Phượng Mệnh Ta Nhường, Sợ Ngươi Không Nhận Nổi

Chương 8: Bắt đầu chữa trị

“Vĩnh An Vương.”

“Hửm… nàng có thể gọi ta là Triều Quân.”

“Được… Triều Quân. Ta… ta có cái này nói với huynh này.” Hà Hi có chút bối rối, thật ra chuyện cô sắp nói đây, người đàn ông ôn nhuận này chắc cũng khó ngờ đến.

“Nàng nói đi.” Tôn Triều Quân mỉm cười. Hà Hi không biết, nụ cười của hắn dù là rất nhẹ, nhưng lần đầu tiên dành cho người con gái xa lạ, cũng chỉ có cô.

“Huynh… huynh cởϊ qυầи áo đi.”

“Hả?” Lần đầu tiên, Tôn Triều Quân kinh hãi đến mức thốt lên.

“Huynh… huynh mỗi ngày phải ngâm nước thuốc, sau đó ta sẽ châm cứu ép độc, bên cạnh đó còn giúp huynh tập vật lý trị liệu. Giờ đến giờ ngâm nước thuốc.”

“Ờ.” Tôn Triều Quân thở nhẹ ra. “Phải ngâm bao lâu?”

“Một canh giờ, hơn nữa ta còn phải canh thời gian để đổ thuốc tuỳ thời điểm mỗi loại…” Nói đến đây, Hà Hi liếʍ môi cúi đầu.

Đừng nhìn Tôn Triều Quân bị tật hai chân mà nghĩ hắn yếu đuối. Hắn vốn là người có võ công cao cường, nghe đâu Tôn Triều Ân còn thua một bậc, do bị mưu hại chơi xấu nên rơi vào chuyện xui xẻo này.

Có mấy lần cô ở gần hắn, dù cổ đại mặc rất nhiều lớp quần áo, cô vẫn cảm nhận được sự săn chắc vạm vỡ trong từng thớ thịt.

Những lúc như vậy, Hà Hi đều nóng mặt.

Cô thật sự bị sắc đẹp của hắn dụ dỗ đến suýt mất phương hướng, không thèm để ý lời hệ thống bảo dưỡng năng lượng chờ ngày hoàn thành nhiệm vụ.

“Nàng… nhưng khi đồn ra ngoài, danh tiếng nàng sẽ bị ảnh hưởng.” Tôn Triều Quân chỉ lo ngại vấn đề này. Hà Hi là người trong ít ỏi người không bài xích sự tàn phế của hắn. Sự chân thành của cô, khiến hắn đã động tâm tự bao giờ. Hắn hiện tại không làm gì được cho cô, cái duy nhất nghĩ đến chỉ có vấn đề này.

“Không sao.” Hà Hi mỉm cười. “Với một người hành y, không phân biệt nam nữ, chỉ có người sống người chết, kẻ nặng kẻ nhẹ. Mong muốn duy nhất của ta bây giờ là có thể chữa khỏi cho huynh.”

Hà Hi dịu dàng nhìn hắn, lời này, hoàn toàn là thật lòng.

“Hi Nhi…” Đôi mắt Tôn Triều Quân thâm sâu như biển, giọng hắn lại như muốn hoà vào không trung, vang vọng, khuấy động cõi lòng.

“Nếu ta khỏi, đủ sức chở che nàng, nàng…” Câu này, Tôn Triều Quân âm thầm nói với chính mình.

Chỉ biết rằng, sự kiên định của cô lại hoà vào lòng hắn, khiến hắn muốn bùng lên một sức mạnh phi thường.

Tôn Triều Quân nghe lời Hà Hi, sau khi được thuộc hạ đỡ vào bồn tắm, nước thuốc qua một lát liền có tác dụng khiến bản thân như bị ngàn con kiến bò qua, giày xéo vô cùng khó chịu.

Toàn thân đều có phản ứng, chỉ chân là không.

Hắn đau đớn, nhưng cắn môi không rên một tiếng, cũng không thay đổi sắc mặt.

Mồ hôi trên trán ngày càng nặng hạt đã tố cáo sự đau đớn đó. Hà Hi gấp gáp, tay đổ dược liệu run run.

“Tôn Triều Quân.” Cô khẽ gọi, kể cả giọng nói cũng muốn nấc nghẹn. Rõ ràng người chịu dày vò là hắn, nhưng cô lại khó chịu như vậy? Mình thích hắn đến bước này rồi sao?

Tiếng kêu của Hà Hi khiến Tôn Triều Quân mở mắt, phát hiện gương mặt người con gái gần trong gang tấc. Hắn đưa tay lên muốn sờ, nhưng đau đớn toàn thân khiến hắn vô lực.

Hà Hi nhận thấy biểu cảm của hắn, cô vội vàng bắt lấy, như thể truyền cho hắn động lực.

Đôi mắt vương tầng sương mỏng của Tôn Triều Quân bất chợt loé lên, rung động chổng rung động không muốn kìm nén nữa.

“Khó chịu lắm sao?” Hà Hi vội dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt hắn. “Sao huynh ngốc vậy, huynh kêu lên sẽ dễ chịu hơn.”

Câu nói ám muội này, vào trong tai Tôn Triều Quân như một thâm ý khác, hắn chỉ bất lực yếu ớt cười.

Một canh giờ khó khăn qua đi. Hà Hi gọi người vào đỡ Tôn Triều Quân lên giường. Khi quần áo hắn đã chỉnh tề, cô chuẩn bị ngân châm mới đi vào phòng hắn.

Không khí bây giờ có chút đông đúc, vì cả Tôn Triều Anh, Tôn Triều Ân đều đến. Hà Hi thì muốn chỉ dẫn Hạ Ngân, nên để cô ấy vào cùng.

Nhìn thấy Hạ Ngân có phần bối rối đến đỏ mặt, Hà Hi trấn an: “Hạ Ngân, muội hành y, phải ghi nhớ bệnh nhân không phân biệt giới tính, cái cốt lõi là cứu người. Muội đừng vì lễ giáo hà khắc mà e ngại sứ mệnh của mình, hiểu không?”

Hạ Ngân cắn môi, đấu tranh tâm lý một lát, sau đó thông suốt gật đầu.

Phải rồi, nàng ta học y một phần vì Vương gia, nhưng theo lời Hi Hi tỷ, nàng cũng muốn làm lương y cứu giúp thêm nhiều người.

“Tôn Triều Quân, Hạ Ngân có thiên phú, nếu được huynh có thể cân nhắc việc ta gửi nàng ấy đến Thiên Sơn, sư huynh ta sẽ đích thân chỉ dạy. Sở dĩ những danh y từng xem qua vết thương của huynh đều không dám tiến xa hơn trong bước điều trị là họ bị trở ngại tâm lý, không dám thử, cũng không tạo lòng tin đủ để cho huynh thử.”

Nghĩ lại, Hà Hi có thể chữa trị cho hắn, là do hắn bỏ qua các rủi ro và định kiến, hoàn toàn tin tưởng cô. Điều này khiến Hà Hị cảm thấy an lòng.

Tôn Triều Quân không suy nghĩ nhiều, bèn gật đầu. Điều này khiến Hạ Ngân bên cạnh cảm động đến khóc, toan muốn dập đầu tạ ơn.

Hạ Hi lại nhăn mặt: “Dừng, giờ không phải lúc lễ nghi, muội tập trung vào.”

Sau đó, cô cũng quay sang Tôn Triều Ân và Tôn Triều Anh vẫn im lặng từ nãy đến giờ: “Ta nói này, một lát ta sẽ dùng châm để đả thông ***** ** cho huynh ấy. Vốn dĩ huynh ấy có thể tự vận công để giảm bớt đau đớn, nhưng do ngâm nước thuốc đã mệt rã rời rồi. Khi nào các ngươi thấy huynh ấy nhăn nhó, hãy giúp huynh ấy truyền nội lực, sẽ giúp huynh ấy bớt đau.”

Hai người họ gật đầu.

“Lần lượt thôi, đều phải dưỡng sức, vì quá trình này khá là lâu đấy.”

Không khí im lặng đến đáng sợ, Hà Hi bắt đầu công việc của mình. Tôn Triều Quân vẫn còn mặc trung y, chỉ có chân dài miên man hiện tại phơi trần, thân dưới lực lưỡng quấn ngang bằng tiết khố.

Hà Hi chỉ là một cô gái, nói không ngại chính là nói dối, nhưng hiện tại cô phải cật lực bỏ qua sức hút của hắn.

Động tác Hà Hi tuy mềm mại lại dứt khoác, lúc đầu Tôn Triều Quân không có cảm giác gì, lát sau mày hắn chau lại.

Dần dần, sự đau đớn càng tăng, kèm theo kích động càng tăng.

Hắn có cảm giác.

Tôn Triều Ân và Tôn Triều Anh lần lượt truyền nội lực để làm cơ thể hắn dễ chịu. Quá trình này thật quá phức tạp, cần sự tập trung tuyệt đối của cả một nhóm người.

Ngân châm cuối cùng được rút ra, các đầu châm đen lại hết, lỗ chân lông cũng lấm tấm máu đen đặc quánh.

Dấu hiệu này khiến Hà Hi vui mừng, vội vàng dùng thuốc khử trùng lau qua, kết thúc.

Cô vô lực ngả xuống, mặt mày xanh mét.

“Hi Nhi.” Tôn Triều Quân vội vàng ngồi dậy, mặc sự vô lực của bản thân ôm trọn thân hình loạng choạng ngã lên giường.

Chân hắn bị phế, nhưng thân trên vững chãi, bắp tay hắn cũng như gọng kìm.

“Ký chủ… cô thật quá đáng, cô không nghe lời tôi.”

Lúc này, hệ thống xuất hiện, mang vẻ mặt đau lòng, rồi như sắp khóc la lên.

Giọng Hà Hi thều thào: “Không sao.”

“Cô còn nói, vì cô nhường phượng mệnh, cô sẽ yếu đi, hơn nữa câu chuyện của thế giới này chuyển sang hướng nào tôi không nắm được nữa rồi. Cô không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ chết, không về được thế giới của mình. Ký chủ, ta thật sự muốn chẻ đầu cô ra.”

Hà Hi không quan tâm nữa, mắt cô rất mỏi rất mỏi, cứ thế thϊếp vào lòng Tôn Triều Quân.

“Hà Hi.”

“Hà Hi.”

“Hi Hi.”

“Hoàng huynh, Tứ đệ, để Hi Nhi nghỉ ngơi, mọi người đóng cửa phòng giúp ta.”

“Nhưng đệ và nàng ta…” Tôn Triều Ân mím môi, không biết sự e ngại của hắn là vì ai? Hà Hi? Hay người đệ đệ mà bản thân rất mực yêu quý.

“Không sao, nàng ấy vì ta mà mệt rồi. Ta càng phải giữ thanh danh cho nàng ấy. Chuyện này, hoàng huynh và mọi người cũng sẽ giúp được một tay.”

Nói xong câu này, tất cả mọi người lần lượt bước ra.

Mà Tôn Triều Quân nhìn lên không trung, trong một giây phút rất ư ngắn ngủi đôi mắt hắn lướt qua tia bá đạo lạnh lùng.