Ở kiếp trước, dùng hắn dùng cuộc đời để nằm vùng, những lần Thẩm Mặc đi dạo qua âm tào địa phủ cùng ngục giam tội phạm trọn vẹn có thể biên thành một quyển sách dài. Mà hiện tại, hắn lại đi tới Nam Tống Lâm An trăm hoa đua nở này, đi tới năm Gia Định thứ mười sáu.
Đêm qua, trong hỉ yến cổ nhân Thẩm Mặc uống nhiều hơn hai chén, tại trên đường vào động phòng thì vấp ngã ở ngưỡng cửa. Trong nháy mắt đó, người hiện đại Thẩm Mặc có thâm niên là nằm vùng xuyên qua đến trên người của hắn.
Nhớ tới chuyện xảy ra tối qua với tân nương Lục Vân Hoàn, tâm tình Thẩm Mặc rất phức tạp.
Mấy giờ đầu tiên khi mới xuyên qua, Thẩm Mặc còn tưởng rằng hoàn cảnh bên cạnh hắn cùng mỹ nữ cổ trang Lục Vân Hoàn, đều là cái gì giang hồ đại lão an bài đi ra để khảo nghiệm hắn, hoặc là khao thưởng hắn.
Cho nên, Thẩm Mặc ở trong động phòng cố ý trêu chọc Lục Vân Hoàn một phen.
Kết quả động phòng đến nửa đường, Thẩm Mặc rất nhanh liền từ trên người Lục Vân Hoàn phát hiện dị thường.
Dù sao động tác cùng biểu tình đều có thể ngụy trang, nhưng khi hắn sờ tới cặp gót sen kim liên quấn ba tấc của Vân Hoàn kia, Thẩm Mặc mới rốt cục tỉnh ngộ lại. Thì ra hắn vậy mà thật xuyên việt đến cổ đại!
Sau đó, vào sáng sớm hôm nay, sau một đêm ngủ ngon, ký ức của Trầm Mặc ở Nam Tống này. Rốt cục chuyển dời đến trong ý thức của hắn.
Tuy rằng trí nhớ của cổ nhân Trầm Mặc có chỗ rõ ràng, có đã cực kỳ mơ hồ không rõ. Thế nhưng đối với người dùng cả đời để ngụy trang thành người khác như hắn mà nói, những ký ức này đã đủ rồi.
Mặt khác, thân thể Thẩm Mặc thời cổ đại này cũng tạm được.
Chiều cao ước chừng một mét bảy lăm, có vẻ hơi gầy yếu. Diện mạo cũng có thể nói là mặt mày trong trẻo. Không tính xấu ngược lại còn có chút tiểu soái.
"Ở cổ đại làm bộ khoái, không phải dựa vào thân thể để ăn cơm sao?"Thẩm Mặc buồn bực thầm nghĩ: "Bộ thân thể này, cũng không khỏi quá yếu đi một chút chứ?"
Hơn nữa, Trầm Mặc trên người cổ nhân cũng không thấy vết tích hay nền tảng võ công, cũng thật làm khó hắn làm bộ khoái là không biết làm như thế nào được.
Cũng may thân thể còn có thể rèn luyện, huống hồ ở kiếp trước Thẩm Mặc đầy người vết sẹo, ám thương quả thực không ít. Lần này hắn trực tiếp từ hơn bốn mươi tuổi một lần nữa về tới những năm hào hoa phong nhã, cảm giác sức sống nhảy nhót trên người quả thực làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Thẩm Mặc rất nhanh liền quyết định, ở thời đại này, dùng thân phận Thẩm Mặc này để sống sót.
Về phần cả đời Nam Tống này nên làm gì... coi nó như một kỳ nghỉ thanh thản kéo dài là được rồi. Thẩm Mặc thầm nghĩ: "Cuộc sống cổ đại thư giãn tao nhã, người như hắn, có thân phận bộ khoái cũng đã đủ ăn đủ mặc, vừa vặn dùng để nghỉ ngơi."
Trải qua nửa đời nằm vùng ở kiếp trước, Thẩm Mặc thật sự là quá mệt mỏi, quá khẩn trương. Cho nên lần này xuyên việt đến cổ đại, hắn chỉ coi đây là khen thưởng của lão thiên gia đối với mình. Trong lòng không có nửa điểm áp lực.
"Có lỗi với nữ tử nhà người ta," Nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng Thẩm Mặc xấu hổ thầm nghĩ.
Ở thời đại phong kiến Nam Tống này, tuy rằng Lục Vân Hoàn đã cùng người khác bái đường, thuộc về người nữ tử tái duyên, nhưng hoàng hoa đại khuê nữ như vậy nếu đặt ở hiện đại, đây chính là nữ tử thanh thuần tuyệt đỉnh.
Nói thật, với thân phận xã hội đen thối nát như kiếp trước của Thẩm Mặc, một nữ tử đơn thuần như vậy, hắn gần như chưa từng có cơ hội tiếp xúc.
Kết quả đêm tân hôn đầu tiên, đã bị hắn làm hỏng chuyện. Khiến cho hắn cũng không biết giải thích chuyện này với cô nương người ta như thế nào.
Sáng sớm hôm nay, Lục Vân Hoàn thấy hắn muốn ra ngoài, rốt cuộc vẫn giãy dụa thân thể mệt mỏi không chịu nổi, đứng dậy hầu hạ hắn mặc quần áo rửa mặt.
Vân Hoàn tuy rằng làm rất cẩn thận, nhưng biểu tình trên mặt nàng vừa ủy khuất vừa bi thương, giữa mặt mày còn có vài phần nổi giận khó nén.
Sáng sớm, hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ yên lặng làm chuyện của mình.
Khi Vân Hoàn thắt dây áo cho hắn, vuốt ve vạt áo, mùi trên người nữ nhi như lan như xạ nhàn nhạt đập vào mặt, nhưng cô nương người ta thủy chung cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái. Khiến cho Thẩm Mặc cũng phải cúi đầu.
Mặc quần áo xong, Thẩm Mặc đành phải lấy cớ làm đến nha phủ, chạy như bay ra khỏi nhà mình.
Người ta là một nữ tử cổ đại, một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, lễ độ như hoa. Đặt ở xã hội hiện đại, cái tuổi này nàng còn là một nữ sinh cấp ba được nuông chiều từ bé. Kết quả người ta cứ như vậy bị Thẩm Mặc làm cho tổn thương tự tôn, Thẩm Mặc cũng nhe răng nhếch miệng nghĩ:
‘’Thân phận nằm vùng của ta thật sự là làm đã quá lâu, trong lúc lơ đãng không cẩn thận sẽ làm bị thương người bên cạnh. Từ hôm nay về sau, sợ là phải từ bỏ một số thủ đoạn phạm tội trong quá khứ, không thể dùng nữa!’’
Mắt thấy Thẩm Mặc đi tới trước cửa huyện nha, hắn làm như không có việc gì nhìn lướt qua sư tử đá trang nghiêm cùng bậc thang ở cửa nha môn, muốn đi lên bậc thang.
Đột nhiên, chợt nghe phía sau có người đang dùng thanh âm trầm thấp gọi tên của hắn.
Chờ quay đầu lại, người gọi hắn lại là một trong những bằng hữu không nhiều của hắn ở huyện nha, tên là Lữ Cường biệt danh "Con lừa cứng đầu".
Lữ Cường và Thẩm Mặc cùng tuổi. Người này là một hán tử dáng rộng nhưng chiều cao khiêm tốn, xưa nay tính tình ngay thẳng, trong đám đồng nghiệp trong nha môn thì cũng chỉ có Lữ Cường là quan hệ không tệ với hắn.
"Ngươi là hồ đồ rồi?"Chỉ thấy con lừa già cau mày thật sâu, tiến lên kéo tay áo Thẩm Mặc một phen, trực tiếp đem hắn kéo phía sau ảnh bích của nha môn. Nhìn thần sắc của hắn có vẻ rất trịnh trọng.
‘’Lữ ca nhi làm sao vậy? "Thẩm Mặc nhìn Lữ Cường một cái. Có vẻ như con lừa này đang lo lắng điều gì đó.
"Bộ đầu Từ Vượng của chúng ta mấy ngày nay đang tìm bím tóc nhỏ (1) của ngươi, muốn đá ngươi đi, ngươi không biết à?"
(1) Bím tóc nhỏ: ở trường hợp này có thể hiểu là sơ hở để bắt bẻ gây sự.
"Hảo hảo một cái kỳ nghỉ hôn lễ, ngươi không ở nhà ôm tân nương tử cho nóng hổi, chạy tới nơi này ăn gió tây bắc hả?"
"Trong nhà không ở được, ta qua đây xem..." Thẩm Mặc nhớ tới mỹ nhân thương tâm trong nhà kia, trong lòng vẫn cảm thấy một trận xấu hổ.
Lữ Cường không nói lời nào, vừa đẩy đẩy Thẩm Mặc lên đường: "Đợi đến khi hết kì nghỉ kết hôn, ngươi mau nghĩ biện pháp thu xếp mấy đồng tiền bạc, chuẩn bị cho bộ đầu một chút, có lẽ lửa giận của Từ Vượng sẽ hết. Về trước rồi nói sau!"
Thẩm Mặc bị Lữ Cường đẩy trở về, đành phải bất đắc dĩ đi lên đường về nhà.
Dọc theo đường đi, Thẩm Mặc hồi tưởng lại một chút trong trí nhớ của cổ nhân, những chuyện liên quan đến nha môn kia, không khỏi cười khổ lắc đầu.
Cổ nhân Trầm Mặc này, thật đúng là một tên ngốc!
Thì ra, thiếu niên ‘’Thẩm Mặc’’ bị Thẩm Mặc chiếm thân thể này, thiên phú vốn đã không cao, có thể nói là một chút cơ sở ưu thế cũng không có. Hắn ở trong nha môn ứng phó không đến một năm, có thể nói là không đi kết giao bằng hữu gì. Ngược lại là đắc tội với cấp trên trực tiếp là bộ đầu Từ Vượng.
Hơn nữa loại mâu thuẫn này, còn là một loại mâu thuẫn khó điều hòa nhất? Chặn tài lộ của người ta!
Nghe Lữ Cường nói xong, Trầm Mặc hơi suy nghĩ một chút, còn căn cứ theo trí nhớ kiếp trước tìm ra nguyên nhân mình bị xa lánh trong nha môn, và bị thượng quan ghi hận cho suy nghĩ minh bạch.
"Cái tên ngu ngốc không chịu thua kém này, cư nhiên sống đến thảm như vậy!" trên mặt Thẩm Mặc lộ ra vẻ khinh miệt, hắn lắc đầu, âm thầm mắng chủ nhân cũ của thân thể này một câu.
Hiện tại Thẩm Mặc làm sao biết được, ngay ở phía trước, có một nguy cơ cực lớn đang chờ đợi hắn.
"Nếu đã dùng thân thể của ngươi, ta đây liền để ngươi nhìn xem, ta là ngược đám bọn họ như thế nào.