Phản Diện Khóc Và Cầu Xin Đừng Chết

Chương 25-2: End

Khi tỉnh lại, cậu bắt gặp ánh mắt buồn bã của Trì Châu.

"Tiên sinh, ngài tỉnh rồi?" Trì Châu nhẹ giọng hỏi: "Khát nước sao? Tôi đi lấy nước."

“Trì Châu.” Giản Tử Yến bình tĩnh gọi hắn, “Thân thể của tôi có vấn đề gì sao?”

Trì Châu quay đầu lại, sắc mặt như thường: "Không có vấn đề gì, nhưng tiên sinh quá yếu, tiếp tục trị liệu một thời gian sẽ không sao."

Giản Tử Yến nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi từ từ ngồi dậy.

“Trì Châu, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, anh không chỉ là người tôi tin tưởng nhất, mà còn là người hiểu anh nhất.” Cậu nói, “Anh cho rằng có thể lừa được tôi sao?”

Thân hình cao lớn của Trì Châu run lên, hai mắt nhất thời đỏ lên, không kìm được buồn bực trào ra.

“Tiên sinh… tại sao!” hắn đập tay lên tường như một con thú bị thương, nhưng vì tình trạng thể chất của Giản Tử Yến, hắn biến thành tiếng khóc, “Tại sao tất cả những điều bất hạnh này lại ập đến với ngài…”

"Não đóng băng." Giản Tử Yến lặp lại những lời của Trì Châu.

“Bác sĩ nói những vết thương kia có thể sống sót đến bây giờ đã là kỳ tích, nhưng đại não tổn thương quá nhiều, sẽ dần dần teo nhỏ lại, dần dần…” Trì Châu không nói tiếp được, run rẩy quay đầu đi chỗ khác, cả người đều đang run rẩy, không thể cầm được nước mắt.

Hắn dùng sức lau nước mắt, hung hăng nói: “Tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho ngài, nơi này không được, liền đổi chỗ khác, tôi nhất định sẽ tìm được bác sĩ có thể chữa khỏi cho ngươi. "

Giản Tử Yến nhìn hắn dịu dàng, nở một nụ cười nhẹ.

"Trì Châu, hiện tại chúng ta đang ở bệnh viện tốt nhất, có bác sĩ hàng đầu, bệnh của tôi nếu không chữa được ở đây thì còn có thể đi đâu chữa?"

“Tôi không quan tâm!” Trì Châu lần đầu tiên lộ ra vẻ trẻ con vô lý, hai mắt đỏ hoe, bi thương như một đứa trẻ vừa bị cướp đi cả thế giới, “Tôi không muốn ngài chết đi, tiên sinh, tôi sợ ngài chết……”

Giản Tử Yến di chuyển cơ thể một cách khó khăn ôm người đàn ông như sắp chết vì khóc vào vòng tay của mình.

Cậu nhìn bó hoa rơi xuống đất không người quản, làm sao cậu không hiểu suy nghĩ của Trì Châu lúc này.

Trì Châu ôm nhẹ lấy Giản Tử Yến, ngay cả lúc này, hắn vẫn nhớ rằng Giản Tử Yến sẽ đau khi hắn chạm vào cậu, hắn không muốn cậu đau.

Giản Tử Yến ánh mắt nhu hòa, sờ lên mái tóc đen của Trì Châu, còn có thể cười nói: “May mà trước phiên tòa đã đưa mẹ về quê.”

Nếu không, trong tình huống này, làm sao có thể giấu bà ấy được.

Trì Châu nghe vậy càng khóc to hơn.

"Trì Châu, anh đừng buồn, tôi đã làm chuyện nên làm, tôi không còn gì hối hận." Nói đến đây, trong mắt Giản Tử Yến vẫn còn một tia hối hận mà Trì Châu không nhìn thấy, nhưng cậh vẫn an ủi Trì Châu nói: "Chúng ta đã từng nghĩ, ngày này sẽ đến phải không? Bất luận là tôi hay là anh."

Trì Châu từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở cố nén, dưới giọng nói nhẹ nhàng của Giản Tử Yến, hắn hoàn toàn sụp đổ.

Giản Tử Yến ôm lấy hắn, ánh mắt dời đến màn đêm trong trẻo ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình yên vô sự.

...

Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên đã sớm biết tin này, họ không thể tin được, nhưng kết quả chẩn đoán ngay trước mắt họ, không có lý do gì để lừa gạt họ.

Họ điên cuồng lao đến bên giường bệnh của Giản Tử Yến gào khóc thảm thiết, nhưng dù là ai đi chăng nữa, họ cũng không thể ngăn cản cuộc sống của Giản Tử Yến cứ thế trôi qua.

Cơ thể của Giản Tử Yến suy sụp nhanh chóng, sau một tuần, cậu không thể đứng dậy được nữa, chỉ có thể cử động đầu và toàn bộ cơ thể dần bị tê liệt vì chết não.

Kể từ ngày được chẩn đoán, Trì Châu đã giao công việc của mình cho người khác và luôn ở bên Giản Tử Yến.

Kể từ khi tình cảm đổ vỡ vào ngày hôm đó, hắn đã kiềm chế mọi cảm xúc tiêu cực của mình, những gì hắn thể hiện trước mặt Giản Tử Yến là một người đàn ông dịu dàng, cẩn thận và nhu tình hơn trước.

Hình thức hòa thuận giữa họ ngày càng gần gũi tựa như người yêu, nhưng không ai lên tiếng.

Hôm nay, Trì Châu như thường lệ ngồi cạnh Giản Tử Yến, gọt táo cho cậu.

“Quả táo này rất đỏ, hẳn là ăn rất ngon.” Trì Châu nói, trước tiên cắt một miếng nhỏ đút vào miệng Giản Tử Yến.

Giản Tử Yến há miệng, vừa bỏ vào miệng, ánh mắt liền cứng đờ trong chốc lát, vội vàng nhai nuốt xuống, cười nói: "Ngọt lắm, anh cũng ăn thử xem."

Trì Châu không nghi ngờ cậu, liền cắt thêm một miếng bỏ vào miệng.

Biểu cảm của hắn đông cứng lại trong giây lát.

Giữa tiếng cười khẽ của Giản Tử Yến, hắn nuốt quả táo đắng chát với vẻ mặt đau khổ, bất lực nhìn Giản Tử Yến.

"Tiên sinh thực xấu, cố tình lừa tôi."

Đôi mắt của Giản Tử Yến tràn đầy ánh sáng xảo quyệt linh động, Trì Châu nhìn nó, đôi mắt hắn dần dần trở nên ngây ngốc.

Ngay cả khi cậu không thể di chuyển toàn bộ cơ thể của mình, nó vẫn không thể che lấp được hào quang từ cơ thể của Giản Tử Yến.

Trong vài ngày qua, hắn đã tiếp xúc với một Giản Tử Yến hoàn toàn khác trước đây, tươi sáng hơn, hoạt bát hơn và hơn thế nữa ... khiến hắn không thể buông tay.

Trì Châu kìm nén nỗi buồn và chua xót tràn ngập trong lòng, mỉm cười tiến lại gần khuôn mặt của Giản Tử Yến hôn nhẹ lên môi cậu.

Giản Tử Yến sửng sốt một lúc, mặc dù hai người họ biết rõ những ngày này, nhưng họ chưa bao giờ làm hành vi rõ ràng như vậy trước đây.

Cậu có thể cảm nhận được toàn thân Trì Châu đang căng cứng, hắn lo lắng sợ hãi Giản Tử Yến cự tuyệt.

Lông mi của Giản Tử Yến run lên, cậu nhắm mắt lại mỉm cười.

Trì Châu không thể tin nhìn vào mắt mình, tình cảm dâng trào hắn hôn cậu thật sâu.

Nước mắt hắn nóng hổi dần tan ra giữa môi và răng họ.

Thật lâu sau, hắn mới ngẩng mặt lên, thản nhiên cười nói: "Quả táo này chua quá, tôi đi đổi, ngài chờ tôi một chút."

Giản Tử Yến gật đầu với một nụ cười.

Sau khi Trì Châu rời khỏi phòng bệnh, Giản Tử Yến hiện tại ngũ cảm đặc thù, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gào khóc của hắn bên ngoài.

Khi hắn quay lại, khuôn mặt hắn rất sạch sẽ và hắn đang cầm một quả táo mới trên tay.

Hai người tiếp tục trò chuyện nhẹ nhàng, giống như một đôi tình nhân bình thường.

...

Cơ thể của Giản Tử Yến đã cạn kiệt sức lực.

Trì Châu nửa nằm trên giường, Giản Tử Yến dựa vào lòng hắn, để hắn vuốt ve hôn lêи đỉиɦ tóc một cách trìu mến.

"Tiên sinh, ngài có hối hận khi đi con đường này không?"

Giản Tử Yến thậm chí còn không suy nghĩ, nói: "Không hối hận."

"Vậy... tiên sinh, ngài nghĩ kỹ chưa, lỡ như chết rồi nên làm như thế nào đây?"

"Nếu chết thì sao?"

Giản Tử Yến mỉm cười, trên khuôn mặt tái nhợt ốm yếu của cậu có một loại tia sáng cực kỳ bình tĩnh, dường như cậu đã tưởng tượng ra kết cục này, cho nên khi được hỏi, giọng điệu của cậu vô cùng bình tĩnh.

"Vậy thì chú ý một chút, đừng để máu tươi bắn vào người đến sau."

"Đừng cản trở người tiếp theo tiếp quản, đây là giá trị cuối cùng của tôi."

Trì Châu mỉm cười, đây là tiên sinh của hắn, là người hắn yêu sâu đậm.

Giản Tử Yến cảm thấy rằng thời gian của mình đang đến gần, cậu dùng hết sức lực, ngẩng cổ lạnh băng lên đặt một nụ hôn lên môi Trì Châu.

“Trì Châu.” Cậu nghiêm túc gọi tên của hắn, giống như lần đầu tiên nhìn thấy, ánh mắt cậu sáng như sao trời.

Cậu nói: "Tôi đi tìm bọn Tiểu Phong trước, chúng ta kiếp sau gặp lại."

Trì Châu không chớp mắt, nhìn Giản Tử Yến hô hấp dần dần ngừng lại, hắn cũng không có khóc, mà là xác định cậu sẽ không tỉnh lại nữa, mới nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi đã rút đi nhiệt độ của Giản Tử Yến.

"Tiên sinh, tôi chưa bao giờ hối hận khi yêu em."

Hắn cuối cùng cũng nói ra.

"Chờ tôi."

[Tha thứ +10]

Khi tin tức về cái chết của Giản Tử Yến lan truyền, toàn bộ Internet và thế giới bùng nổ.

Những gì cậu đã làm trước đây, không chỉ ảnh hưởng đến thế giới mạng mà còn ảnh hưởng đến hơn một quốc gia, cậu là một anh hùng đi trong bóng tối, nhưng ngã xuống khi bình minh ló dạng.

Cho dù đó là người đã hiểu lầm Giản Tử Yến trước đây, hay người luôn tin tưởng vào Giản Tử Yến, hay người được cứu nhờ vụ án mà Giản Tử Yến tiết lộ trước đó, tại thời điểm này, họ đều từ bỏ việc trốn tránh và chọn cách đứng lên bày tỏ thương tiếc.

Vô số chủ đề có tên của Giản Tử Yến trong đó được tìm kiếm sôi nổi, không có chủ đề nào bị lặp lại, không có một chủ đề nào bôi nhọ Giản Tử Yến.

#Phá Hiểu tiên sinh, một đường bình an#

#Tiên sinh thiên cổ#

#Ngày thế giới tổn thất, mất đi một vị anh hùng#

#Nhân tài kiệt xuất, anh ấy là Giản Tử Yến#

Chỉ là dù có nói gì đi chăng nữa, họ cũng không còn nhìn thấy nụ cười ấm áp đó, cũng không thể nhìn thấy bản tin có chữ ký của "Phá Hiểu".

...

Giang Chi Viễn và Thẩm Tu Nhiên biết rằng họ có lỗi với Giản Tử Yến, họ không bao giờ dám xuất hiện trước mặt Giản Tử Yến, thời điểm họ nghe được tin tức, dù là Trì Châu hau là thi thể của Giản Tử Yến đều không thấy bóng dáng

Ngay cả Cù Thư, người ở bên Trì Châu, cũng không biết Trì Châu đã đi đâu.

Họ điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không có tin tức gì, giống như hai người này chưa từng tồn tại trên thế giới, họ đã biến mất hoàn toàn.

Bất chấp bệnh tật của bản thân, cả hai đến quê hương của Giản Tử Yến, muốn hỏi Lan Xuân Hoa xem bà có biết tin tức gì không.

Nhưng họ nhìn thấy một người phụ nữ nông dân vui vẻ, có khuôn mặt giống hệt Lan Xuân Hoa, người này dứt khoát phủ nhận việc mình có con trai, nói rằng bà đã kết hôn khi còn trẻ và trở thành góa phụ không có con trai lớn.

Hai người rơi vào im lặng, người có nhiều khả năng biết Giản Tử Yến đang ở đâu trên thế giới thực sự đã quên mất sự tồn tại của Giản Tử Yến.

Họ rời khỏi Lan Xuân Hoa tiếp tục tìm kiếm không mục đích trên khắp thế giới, ngay cả khi họ phải ăn xin để kiếm sống, họ cũng sẽ không từ bỏ, dường như đây là ý nghĩa duy nhất cho phần còn lại của cuộc đời họ.

Còn Chu Dương Thu, ảnh đế từng cực kỳ nổi tiếng, sau khi y mất tích, nghe nói có người gặp y trong một con hẻm tối, y đang tranh giành thức ăn với chó hoang, khuôn mặt nhếch nhác, cử động khó khăn, khiến họ gần như không thể nhận ra y.

...

Cảm giác linh hồn rời đi cũng không khó chịu, Giản Tử Yến quay trở lại không gian ý thức, nơi vẫn còn đầy đủ các phương tiện giải trí mà cậu để lại khi cậu rời đi lần trước, ngay cả bộ phim truyền hình cũng tạm dừng ở vị trí trước đó.

Đương nhiên, không thể hy vọng hệ thống có thể dọn sạch không gian ý thức của cậu, hơn nữa ở đây không có khái niệm tiêu thụ điện năng, vì vậy Giản Tử Yến không chút áy náy nằm dài trên ghế sofa, phát ra âm thanh cuối cùng cũng có thể tan tầm.

419 thanh âm vang lên: " Thế giới thứ nhất, tổng cộng 3.800.000 điểm tha thứ đổi lấy tích phân tương đương."

Giản Tử Yến đếm số không một cách cẩn thận, càu nhàu đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì? Thế giới này chỉ có 3,8 triệu điểm sao? Có ít người như vậy sao?"

Theo dự đoán của cậu, thao tác của cậu không chỉ nhận được giá trị tha thứ của người dùng Internet trên toàn thế giới, mà ít nhất là hai phần ba, cậu không ngờ rằng nó lại ít như vậy.

Đây không phải là vấn đề về trình độ viết lại của cậu, nhưng dân số của thế giới này không lớn.

Ngoài ra, một thế giới nhiệm vụ, còn muốn loại tốc độ nào.

Giản Tử Yến đã nghĩ thông suốt, bật phim truyền hình lắng nghe câu hỏi của hệ thống.

"Rốt cuộc vì sao cậu lại hôn Trì Châu? Chẳng lẽ là yêu hắn?"

"Làm sao tôi có thể yêu một người trong sách? Đây là cậu bé ngoan của tôi." Giản Tử Yến nói, "Chỉ là cậu bé này quá đẹp trai nên tôi không thể kìm lòng được. Nhưng đó không phải là vấn đề lớn, tôi cảm thấy hôn cũng không có hại”.

419 cạn lời.

Giản Tử Yến nói rằng cậu không thích, nhưng đôi mắt cậu mờ đi trong giây lát, rồi cậu cười phá lên, khiến 419 dựng tóc gáy.

“Thật đáng tiếc.” Giản Tử Yến nói: “Với tình trạng thể chất của tôi lúc đó, tôi không thể làm gì được…”

419: "Còn muốn làm gì nữa??"

Giản Tử Yến nhận ra mình đã lỡ miệng, ngay lập tức chuyển chủ đề: "Chu Dương Thu cũng là một nhân vật quan trọng, phải không? Tôi không có thời gian để xoát giá trị tha thứ của hắn."

Mặc dù cậu đã nhận được 3,8 triệu đáng kinh ngạc, nhưng theo nguyên tắc tiết kiệm, cậu vẫn quan tâm đến 100 điểm giá trị tha thưd.

419 nói: "Chu Dương Thu không phải nhân vật quan trọng."

“Hả?” Giản Tử Yến kinh ngạc, “Anh ta được nhận làm nhân vật chính thụ, nhưng cũng không phải nhân vật chủ chốt.”

"Không phải, bởi vì cậu đã đưa tin hắn vì tiền mà được Giang Chi VIễn bao dưỡng. Đây là sự thật, vì vậy không cần giá trị tha thứ của hắn." 419 nói, "Nhưng có một vai trò quan trọng mà cậu có thể không ngờ tới, đó là Lan Xuân Hoa."

"Lan Xuân Hoa?"

"Đúng vậy, Lan Xuân Hoa, với tư cách là mẹ của cơ thể ban đầu, được hệ thống đánh giá là một nhân vật quan trọng cần kiếm điểm tha thứ, nhưng giá trị tha thứ của bà ấy là 100 khi bà ấy xuất hiện, vì vậy tôi đã không thông báo. "

Giản Tử Yến im lặng.

Trong giai đoạn cuối, vì sợ Lan Xuân Hoa sẽ không thể kiên trì sau khi biết mình đã chết, cậu đã mua Linh hồn bị lãng quên trong cửa hàng hệ thống để khiến Lan Xuân Hoa quên cậu, đây là điều cuối cùng cậu có thể làm cho bà ấy.

Thật bất ngờ, bà đã tặng cậu 100 điểm tha thứ trong im lặng.

Cậu lộ ra vẻ phức tạp, ánh đèn và bóng tối trong phim truyền hình nhấp nháy, tạo nên những bóng màu sặc sỡ trên mặt cậu.

419: "Cậu lựa chọn tiến vào thế giới tiếp theo không?"

Giản Tử Yến tắt phim truyền hình: "Đi thôi."

...

Đây là thời đại tương lai thế giới tinh tế, chia làm ba giới tính, alpha thể lực cùng tinh thần lực là mạnh nhất, beta số lượng nhiều nhất, tỷ lệ mang thai cao nhất omega số lượng ít nhất. Nếu là omega, có thể xin trợ cấp đặc biệt, không phải lo lắng về tiền bạc trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Địa điểm chính của câu chuyện là đế chế hùng mạnh nhất trong vũ trụ. Đế quốc có lịch sử lâu đời, tuy hùng mạnh nhưng hoàng đế bất tài, quý tộc lộng quyền, cướp đoạt tài nguyên, cuộc sống của người dân dưới đáy khó khăn, con thuyền lớn này thoạt nhìn hùng vĩ rực rỡ nhưng thực chất nó đã bị mục rỗng rồi.

Lý do tại sao không ai lật đổ đế chế là bởi vì tất cả các sinh vật có trí tuệ trong vũ trụ đều có là kẻ thù chung của nhân loại, được gọi là trùng tộc.

Dưới sự chỉ huy của trùng mẫu, trùng tộc đang hoành khắp nơi, chúng xâm chiếm hành tinh và tàn sát sự sống, không có cách nào ngăn cản chúng ngoại trừ gϊếŧ chốc.

Nếu chỉ đánh nhau bằng vũ lực thì con người khó có thể chống cự, chỉ là trong trùng tộc có một loại gọi là não trùng, rất phổ biến và khó phòng bị, nếu chúng xuống tay , tất cả đều trở thành con rối của trùng mẫu và quay sang tấn công đồng loại của mình.

Ngoài những con não trùng vô pháp chống đỡ, còn có rất nhiều trùng công kích tinh thần khác mà y học không thể chữa khỏi, vì vậy, con người đã phát triển một nghề đặc biệt trong cuộc đối đầu lâu dài: trị liệu sư.

Trị liệu sư là chỉ có Omege quý hiếm được sinh ra, trong vạn Omega có thể có một trị liệu sư đã là không tệ, từ thấp đến cao chia làm năm cấp, trị liệu sư ngàn năm khó gặp. Cho dù tinh thần lực Omega cấp S cũng có thể không thể trở thành một người chữa trị tinh thần sư cấp năm.

Thế giới này rộng lớn biến dạng, trạng thái này kéo dài cho đến khi công thụ chính xuất hiện.

Nhân vật chính công Tư Vọng là thiếu gia đích thực của nhà họ Giản, nhà quý tộc lớn nhất đế quốc, khi còn trẻ đã bị kẻ thù đánh tráo. Lần này giản Tử Yến xuyên qua đối tượng là thiếu gia giả.

Là nguyên soái của đế quốc, Giản Tử Yến kiêu ngạo và độc đoán, luôn ghen tị, vốn dĩ gia thế của cậu đủ để cậu có vị trí tối cao quyền lực trong vòng hội nghị, nhưng thiếu gia giả vẫn là đồ giả. Tinh thần lực cấp B của cậu đã bị thành viên cấp S trong hội đồng từ chối.

Trong cơn thịnh nộ, cậu chuẩn bị nổi loạn và để mình là người đặt ra các quy tắc.

Trong khi đó, cậu đã gặp nhân vật chính thụ Omega Bạch Minh hề trong quá trình kiểm tra học viện Hoàng gia, ban đầu cậu chỉ thấy sắc nảy lòng tham, nhưng cậu phát hiện ra Bạch Minh Hề, người xuất thân là một thường dân, thực sự là trị liệu sư duy nhất trong đế quốc có tinh thần lực cấp S, nếu như được huấn luyện cẩn thận, rất có khả năng trở thành trị liệu sư cấp năm duy nhất trong đế quốc.

Không ai không biết một trị liệu sư cấp năm có thể hữu ích và giá trị như thế nào.

Thế là cậu rắp tâm, dựa vào thực lực của mình mà cướp đoạt Bạch Minh Hề, Bạch Minh Hề rất sợ hãi nên đã cầu cứu Tư Vọng, cũng là một thường dân nhưng sở hữu linh thần lực cấp S có tương lai xán lạn.

Trong quá trình tiếp xúc, Giản Tử Yến nghi ngờ về thân phận của Tư Vọng nên trong quá trình điều tra, cậu đã biết được sự thật về việc bị tráo đổi.

Giản Tử Yến, người bị ám ảnh bởi quyền lực, không thể chấp nhận rằng tất cả những gì cậu sở hữu đều bị lấy đi bởi người được gọi là thiếu gia chân chính, vì vậy cậu hoàn toàn động sát tâm, nếu là người ngăn cản cậu, bất kể là ai, tất cả đề trở thành vong hồn dưới thanh kiếm của cậu, thậm chí bao gồm cả những người bạn của nhân vật chính công thụ.

Nếu không phải vì địa vị quá quan trọng của Bạch Minh hề và thực lực của Tư Vọng, họ đã sớm chết trong tay Giản Tử Yến từ lâu, vì vậy họ hận Giản Tử Yến đến tận xương tủy.

Cuối cùng, Tư Vọng được công nhận trở lại gia tộc, Giản Tử Yến thấy mình sắp mất tất cả nên được ăn cả ngã về không liều lĩnh dấy binh bức vua thoái vị, sau khi gϊếŧ chết vị quốc vương già bất tài, Tư Vọng đã đến kịp thời bắn chết cậu tại chỗ trên đại điện.

Đây là kết quả cuối cùng của Giản Tử Yến, cậu đã dành cả đời trong quyền lực, nhưng vẫn mất tất cả, và chết trong sự nhục nhã và phẫn uất.

[Giản Tử Yến đọc toàn bộ, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là cân nhắc viết lại như thế nào, mà là đôi mắt như sao sáng.

Giản Tử Yến: "Lần này bối cảnh là toàn bộ vũ trụ? Thật sự là toàn bộ vũ trụ sao? Có bao nhiêu giá trị tha thứ a!"

419: "...So với cái này, cậu trước tiên không nên nghĩ như thế nào tự cứu mình sao?"

Trong cốt truyện, Tư Vọng sẽ gϊếŧ cậu ngay tại chỗ, lúc này hắn đã hận Giản Tử Yến như vậy, sao có thể buông tha cậu?

Giản Tử Yến làm như không nghe thấy, vẫn vui vẻ tính toán: "Nếu có một tỷ người trên một hành tinh, thì toàn vũ trụ sẽ có bao nhiêu hành tinh? Nếu mỗi người đóng góp một điểm tha thứ cho tôi...hehehe."

419: ...Tôi không muốn nói chuyện với tên cuồng tiền này.

Giản Tử Yến không quan tâm đến nó, trực tiếp đi xem bộ dáng của mình trong thế giới này trông như thế nào.

Các đường nét trên khuôn mặt của cậu đã tự thay đổi, không giống như ở thế giới mi tuyển như trúc, lúc này lông mày dài của cậu xếch vào thái dương, đôi mắt cậu rực rỡ quyến rũ, giống như một bông hoa phượng nở, rất bắt mắt, làm người khác không thể nhịn được mà liếc mắt một cái, thật là một vẻ đẹp tráng lệ và tươi sáng.

Giản Tử Yến rất hài lòng, cậu búng ngón tay: "Tiểu Chín đừng lo lắng, cưng sẽ có thịt ăn, tôi chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu viết lại."]

[Bàn phím hiện ra trong khoảng không, Giản Tử Yến bắt đầu gõ: Để tồn tại trong một gia tộc đầy mưu mô, cậu đã che giấu thân phận omega của mình, rằng bản thân cậu là một trị liệu sư ...]

Dưới sự điều chỉnh tự động của hệ thống, tinh thần lực cấp B ban đầu của Giản Tử Yến tự nhiên được nâng lên cấp S, cấp độ của trị liệu sư cũng được nâng lên cấp 5 cao nhất.

Bộ đệm thế giới kết thúc.

"Giản Tử Yến, đừng giãy giụa vô ích nữa. Tại thời điểm này, ngươi không còn cơ hội xoay chuyển."

Một giọng nói căng chặt xa lạ vang lên từ trên cao, mang theo sự tức giận và...sợ hãi yếu ớt.