Phản Diện Khóc Và Cầu Xin Đừng Chết

Chương 42-1

Cố Vấn Sơn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp Giản Tử Yến như thế này.

Y biết về sự biến mất của Giản Tử Yến, sự việc này đã khiến của cả triều văn võ chấn động, mọi người đều hoảng sợ, tự hỏi liệu Giản Tử Yến có được thuộc hạ của mình cứu hay không và đang tập hợp binh lực để chuẩn bị cho việc đông sơn tái khởi.

Tuy nhiên, Bùi Minh Giác, người nên lo lắng nhất, lại chỉ thờ ơ ngồi trên long ỷ, nhìn mọi người đưa ra nhiều suy đoán khác nhau với thái độ bình tĩnh, không hề có chút hoảng sợ.

Mặt khác các đại thần đều cảm thấy hoàng đế khôn ngoan sắc sảo, bày mưu lập kế nên không hoang mang, chỉ có Cố Vấn Sơn nhìn thấy tình hình của hắn đoán rằng việc Giản Tử Yến mất tích nhất định có liên quan đến hắn.

Bùi Minh Giác tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơ trước sự viện liên quan đến Giản Tử Yến.

Chỉ là y cho rằng Bùi Minh Giác cuối cùng đã không thể nhẫn nại được nữa và bí mật gϊếŧ Giản Tử Yến, dù sao thì Bùi Minh Giác đã hơn một lần nói rằng Giản Tử Yến không thể lưu lại.

Sau khi ngập ngừng hỏi một lần, nhưng Bùi Minh Giác đã bị hắn bốn lạng đẩy ngàn cân mà quay trở về, Cố Vấn Sơn hiểu đây không phải là điều mà y có tư cách để hỏi, nên y nghiêm ngặt giữ phép tắc đúng mực của mình và không đề cập đến nó nữa.

Nhưng điều y không ngờ tới là Bùi Minh Giác không hề trở lại bình thường mà càng ngày càng trở nên quái dị.

Cho dù trong mắt quần thần, khi còn trẻ hắn đã là một vị hoàng đế đầy hứa hẹn và khó lường, nhưng y quả thực có thể nhìn ra sắc mặt ngày càng u ám của Bùi Minh Giác và sự điên cuồng tích tụ trong mắt hắn.

Điều này khiến Cố Vấn Sơn rất bất an nên y bắt đầu tự ý điều tra, đã đến nước này, vì sự ổn định của gian sơn, Bùi Minh Giác không thể phạm sai lầm nào.

Chẳng mấy chốc, y phát hiện ra mấu chốt của vấn đề dường như nằm ở Cung Diên Phúc.

Bùi Minh Giác ban lệnh nhập quan, tất cả các cung nữ thái giám phục vụ trong Cung Diên Phúc, là tẩm cung của hoàng đế, đều mím chặt miệng như vỏ sò, họ không bao giờ dám tiết lộ thông tin bên trong.

Nhưng sau một thời gian dài, Cố Vấn Sơn tương đối thân thiết với Bùi Minh Giác, vì sao y không thể tìm thấy điều gì đó kỳ lạ trong đó.

Y từ nghi ngờ suy đoán đến xác nhận, cuối cùng không nhịn được, khi Bùi Minh Giác đang cùng các đại thần khác thảo luận, y dùng bản lĩnh phi thường của mình lẻn vào.

Cố Vấn Sơn thực sự đã chuẩn bị để gặp Giản Tử Yến, nhưng chắc chắn không phải ... Giản Tử Yến như bây giờ.

Bởi vì Bùi Minh Giác không mặc y phục bình thường cho cậu, cậu chỉ mặc một bộ áσ ɭóŧ mỏng như tơ lụa, hầu như không thể che bất cứ thứ gì, một vùng da trắng nhợt nhạt lộ ra từ chiếc cổ áo hở hang, những vết hằn rõ ràng, trên đó cho thấy thứ gì đã xảy ra.

Giản Tử Yến giật mình đến mức quên phản ứng ngay tại chỗ, Cố Vấn Sơn cũng không nhượng bộ.

Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc, trên mặt Giản Tử Yến nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt, không quan tâm đến thực lực chênh lệch giữa cậu và Cố Vấn Sơn, cậu vươn tay muốn giật lại chăn.

Ngay khi cậu di chuyển, những thứ dưới chân cậu kêu leng keng nhẹ nhàng.

Cố Vấn Sơn nhanh chóng liếc về hướng đó, lùi lại một bước, quay đầu đi ném chăn lên người Giản Tử Yến.

Sau khi vội vàng gói lại, y lại quay người lại, lúc này trong mắt tràn đầy chán ghét.

"Ngươi dụ dỗ tiên đế không tính, hiện tại lại dụ dỗ bệ hạ, Giản Tử Yến, ta thật sự đánh giá thấp dã tâm của ngươi."

Bàn tay của Giản Tử Yến, đang buộc chặt bộ y phục tục tĩu dưới chăn, đột nhiên bị đóng băng.

Cậu chậm rãi ngẩng đầu: "Ngươi nói cái gì?"

“Nếu ngươi đã làm chuyện như vậy, tại sao lại giả bộ vô tội?” Cố Vấn Sơn thật sâu cau mày, ngữ khí tuy rằng không có khinh thường, nhưng cũng tràn đầy không đồng ý, “Ngươi có dã tâm, muốn sống, đây chẳng là gì đáng xấu hổ, nếu ngươi công khai thừa nhận mình vô liêm sỉ, ta vẫn sẽ kính trọng ngươi."

Giản Tử Yến muốn cười, nhưng khóe môi lại nặng trĩu vô cùng, những lời của Cố Vấn Sơn vang vọng đánh sâu trong đầu cậu, đau đớn khiến cậu muốn cuộn người lại bất chấp thể diện.

Không, thể diện?

Cậu khi nào còn có thể diện để nói chuyện.

Thể diện của cậu, thứ duy nhất cậu nghĩ cậu có thể giữ cho đến khi chết, đã bị Bùi Minh Giác xé nát không thương tiếc, tùy ý mọi người xoi mói.

Tuy rằng cậu đã sớm biết trong ngoài triều đình sẽ không thiếu bàn tán về cậu, nhưng bây giờ tận tai nghe được lại là một chuyện khác.

Nỗi đau trong nội tạng do lâu ngày không kìm nén càng trở nên dữ dội, nhưng đầu óc Giản Tử Yến dần tỉnh táo lại.

Cậu chậm rãi đứng thẳng thân thể bị thu nhỏ dưới chăn, khí tức nhϊếp chính vương tựa hồ quay trở lại trên người cậu, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng mơ hồ có thể nhìn ra khí chất mê hoặc chúng sinh.

“Đúng vậy.” Giản Tử Yến nhìn thẳng vào Cố Vấn Sơn, “Bệ hạ cho tới bây giờ vẫn chưa gϊếŧ ta, đó chẳng phải là chứng minh kế hoạch của ta thành công sao?”

“Ngươi!” Cố Vấn Sơn không ngờ Giản Tử Yến lại không biết xấu hổ như vậy, đột nhiên không còn gì để nói.

Nhưng y nghĩ lại, dù sao làm loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, có lẽ đã quen thuộc từ lâu, dù sao tính tình như thế nào, bộ dạng của cậu thật sự rất khó từ chối.

Giản Tử Yến tiếp tục nói một cách bình tĩnh: "Cố tướng quân, nếu ta đoán không lầm, chắc chắn ngươi đã đến đây mà không nói với bệ hạ. Ngươi muốn tiếp tục đứng ở đây và làm nhục ta, hay là cút ra ngoài trước khi bệ hạ trừng phạt?"

Khi Cố Vấn Sơn bại lộ bộ dạng của cậu, cậu không những không tỏ ra nhục nhã và tức giận mà còn kiêu ngạo ra lệnh cho mình, trong mắt chảy ra một tia phức tạp.

Mặc dù y khinh thường hành vi của Giản Tử Yến, nhưng y6 phải thừa nhận các phương pháp của Giản Tử Yến thực sự tốt, bất kể cậu sử dụng phương pháp nào, cậu có thể từng bước leo lên từ một thường dân không có gì đến vị trí dưới một người trên vạn người, thậm chí có thể từ bàn tay của vị tân hoàng đế ghét cậu mà sống sót đã chứng minh khả năng của cậu.

Y biết quá rõ Bùi Minh Giác muốn mạng sống của Giản Tử Yến đến mức nào.

Cố Vấn Sơn cẩn thận nhìn Giản Tử Yến một lần nữa, đôi mắt cậu đỏ hoe, nhưng cậu không có vẻ gì là quyến rũ, cậu rõ ràng đang ở trong tư thế đau khổ như vậy, nhưng cậu không tức giận, khí chất của cậu thậm chí còn mạnh hơn cả quân vương.

Y không khỏi trong lòng chợt lóe lên một tiếng thở dài: Đáng tiếc, nếu GiảnTử Yến không phải là kẻ phản bội kia...

Sau khi nhận ra những suy nghĩ trong đầu mình, Cố Vấn Sơn đột nhiên giật mình, y chợt nhận ra mình đã dành quá nhiều sự quan tâm cho Giản Tử Yến mà lẽ ra y không nên để ý.

Y dần khôi phục lại vẻ mặt vô cảm, hướng suy nghĩ của y chuyển từ Giản Tử Yến sang Bùi Minh Giác.

"Giản Tử Yến, có lẽ ngươi có thể tự hào về khoảnh khắc này." Y nói, "Nhưng đương kim thánh thượng hiện tại không phải là tiên đế. Tiên đế nhìn ngươi lớn lên với đôi mắt của mình, vì vậy ông ấy sẽ không thể tránh khỏi sinh ra tình phụ tử. Bệ hạ hiện tại chỉ là tạm thời bị ngươi lừa gạt thôi."

Nếu như trước đó Giản Tử Yến chỉ cảm thấy xấu hổ cùng buồn bã, thì sau khi nghe được câu này, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự tức giận không thể che giấu!

Tình thương phụ tử?

Ai?

Cậu vừa mở miệng liền dùng hết sức kiềm chế bản thân, không trực tiếp trút ra bí mật định mang vào trong cổ mộ.

Cậu thở dốc vài hơi, khàn khàn mà sắc bén thanh âm nói: "Ra ngoài!"

Cố Vấn Sơn im lặng một lúc, y nhìn Giản Tử Yến thật sâu rồi quay người rời đi.

Không phải y sợ Giản Tử Yến, mà là y cảm thấy Bùi Minh Giác bên này sắp kết thúc, nếu như bị phát hiện xâm phạm tẩm cung, cho dù có quan hệ tốt, cũng khó tránh khỏi bị tội tự tiện xong vào.

Sau khi Cố Vấn Sơn nhảy ra khỏi cửa sổ và rời đi, Giản Tử Yến không thể kiểm soát bản thân và nằm xuống bên giường, phun ra một ngụm máu.

Khóe mắt cậu càng đỏ hơn, trong mắt dâng lên hận ý cùng sợ hãi, cậu không khỏi giơ tay, đem ấm trà cùng chén trên tủ đầu giường quét xuống đất!

Có rất nhiều tiếng ồn.

Một âm thanh lớn như vậy tự nhiên thu hút những người bên ngoài cung.

Hai tiểu thái giám nhanh chóng đi vào, sau khi nhìn thấy bộ dạng của Giản Tử Yến cùng với đống chén vỡ trên mặt đất, đều lộ ra vẻ khinh thường cùng không kiên nhẫn.

Nhưng họ không dám nói gì thêm trước mặt Giản Tử Yến, nhanh chóng hạ thấp lông mày để dọn dẹp, nhưng họ vẫn lén lút liếc nhìn Giản Tử Yến từ khóe mắt.

Giản Tử Yến là người như thế nào, làm sao cậu có thể không nhìn ra ý nghĩa trong mắt họ, nhưng cậu đã bất lực để phản bác những điều này, trong lòng cậu chỉ có nỗi buồn và sự tự ti.

Phản bác cái gì? Không phải những gì họ nghĩ là sự thật sao?

Sau khi tiểu thái giám thu dọn xong, liền đi về phía cửa, chắc chắn cho rằng Giản Tử Yến không nghe thấy mình, nhỏ giọng nói với nhau: “Chẳng trách bệ hạ không chịu nổi, nếu ta cũng có tên kia, cũng sẽ bị nhϊếp chính vương mê hoặc đến thần hồn điển đảo."

Người kia cười khúc khích: “Thật không ngờ Nhϊếp chính vương năm xưa uy nghiêm như vậy, sao có thể cho chúng ta cơ hội nhìn hắn như vậy, không ngờ vừa bò lên giường liền trở nên câu nhân như vậy."

"Ta nghe nói ngay cả tiên đế cũng bị hắn mê hoặc, sau này mới làm những chuyện ngu xuẩn kia, ta nghĩ cũng đúng. Trước khi hắn xuất hiện, tiên đế tính tình ôn hòa, nhìn cũng không có vẻ gì là tàn nhẫn với hắn."

"Đúng vậy, nhϊếp chính vương mê hoặc già trẻ không tha, vương phụ hoàng thất làm ác gì mà gặp phải yêu tinh như vậy..."

Giản Tử Yến thực sự hy vọng rằng thính giác của cậu không tốt lắm.

Nghe được tiểu thái giám nghị luận dần dần đi xa, cậu nhắm mắt lại, thật lâu sau mới phát ra một tiếng khàn khàn tiếng cười.

...

Đêm đó, Bùi Minh Giác đột nhiên dừng lại và mỉm cười nhìn cậu.

"Hôm nay sao lão sư không phát ra âm thanh? Trẫm rất thích giọng nói của lão sư."

Giản Tử Yến luôn không muốn phát ra âm thanh, nhưng nếu hắn tàn nhẫn, cậu sẽ phát ra vài lần, không giống như bây giờ, dù hắn cố gắng thế nào, cậu cũng không thể phát ra âm thanh.

Giản Tử Yến làm như không nghe thấy, thậm chí còn nhắm nghiền đôi mắt đờ đẫn của mình.

Bùi Minh Giác cũng không để tâm, hắn nhớ hôm nay khi hạ nhân nhắc đến cơn giận dữ của Giản Tử Yến trong tẩm cung, hắn cho rằng đó chỉ là để trút giận.

Dù sao tức giận cũng vô ích.

Hắn bóp cằm Giản Tử Yến ra lệnh trấn áp.

"Nhìn trẫm."

...

"... Vấn Sơn, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Bùi Minh Giác nói xong, đợi thật lâu không có câu trả lời của Cố Vấn Sơn, nên hắn không thể không ngẩng đầu lên và nhìn xuống.

Cố Vấn Sơn đứng sang một bên, nhưng sự chú ý của y rõ ràng không phải ở lời nói của Bùi Minh Giác, mà là nhìn bầu trời đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, như thể y bị phân tâm.

Bùi Minh Giác nheo mắt và gọi lại.

"Vấn Sơn, ta hỏi ngươi."

Mặc dù trong giọng điệu của hắn không có chút gì là không hài lòng, nhưng bầu không khí trầm trọng hơn đã khiến Cố Vấn Sơn tỉnh táo lại, nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của Bùi Minh Giác dưới ánh nến, y không thể không quỳ xuống nhận tội.

"Hôm nay tâm trạng không được tốt, có chút mất tập trung, mong bệ hạ thứ lỗi."

Bùi Minh Giác thu hồi ánh mắt, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh gõ gõ trên tấu chương: "Đây là báo cáo khẩn cấp, ngươi xem một chút, đọc xong liền trở về nghỉ ngơi đi."

“Vâng.” Cố Vấn Sơn không dám khinh suất, cung kính đưa tay nhận lấy.

Y đọc tấu chương, nhưng tâm trí y vẫn không thể không trôi về người bị nhốt trong tẩm cung.

Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, đôi mắt và đôi môi đỏ mọng, giọng nói khàn khàn tức giận, nó giống như một tấm lưới, từ khoảnh khắc nhìn thấy nó, nó đã phủ kín đầu và mặt của y.

Y tựa như bị hạ cổ, bất kể làm gì cũng không thể thoát khỏi sự mê hoặc của Giản Tử Yến đối với y, ngay cả khi nhìn thấy Bùi Minh Giác cao hứng vào buổi sáng, y cũng không khỏi tự hỏi liệu hắn có phải hay không vừa ra khỏi giường của Giản Tử Yến?

Nghĩ về nó theo cách này, y thực sự cảm thấy phảng phất ... ghen tị với Bùi Minh Giác.

Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Cố Vấn Sơn vô cùng sợ hãi, y nhanh chóng bình tĩnh lại và cẩn thận nhìn tấu chương trong tay.

Tuy nhiên, Bùi Minh Giác lại nhận thấy sự mất tập trung của y.

Hắn không còn là thiếu niên ngây thơ từng có kỳ vọng tốt đẹp vào thế giới, ngay cả khi Cố Vấn Sơn cứu mạng hắn, hắn cũng sẽ không tin tưởng y một cách chân thành trọn vẹn.

Nhưng hắn không nói gì, chỉ tiếp tục đáp lại y như thể không có chuyện gì xảy ra sau khi Cố Vấn Sơn trả lời.

...