Một màn này xem đến Vu Hướng Dương đã ngồi vào trên ghế phụ cũng trợn mắt há hốc mồm, năm tệ sáu đồng tiền cũng trịnh trọng nhận tới nhét vào túi như vậy, Tô gia đại tiểu thư phá gia trong truyền thuyết như vậy sao?
**
Tô Hồi Khuynh nhai kẹo cao su, một tay cắm vào trong túi, một tay cầm di động, lười biếng mà đi theo phía sau Vu Hướng Dương vào thang máy.
Thẩm An An ở tại phòng bệnh vip xa hoa của bệnh viện, ở ba tầng 25 đến 27, ba tầng này, càng lên cao càng xa hoa, đặc biệt là tầng 27, là chuyên dành cho lãnh đạo an dưỡng hưu nhàn.
Ba tầng tối cao này, đương nhiên sẽ không dùng cùng thang máy công cộng, mà là có một thang máy chuyên môn bên cạnh, trực tiếp đi đến ba tầng này.
Tô Hồi Khuynh dựa vào thang máy thưởng thức di động, lúc này, cửa thang máy sắp đóng lại lần nữa mở ra.
Vu Hướng Dương kinh ngạc hướng cửa thang máy nhìn qua, hai đạo thân ảnh chậm rãi đi vào, người dẫn đầu thân hình thon dài, ngũ quan soái khí, thanh nhã cao ngạo, khóe môi còn treo một tia cười nhạt, Vu Hướng Dương lập tức đứng thẳng lưng, không cao không thấp mà gọi một tiếng, “Sở thiếu.”
Thanh âm khó có được nghiêm túc cùng cung kính.
Họ Sở, đúng là dòng họ thị trưởng của thành phố Thanh, Sở thiếu trước mặt chính là người thừa kế duy nhất của thị trưởng Sở Tự Ninh, thân phận tự nhiên cao quý, là chân chính thiếu gia ngậm thìa bàng, không phải đám con cháu hào môn thế gia bọn họ có thể so được, Vu Hướng Dương như thế nào cũng không dám đắc tội hắn.
Sở Tự Ninh hơi gật đầu, sau đó nhanh chóng hướng lui ra phía sau một bước, để người đàn ông kia đứng ở giữa, thái độ không dấu vết mà kính cẩn.
Một màn này làm đáy lòng Vu Hướng Dương sợ hãi, Sở Tự Ninh thân phận bậc này thế nhưng còn có người làm hắn kính cẩn như thế?
Vu Hướng Dương ngước mắt vừa thấy, người nọ đứng trước Sở Tự Ninh phản quang mà đến, dung mạo như ngọc, hắn hơi cúi đầu, hình dáng góc nghiêng cực kỳ rõ ràng, thân thể như ngọc thụ, bước chân thong dong, thần sắc nhàn nhạt, trên áo sơ mi màu đen cũng không có cà vạt, nút áo đầu tiên cũng không cài.