Thanh dần hoa lên, bụng bắt đầu sôi.

Thấy phía trước là dốc núi, Ly Thanh vội nhìn xung quanh, sau đó cô phát hiện bên phải có một đường dốc thoải. Ly Thanh biết tình trạng cơ thể của mình thế này không thể đánh nhau được. Mắt thấy quân địch cưỡi ngựa đuổi sát sau lưng, có một số kẻ đang giương cung chuẩn bị nhắm bắn, cô liền lấy tay nải của mình rồi nắm tay Huyền vương nhảy xuống.

Ngay khi hai người nhảy xuống, năm mũi tên từ phía sau vụt lao vào trong khoang xe ngựa. Ly Thanh vội ném đạn khói xuống đất rồi xoay người kéo Huyền vương về phía dốc thoải. Con đường dốc này mọc tùm lum các lùm cây cỏ to nhỏ, cao thấp khác nhau, đường vừa dốc vừa lắt léo nhỏ hẹp, ngựa sẽ không thể chạy vào.

Ly Thanh vội nói: "Phải lăn thôi!"

Huyền vương còn chưa kịp phản ứng, Ly Thanh đã cầm hai tay Huyền vương đặt lên cổ hắn, nói: "Mau cuộn tròn người lại!"

Huyền vương nhếch khóe môi cười rồi dùng áo choàng da hổ của mình trùm khắp người, sau đó cuộn tròn và lăn xuống đất. Đồng thời, Ly Thanh cũng lấy tay nải đặt trên cổ rồi chắn hai tay trước mặt, ôm đầu và cuộn người lăn xuống dốc.

Sau một hồi lâu, Ly Thanh bị va đập nhiều nên chỗ nào cũng bị thương. Cô khó nhọc đứng lên. Hai tay của cô bị sưng và chảy máu. Một chân của cô trong lúc lăn xuống bị va mạnh phải đá nên giờ đang không ngừng chảy máu và sưng tấy. Ngược lại, Huyền vương chủ yếu chỉ bị thương ở chân, còn áo choàng da hổ dính đầy gai và cỏ.

Huyền vương kéo Ly Thanh đứng dậy, hai người bắt đầu đi loanh quanh. Huyền vương hỏi: "Sao không đánh?"

Ly Thanh đáp: "Thuộc hạ đang ốm."

Huyền vương nhíu mày không vui, Ly Thanh bèn nói tiếp: "Chúng đến có chuẩn bị, trông vẻ quyết phải gϊếŧ..... phải hại vương gia. Thuộc hạ chưa có kinh nghiệm bảo vệ, sức khỏe lại không ổn. Không dám làm liều."

"Ngươi quả nhiên không hợp." Huyền vương nhìn Ly Thanh một cái rồi bước về phía trước.

Sau đó, hắn lại nói tiếp: "Ngươi cho rằng những hộ vệ ta mang theo để làm cảnh?"

Trước câu nói như vậy, Ly Thanh lại bình tĩnh đáp: "Nếu vậy, vương gia đã để họ làm hộ vệ thân cận, không phải thuộc hạ."

Huyền vương dừng lại, quay đầu nhìn Ly Thanh rồi lại bước đi tiếp. Lời đáp của Ly Thanh nằm ngoài dự đoán của hắn. Khi nãy, từ lúc nhảy khỏi xe đến khi rơi xuống dốc núi, Huyền vương vẫn luôn để mặc Ly Thanh muốn làm gì thì làm, phần vì muốn xem cô sẽ xử lý thế nào, phần vì cảm thấy cách ứng phó của cô khá thú vị. Chính Huyền vương cũng cảm thấy sát thủ lần này rất khó đối phó nên vừa đi vừa nghĩ kẻ hạ lệnh có thể là ai.

Do đồ ăn sáng không kịp chuẩn bị nên Ly Thanh chỉ đành vừa đi vừa hái mấy quả trên cây để hai người có thể vừa đi vừa ăn. Đi được một lúc, hai người phát hiện có một dòng nước chảy siết. Mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu, Ly Thanh thấy bản thân càng lúc càng đổ mồ hôi nhiều nhưng cô không dám dừng lại. Họ đi mãi không tìm nổi một chỗ để trốn, xung quanh đây toàn cây cỏ chỉ có thể tạm thời khiến quân địch không xác định được vị trí.

Ly Thanh nhìn lớp lá trên mặt đất đang không ngừng rung lên, cô áp tai xuống đất rồi chỉ tay về phía sau và nói: "Có tiếng chân ngựa đến từ hướng này!"

"Là địch hay ta?"

"Tiếng chân ngựa khá nhiều, khả năng là địch."

Huyền vương nhíu mày. Hắn thầm tính toán có nên để Ly Thanh mặc đồ của mình rồi để thay hắn dụ địch hay không. Đúng lúc này, Ly Thanh nhét vào trong áo Huyền vương một khúc gỗ. Hắn liền nắm tay cô hỏi: "Làm gì vậy?"

Ly Thanh thản nhiên bỏ một khúc gỗ khác vào ngực mình, đáp: "Chuẩn bị nhảy."

Nói xong, Ly Thanh lấy một sợi dây thừng dài trong tay nải, buộc vào cổ tay mình và cổ tay Huyền vương. Mặt đất rung lên mỗi lúc một mạnh, từ xa có một mũi tên lao tới, Ly Thanh vội kéo tay Huyền vương né tránh, đồng thời chạy về phía dòng nước siết bằng tốc độ nhanh nhất có thể rồi nhảy xuống.

Dòng nước siết vừa sâu vừa dài, cuốn hai người cách xa nhau nhưng lại vì một sợi dây thừng dài mà cả hai không bị lạc mất đối phương giữa. Dòng nước quay cuồng mãi không ngừng, sợi dây thừng uống lượn tựa như con rắn, nhỏ bé giữa sóng nước lại bền bỉ không đứt. Sau một hồi quay cuồng giữa sóng nước, Ly Thanh và Huyền vương đã sớm kiệt sức mà thϊếp đi, lại vì trong ngực áo họ có một khối gỗ mà không ngừng dập dờn trên sóng nước.

Đến khi sóng êm nước hiền hòa, hai người trôi dạt vào bờ, một con cá rỉa tay Ly Quân khiến hắn nhíu mày mở mắt, thấy sợi dây thừng buộc lằn tay mình liền cởi ra. Ngừng một chút, Ly Quân chợt nhớ ra điều gì, hắn chậm rãi thu dây, đi về phía đầu dây bên kia. Mắt thấy Ly Thanh nửa người nằm trong nước, hắn định tiến lại vỗ má gọi tỉnh. Nhưng vừa chạm vào má đối phương Ly Quân lại như bị bỏng, vội rụt tay lại. Sau đó, hắn vỗ mặt Ly Thanh lần nữ nhưng vỗ mãi cô vẫn không phản ứng gì. Ly Quân trầm mặc một lúc rồi cúi đầu kéo lê Ly Thanh lên bờ. Sau đó, hắn ném cô lại, đi loanh quanh tìm chỗ trú cho đêm nay.

Cách đó không xa là một dãy núi, Ly Quân tìm thấy một hang động khá rộng liền thám thính thử, hòng trước khi mặt trời tắt nắng còn có chỗ trú chân. Sau khi kiểm tra hang động một hồi, Ly Quân quay lại chỗ Ly Thanh thấy cô còn đang ngủ, nước miếng chảy bên má. Huyền vương cảm thấy khó chịu, ngay sau đó anh ta thầm nghĩ: Phụ thân từng nói đàn bà trời sinh phiền phức quả không sai.

Ly Quân định kéo lê Ly Thanh đi nhưng lại cảm thấy với tốc độ như vậy thì không kịp về đến hang trước lúc trời tối, đến lúc đó nếu họ gặp phải dã thú quanh đây sẽ rất nguy hiểm. Nghĩ vậy, Ly Quân liền khom người cõng Ly Thanh trên lưng. Cả người Ly Thanh lúc này đã nóng như lò đun khiến một người đang rét run vì gió lạnh như Huyền vương cảm thấy thật dễ chịu. Bỗng chốc, hắn cảm thấy loại phiền phức này cũng không tệ.

Trở lại hang động, mặt trời đã lặn, bầu trời đang tối dần, Huyền vương gom một đống cỏ khô và cành cây. Sau đó, hắn lấy kiếm của mình và Ly Thanh tạo thành hình chữ X, chúc kiếm về phía đám cỏ khô rồi miết mạnh. Hai thanh kiếm tóe lửa, cỏ khô bốc cháy, Huyền vương cởϊ áσ hong khô lại phát hiện trên áo của mình có vết máu.

Ly Quân tiến lại phía Ly Thanh quan sát, hắn đưa tay chạm lên trán cô thấy nóng hầm hập, hai mày cô nhíu lại, môi mấp máy như đang mê sảng. Ly Quân nhìn vệt máu trên chân Ly Thanh, lại nhìn cả người cô đang ướt sũng liền khó chịu quay về chỗ ngồi. Nhưng đi được hai bước, Ly Quân lại dừng bước, hắn thở dài rồi quay lại chỗ Ly Thanh, bế cô vào lòng rồi đi đến gần đống lửa và ngồi xuống.

Ly Thanh say sưa ngủ tựa vào vai Huyền vương không hay biết gì. Ly Quân nhìn kỹ gương mặt Ly Thanh cảm thấy cô lúc này rất hiền, trong lòng hắn dậy lên một cảm giác quen thuộc lại không nhớ mình đã gặp ở đâu.

Gió đêm se se lạnh, bên đống lửa, hai người dựa vào nhau ngủ bên đống lửa.

Sáng sớm hôm sau, Ly Thanh tỉnh dậy thấy mình nằm trên đất, quần áo đã sớm được hong khô. Ly Thanh chống tay ngồi dậy thì thấy mắt hoa lên, trước mắt như có một lớp màu vàng mỏng.

"Yên Thanh là ai?"

Huyền vương cúi đầu xuống nhìn Ly Thanh. Ly Thanh lúc này mới nhận ra mình vừa gối lên đùi Huyền vương, liền vội vàng chống tay nghiêng người dậy. Có lẽ vì ngồi dậy quá nhanh, cả người Ly Thanh chao đảo, Huyền vương liền vòng tay qua eo cô đỡ lấy, lặp lại câu hỏi:

"Yên Thanh là ai?"

"Phu quân tôi."

Nhận được câu trả lời không ngờ tới, Ly Quân nhăn mày, buông tay, đẩy Ly Thanh ra rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Ly Thanh sau một lúc ổn định lại tinh thần, cô nhìn thấy trên vách đá đang phơi toàn đồ của mình. Cô nhìn xung quanh tìm tay nải lại thấy nó cũng đang được phơi khô. Bởi vì trong tay nải chủ yếu toàn quần áo mang theo nên lúc lăn xuống dốc nó đã giúp cô giảm va đập. Các vật dụng bên trong tay nải được Huyền vương đặt chung vào một góc dưới mặt đất, Ly Thanh lấy bầu nước được đặt trên đất mở ra uống. Sau đó, cô tìm lọ thuốc trị thương nhưng không có nên lấy lọ mật ong nhỏ do Uyển nương tặng, bôi lên một số vết thương nặng trên người.

Thấy bên cạnh chỗ mình ngồi có vài quả táo, Ly Thanh bất giác bật cười, nhặt lấy vài quả lên ăn, sau đó mang một bồ đồ ra sông tắm.

Làn nước trong xanh, ánh mặt trời chiếu lên mặt nước khiến nó ấm áp, Ly Thanh gột rửa mọi bùn đất trên cơ thể mình, tâm trí trở nên thanh tỉnh. Ly Thanh vừa ngâm người vừa nghĩ nếu không phải cô làm chậm trễ việc lên đường, liệu có phải sát thủ sẽ không tới kịp để thực hiện ám sát hay không?

Tuy rằng Ly Thanh ở Vô Ảnh Cung không ít lần làm hộ vệ nhưng cô chỉ làm trong thời gian ngắn. Hơn nữa, nhìn đám thích khách vừa rồi giống như mục tiêu không chết không trở về khiến cô cảm giác làm hộ vệ lần này thực sự khó khăn. T𝐫uуệ𝓷‎ haу?‎ Tìⅿ‎ 𝓷gaу‎ 𝑡𝐫a𝓷g‎ chí𝓷h‎ ⩶‎ T‎ 𝗥‎ u‎ M‎ T‎ 𝗥‎ U‎ Y‎ e‎ N.VN‎ ‎ ⩶

Một quả táo rơi tõm xuống nước trước mặt Ly Thanh, cô ngẩng lên nhìn thấy Huyền vương đang bước tới. Ly Thanh liền với lấy quả táo trên mặt nước ăn, đồng thời trầm mình sâu hơn trong nước.

Huyền vương đến gần mặt nước ngồi xếp bằng, tay cầm một gói đựng một cái bánh bao, hắn hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Thuộc hạ nghĩ sáng mai chúng ta nên rời khỏi đây."

"Ồ?"

Huyền vương vừa cầm bánh ăn vừa nhìn Ly Thanh, ra chiều đang chờ Ly Thanh nói tiếp. Thấy Huyền vương nhìn chằm chằm vào mình, Ly Thanh càng trầm người xuống nước thêm một chút rồi nói:

"Thuộc hạ không rõ chúng ta đã trôi bao xa nhưng nếu sát thủ muốn tìm kiếm nhất định sẽ tìm dọc theo đường bờ sông. Chúng có ngựa, có nhiều người, quanh đây toàn cây cối, chỗ ẩn nấp cũng không nhiều. Nếu bọn chúng thực sự tới đây sẽ dễ dàng tìm thấy chúng ta."

"Sao ngươi không nghĩ bọn chúng sẽ tìm sai hướng?"

"Nếu chúng mang theo một con chó thì không khó tìm. Đồ trong xe ngựa, hẳn chúng sẽ tìm đến."

"Ngươi đã gϊếŧ bao nhiêu người rồi?"

"...."

Ly Thanh không đáp, Huyền vương đứng dậy, nói:

"Chúng ta sẽ đi trong chiều nay, ngươi chuẩn bị đi."

Nói xong, Huyền vương định cất bước rời đi nhưng sau đó dừng lại, ánh mắt hắn nhìn trừng trừng vào một vị trí trong dòng nước. Ly Thanh nhìn theo ánh mắt Huyền vương, thấy một con rắn nước đang lao về phía mình. Mắt thấy Huyền vương rút kiếm nhấc lên, Ly Thanh vội nói:

"Đừng gϊếŧ!"

Con rắn lao nhanh về phía Ly Thanh, Ly Thanh bóp cổ rắn, đuôi rắn quấn chặt lấy tay cô, cô lại dùng tay còn lại của mình nghịch đuôi rắn. Người và rắn thi nhau đập mặt nước. Sóng nước dập dờn quanh người Ly Thanh, Huyền vương thoáng đỏ tai rồi quay đầu rời đi.

Một lúc sau, Ly Quân đang ở trong hang thì thấy Ly Thanh trở lại, trên vai cô là một con rắn có ba màu. Ly Quân hỏi:

"Đây là con rắn lúc nãy?"

Ly Thanh vuốt vuốt đầu rắn đáp: "Đúng vậy. Thuộc hạ dùng đất và lá làm màu, bôi lên da rắn, trong bóng tối nhìn sẽ nhầm tưởng là rắn độc."

"Ngươi có vẻ rất quen thuộc với rắn."

Ly Thanh định tiếp lời nhưng lại cảm thấy thấy không thích hợp nên im lặng. Huyền vương thấy vẻ mặt trầm tư của Ly Thanh liền không muốn truy cứu thêm, hắn cảm thấy người mình tiện tay cứu này không ngờ lại là sát thủ lành nghề, bèn nói: "Nghỉ sớm đi."

Ly Thanh mau chóng sắp xếp chỗ ngủ, rồi đặt rắn bên cạnh mình, sau đó ngả người nằm xuống. Lúc Ly Thanh đang liu diu sắp ngủ, bên tai cô nghe thấy tiếng của Huyền vương: "Lúc trước ngươi sống như thế nào?"

Trời vốn hơi lạnh, Ly Thanh bị lời của Huyền vương mà làm tỉnh giấc nhưng cô cũng không đáp lại. Gió trong động không ngừng thổi tới, Ly Thanh ngửi thấy mùi rượu, cô mở mắt nhìn thấy Huyền vương đang cầm một bầu rượu, đó là bầu rượu mạnh cô mua ở quán trọ rồi để vào tay nải. Nghĩ bản thân khó có thể ngủ lại được, Ly Thanh liền ngồi dậy bước đến chỗ Huyền vương. Chưa cần Ly Thanh lên tiếng, Huyền vương đã cầm rượu đưa về phía cô và nói: "Uống đi!"

"Tạ vương gia."

Nói xong, Ly Thanh cảm thấy có gì đó sai sai, cô ngồi xuống bên cạnh Huyền vương uống rượu. Được một lát, Ly Thanh hơi ngà ngà say, cô nhắm mắt lại và nói:

"Tôi được....được....Huyền bà bà và Cầm sư nương nhặt về. Cầm sư nương dạy võ cho tôi. Sau đó, tôi gặp được sư phụ."

"Không phải Cầm sư nương là sư phụ ngươi sao?"

"Không phải, sư phụ ấm áp hơn."

Dứt lời, tay Ly Thanh lại cầm bầu rượu tu ừng ực. Huyền vương thấy rượu ngon sắp hết, lại còn bị uống như nước lã, liền khó chịu giật lấy bầu rượu. Ly Thanh thở ra hơi rượu, đầu hơi ngửa ra sau, nói tiếp:

"Sư phụ từng cầm tay tôi chỉ từng đường kiếm. Mỗi lần người làm nhiệm vụ trở về sẽ mua đồ chơi cho tôi, kể cho tôi nghe những gì người gặp. Người chưa từng nặng lời với tôi. Tôi từng làm vỡ vòng ngọc người yêu thích nhất...người ba ngày không gặp tôi. Lúc tôi gặp lại người, người cầm trên tay chiếc vòng ấy đã được hàn lại bằng bạc.....rất đẹp. Khi ấy, sư phụ xoa đầu tôi và cười, tôi ôm người rồi khóc."

"Có lần, tôi mãi không qua được bài khảo nghiệm tập luyện của... Huyền...bà bà và Cầm sư nương. Sau đó, tôi đau đớn nằm trên đất. Huyền bà bà nói với tôi rằng bà không chỉ nuôi một mình tôi, cũng không thể che chở tôi cả đời. Nếu tôi không tự mình đứng lên, trong xã hội người ăn thịt người này, tôi sớm muộn cũng sẽ bị ăn thịt."

Nghe đến đây, Huyền vương quay sang nhìn mặt Ly Thanh thấy hai má cô đã đỏ ửng, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ. Ly Thanh cười và nói tiếp: "Sau đó, tôi khóc với sư phụ. Người bảo tôi, bà bà vì tốt cho tôi mới nói vậy. Sư phụ...sư phụ sau đó....tự mình chế đạo cụ luyện tập cho tôi... Vòng nhảy của người giúp tôi luyện khinh công rất tốt.....có sư phụ thật tốt."

Huyền vương ngồi bên cạnh, đợi một lúc không thấy Ly Thanh nói tiếp, quay sang đã thấy cô thϊếp đi từ lúc nào, khóe môi cô còn đang chảy nước miếng. Hắn liền đưa tay vòng qua cổ cô, để cô dựa lên vai mình ngủ, rồi hướng mắt nhìn ra ngoài cửa động.