Phượng Mệnh Ta Nhường, Sợ Ngươi Không Nhận Nổi

Chương 4: Nữ nhân ᗷiếи Ŧɦái

“Ta thích huynh.”

“Huynh là bằng hữu tốt nhất của ta.”

“Đing… nhiệm vụ thành công, chúc mừng các ký chủ hoàn thành công lược.”

“Đing. Phượng mệnh đã nhường thành công, cùng tân thể hoà nhập làm một,”

Tại Uyển Lâm Các, Lâm Uyển Vân cảm thấy trên người có một nguồn năng lượng bao trọn lấy mình, những giây sau đó, từng tế bào nàng ta như được làm ấm lên, khắp người tỏa ra một loại quý khí xưa giờ không có.

Lâm Uyển Vân hoang mang.

Trên trán nóng lên một cách đau đớn khiến nàng ta nhăn mặt, thể như có ngàn vạn con kiến bò lên. Lâm Uyển Vân la lên, nha hoàn bên ngoài nghe động tĩnh vội vàng đi vào.

Khi nhìn thấy nàng ta, nha hoàn như bị thôi miên, u mê gọi hai chữ “Thánh nữ”.

Đau đớn qua đi, Lâm Uyển Vân lấy lại tinh thần: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”

“Dạ, quận chúa là Thánh nữ tôn quý của lục địa này.”

Lâm Uyển Vân đã hiểu, nàng ta mừng rỡ đi đến gương trong phòng. Quả nhiên, trên trán xuất hiện ấn ký mà chỉ cô gái mang phượng mệnh mới có.

Nàng ta… thành công rồi.

Giằng lại sự kích động, sóng mắt Lâm Uyển Vân hơi đổi: “Thế Hà Hi đâu?”

Nhắc đến Hà Hi, tâm Lâm Uyển Vân nổi lên sự tức giận kèm hả hê. Thánh nữ đúng không? Nó chỉ có thể là vận mệnh của ta.

“Bẩm quận chúa, Hà Hi quận chúa mới được đón về sáng nay, đang ở Lãnh Tâm Viện, bên cạnh Triều Âm Các.”

Lãnh Tâm Viện? Lãnh cung?

Lâm Uyển Vân nở nụ cười thỏa mãn. Xem ra khi vận mệnh thay đổi, chuyện Hà Hi là Thánh nữ trong trí nhớ của bọn họ cũng biến mất không dấu vết.

“Trang điểm cho ta, ta muốn đi gặp các vị ca ca.”

***

Hà Hi và Hương Nhi được dẫn đến một các viện hoang phế của hoàng cung, nhìn khung cảnh xung quanh, Hương Nhi tức giận:

“Quận chúa, bọn họ khinh người quá đáng.”

Hà Hi lại không cho là vậy, cô mỉm cười: “Không, càng tịch mịch càng tốt.”

Ẩn mình chờ đợi ngày về, cần gì một nơi xa hoa lộng lẫy người người chú ý.

Sau khi giúp ba người họ hoàn thành nhiệm vụ, trong ký ức của mọi người, cô chỉ là một vị quận chúa thất lạc được tìm về. Cha mẹ đã mất, hoàng đế nể mặt chút ân tình nên cho cô vào cung. Đám thuộc hạ dưới quyền càn rỡ, hoàng đế cũng không quá để tâm. Có lẽ ông ta không cho rằng thuộc hạ sẽ làm khó cô. Các viện lạnh lẽo cô tịch chỉ có một chủ một tớ, nhìn qua rất tội nghiệp, nhưng Hà Hi không lấy làm phiền hà.

Nhớ lại, khi trao đổi yêu cầu, do cùng ràng buộc với hệ thống, có khả năng ba người đàn ông kia sẽ không quên cô, nên cô chỉ nói với họ:

“Phượng mệnh đã nhường, nhận nổi hay không còn là phần phước của nàng ta. Ta chỉ muốn bình bình đạm đạm sống qua ngày, mong các vị sắp xếp ta tại nơi hoang phế không ai chú ý.”

“Hương Nhi, chúng ta dọn dẹp một chút, ta hứa với muội, thời gian sau sẽ bù đắp lại cho muội.” Hương Nhi là nha hoàn thân cận của cô trong thế giới này, thường trước khi sắp hoàn thành một nhiệm vụ, cô đều sắp xếp cho người bên cạnh một phần, xem như đáp lễ.

Hương Nhi không cần, chỉ thấy xót xa cho chủ nhân.

Lúc này, bên Triều Âm Các, thanh niên tiên phong đạo cốt ngồi xe lăn vẫn điềm đạm đọc sách, gương mặt hắn như nhấn chìm vạn vật, dù cho thời thế đổi thay, hắn cũng không thay đổi biểu tình lạnh nhạt.

Từ ngoài cổng có người bước vào, cung kính cúi người: “Vương gia.”

Mắt hắn như làn nước hồ thu, lại trong vắt không lay chuyển. Đã quen với biểu tình này, nên người thuộc hạ tiếp tục báo cáo: “Động tĩnh bên cạnh là do có một vị gọi là Hà Hi quận chúa mới được chuyển đến.”

Thanh niên áo trắng gật nhẹ đầu, vẫn không đáp.

***

“Thái tử ca ca, Uyển Vân đến thăm huynh.”

Lâm Uyển Vân từ bên ngoài đi vào, hiện ra trước mắt nàng ta là một Tôn Triều Ân uy nghi sừng sững. Phượng mệnh chiếm lấy là vì nàng ta muốn sánh vai với người đàn ông này, là chủ nhân Nam triều hùng mạnh của lục địa này.

Thậm chí nàng ta muốn không chỉ một người, mà cả thiên hạ đều tôn kính mình.

Nương theo tiếng gọi dịu dàng, Tôn Triều Ân quay đầu lại. Đáy mắt vốn lạnh lẽo bất chợt nhu hoà, hắn tiến đến nắm lấy bàn tay người đang đến:

“Đã khoẻ hơn chưa?”

“Uyển Vân khoẻ rồi. Muội nghe nói có một vị Hà Hi quận chúa mới chuyển đến.” Lâm Uyển Vân cắn môi, nét mặt uỷ khuất. “Hình như rất xinh đẹp đúng không? Nếu vậy, có khi nào mọi người sẽ yêu thích nàng mà không thích muội nữa không?”

Tôn Triều Ân dịu dàng ôm Lâm Uyển Vân vào lòng: “Sẽ không có chuyện đó, Thánh nữ là muội, muội là đầu quả tim của chúng ta, không ai sánh được.”

Chỉ là… tâm tình vốn đơn thuần chỉ dành cho Lâm Uyển Vân bây giờ có phần xao động, từ lờ mờ đến rõ ràng, khiến Tôn Triều Ân mâu thuẫn khó hiểu.

Nhưng, nhận định tình yêu dành cho Lâm Uyển Vân là chuyện từ trước tới giờ, vì nàng ta hắn có thể giẫm đạp bất cứ người nào, sự bảo vệ đã sớm ăn vào xương tuỷ.

Lâm Uyển Vân úp mặt vào trong l*иg ngực Tôn Triều Ân, kín đáo nở nụ cười chiến thắng.

“Muội giờ đã khoẻ, muội muốn đi ra ngoài, Thái tử ca ca hẹn Triều Anh ca ca và đại ca muội, chúng ta cùng dạo phố được không?”

“Được.”

Vẫn là bốn người, ánh mắt mọi người vẫn đổ dồn theo. Lâm Uyển Vân tâm tình vô cùng đắc ý, đây là điều mà nàng ta cần.

Nàng ta thích sống trong tầm mắt của mọi người, muốn nhận sự ngưỡng mộ và kính trọng, muốn cuộc sống của một nữ nhân cao quý nhất.

Bốn người bọn họ đi đến tầng cao nhất của Hạo Nguyệt Lầu, vị trí như hôm trước. Lâm Uyển Vân không hay biết gì, nhưng lòng ba người đàn ông đều âm thầm gợn sóng.

Lâm Tường nhìn vào tay mình, vết thương đã kéo da non, trong người hắn vẫn còn giữ lọ thuốc mà Hà Hi cho hôm trước.

Trong đầu Tôn Triều Anh văng vẳng giọng nói thanh thuý: “Đao kiếm vô tình, sớm đã luyện thành quen.”

“Kinh thành thật đẹp, Uyển Vân rất vui vì có thể mạnh khỏe cùng mọi người ngắm cơ đồ của hoàng thành.” Thấy không khí có phần im lặng xa lạ, Lâm Uyển Vân cơ hồ cảm thấy gì đó sai sai, nhưng không biết sai chỗ nào. Nàng ta nhỏ giọng cất tiếng, kéo về tâm trí của mọi người.

“Uyển Vân nói đúng, vì muội chúng ta không tiếc thứ gì.”

“Vì Uyển Vân, đại ca sẽ làm tất cả.”

Nghe những lời này, Lâm Uyển Vân càng chìm sâu vào chiến thắng.

Đúng lúc này, mái nhà bên cạnh xuất hiện hai bóng dáng, động tĩnh thu hút cái nhìn của tất cả bọn họ.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc mờ ảo, bộ dáng thanh lãnh của Hà Hi nổi bần bật, làm đáy mắt cả ba người đàn ông kinh diễm run lên. Họ không nhận ra rằng, sự xuất hiện của Hà Hi mang lại cho họ nỗi mong chờ kín đáo.

Lâm Uyển Vân nhìn theo, tim co rụt lại, nàng ta nhận ra ai. Nhưng vì sao không còn phượng mệnh, tiện nhân kia vẫn nổi bật như vậy?

Hà Hi bên này đối diện với một người đàn ông mang bộ dáng tà giáo ngang ngược, chỉ thấy gã cầm thanh đao lớn, nhưng mang vẻ mặt căm thù nhìn cô:

“Hà Hi, ngươi cho rằng ngươi trốn đến kinh thành là ta không tìm được ngươi sao?”

Hà Hi nhướng mày: “Nói cho đàng hoàng, bổn cô nương là được mời về, không trốn.”

“Hừ… hôm nay ngươi phải đền mạng cho công tử nhà ta.”

“Đền mạng?” Hà Hi cười ha ha, dụ hoặc cực kỳ. “Ta chỉ cắt đệ đệ của hắn rồi đem phơi nắng, sau đó gửi lại cho hắn, ta cũng không có cái đó, thì làm sao mà đền?”

Ở đây trừ Lâm Uyển Vân ai cũng là người học võ, lời nói bên kia lọt vào tai bọn họ rõ mồn một.

Đệ đệ? Ba người đàn ông nhíu mày phân tích, lát sau đồng loạt hiểu ra. Họ như có thần giao cách cảm đồng loạt nhìn xuống đũng quần mình, âm thầm nuốt nước bọt.

Đã cắt, còn đem phơi nắng. Quá tàn bạo rồi.

“Hà Hi… Thiên Sơn sao lại có nữ nhân biếи ŧɦái như ngươi…” Ngươi kia tức đến đỏ mắt.

“Để lại để làm cái gì.” Cô vẫn tiếp tục gợi đòn. “Nếu ta không ra tay, các thiếu nữ xung quanh không phải đều thất thân vì hắn sao? Bổn cô nương là đang thay trời hành đạo.”

“Ngươi… nữ nhân tàn bạo này, chẳng những biếи ŧɦái còn độc ác, ta xem cả đời này có ai dám lấy ngươi không?”

“Dĩ nhiên là không.” Hà Hi cười đến mị hoặc. “Không có cửa.”

“Ngươi đi chết đi.”

Nói xong, gã cầm đại đao xông lên, Hà Hi vẫn như con rắn nhỏ mê hoặc linh động. Dáng dấp uyển chuyển kết hợp với dải lụa làm vũ khí trong tay, vào mắt những người đàn ông ở đây là cực hạn rung động.

Không có hệ thống ràng buộc, cảm xúc của họ càng phức tạp.

Chỉ trong một chốc, như chiêu cũ họ thấy trước đây, gã thanh niên kia bị dải lụa trắng của Hà Hi làm cho đi chầu diêm chúa. Uyển Vân sợ hãi la lên, nép vào lòng Tôn Triều Ân run bần bật.

Âm thanh sợ hãi của nàng ta gây sự chú ý đến Hà Hi, cô nhìn sang, không biết nên vui hay nên buồn.

Phân tích một chút, Hà Hi vẫn quyết định bay qua, khuỵu gối hành lễ với bọn họ:

“Tiểu nữ tham kiến Thái tử, Cảnh An vương gia, Lâm tướng quân và Thánh nữ.”

“Đứng lên đi.” Tôn Triều Anh mềm nhẹ lên tiếng, sự lạnh nhạt thường ngày của hắn ta nay nhu ý khác thường.

Lâm Uyển Vân lúc này vẫn còn run nhẹ, Tôn Triều Ân phải an ủi dỗ dành. Hà Hi thấy chướng mắt, liền lên tiếng nói: “Muốn gánh phượng mệnh không phải chỉ có khóc là xong, Thánh nữ nên học cách mạnh mẽ đi.”

Quả nhiên, nghe câu này Lâm Uyển Vân nín hẳn, trong lòng thật sâu ngạc nhiên. Hà Hi nhớ được?

Lâm Uyển Vân dùng đôi mắt mở mịt nhìn Hà Hi, giọng nói sợ sệt như sắp khóc: “Cô nương… cô nương là Hà Hi quận chúa mới đến hôm nay đúng không, lời nàng nói Uyển Vân không hiểu.”

Bánh bèo giả nhân giả nghĩa.

Hà Hi liếc mắt: “Phượng mệnh ta nhường, nhưng gánh nổi hay không còn ở bản thân ngươi, muốn làm người trên vạn người của một thế giới, sự bảo vệ của nam nhân chỉ giúp ngươi được ngày một ngày hai. Ta chỉ nói thế, ngươi thông minh lại thủ đoạn, chắc chắn sẽ hiểu.” Nói xong, cô liếc mắt nhìn ba người đàn ông còn lại vẫn còn giương ánh mắt phức tạp nhìn mình. “Ngươi may mắn được họ cưng chiều không từ thủ đoạn, thế nhưng họ cũng không cùng ngươi gánh vác được phượng mệnh. Làm người, muốn đứng vững chỉ có hai chữ thực lực.”

Nói xong, cô xoay người bước đi, không quên cảnh cáo: “Ta tuy không còn phượng mệnh, nhưng sự bá đạo đã ăn vào xương tuỷ. Ta không hiền lành, càng không có cái gì có thể uy hϊếp được, các ngươi đừng động đến ta, ta chỉ muốn yên lặng đi đến ngày hoàn thành nhiệm vụ.”

Hà Hi cuồng ngạo vận khinh công bay đi, tầm mắt ba người đàn ông lẳng lặng dõi theo. Nắm tay của Uyển Vân cung lại, đáy mắt hiện tia độc ác.