“Bảo hộ... Đế quốc này?” Tư Vọng cười rất nhạt, nhưng trên khuôn mặt nhuốm đầy máu lại giống như bị đau đến vặn vẹo, “Hắn nói như vậy sao?”
"Thần biết hiện tại ngài không thể tiếp nhận lời nói này, cho nên để Tiểu Yến đích thân nói cho ngài biết, dù sao chuyện này thần đã nói ra rồi, giấu diếm cũng không có ích lợi gì." Hách Huy sốt sắng nói: "Tìm được Tiểu Yến chưa? Có thể nói cho thần biết ngài hiện tại có tin tức gì không? Ngài không biết tình huống của nó xấu như nào đâu , trừ bỏ dùng tinh thần lực áp chế não trùng, thần còn cần chuẩn bị riêng cho nó một số thuốc để hỗ trợ, thần cần phải xem tình trạng thể chất của nó ngay lập tức!"
Một mảnh yên tĩnh.
Bạch Minh Hề bối rối, vẫn đắm chìm trong cơn sốc vì Giản Tử Yến không phải là alpha, người quản sự không dám nói nhiều, cả hai đều vô thức nhìn Tư Vọng.
Tư Vọng kiên định nhìn Hách Huy, khàn giọng hỏi: "Nếu như thân thể của hắn kém đến không cách nào rời thuốc của ông, ông tại sao lại rời đi Đế Tinh?"
Hách Huy vẻ mặt xấu hổ, ông nhìn vẻ mặt giống như u cốc thâm thúy của Tư Vọng, trong nháy mắt ông có thể nhìn thấy một loại ám ảnh sâu sắc nào đó dưới vẻ ngoài bình tĩnh của hắn. Hắn muốn biết toàn bộ sự thật.
"Xem ra nếu ngài không nhận được câu trả lời, sẽ không nói cho thần biết Tiểu Yến ở nơi nào." Hách Huy thở dài, "Quên đi, đều đã nói, thần đều nói cho ngài."
"Khi Tiểu Yến 18 tuổi, nó phát hiện mình là một omega có tinh thần lực cấp S. Nó lập tức nhờ thần giữ bí mật và cải trang thành alpha, bởi vì kể từ lúc đó, nó đã lập ra một kế hoạch lớn, nó muốn gϊếŧ chết trùng mẫu và chấm dứt hoàn toàn cuộc chiến giữa con người và trùng tộc."
"Ngài có thể hỏi tại sao thần lại chọn giúp nó, bởi vì nó đã ỷ vào thần từ khi còn nhỏ. Ngài có nghĩ rằng Giản gia là một nơi tốt không? Tiểu Yến phải đưa ra lựa chọn nếu muốn sống sót trong đầm lầy dơ bẩn đó, không thể không làm một ít ngụy trang, nếu không Tiểu Yến sẽ không thể đạt trình độ này, và sẽ bị người nhà trói buộc lột sạch, hút máu uống tủy. Thần cũng biết điều này, thần cũng muốn biết tiềm năng của một trị liệu sư cấp năm sẽ như thế nào, nên thần lựa chọn che giấu cho nó."
"Vốn dĩ, kế hoạch của nó diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng tinh thần lực cấp B ngụy trang bên ngoài của nó khiến nó không được người khác coi trọng. Nó từng bước leo lên trung tâm quyền lực của đế quốc, bởi vì nó có một mục đích khác: Nó không thể nhìn được bộ máy đế chế thối nát cũ kỹ của hiện tại, nó muốn lật đổ hoàn toàn, để mọi người đều có quyền sống, không chỉ quý tộc mới được tồn tại."
Tư Vọng móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay: “Nói như vậy, hắn lựa chọn gϊếŧ chết lão quốc vương?”
"Đây là một trong những nguyên nhân." Hách Huy vội vàng liếc hắn một cái, "Lý do trọng yếu nhất khiến nó lựa chọn gϊếŧ lão hoàng đế... chính là vì ngài mà dọn đường, bởi vì nếu ngài muốn lên vương vị , lão quốc vương phải chết, nó không muốn ngài chịu tội.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Tư Vọng không ngờ mục đích thực sự của Giản Tử Yến lại là như vậy, đồng tử hơi giãn ra, vô số cảm xúc nghẹn ứ trong cổ họng, muốn hét lên gì đó nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
"Không, không phải sự thật, không thể nào là sự thật." Bạch Minh Hề trong mắt tràn đầy hoảng sợ, trên mặt không biết từ lúc nào chảy xuống nước mắt, y bịt lỗ tai, lại ngăn không được những thanh âm kia truyền vào trong, từng câu từng chữ như đốn tim y.
"Nếu hắn quan tâm đến Tư Vọng như vậy, vì sao muốn gϊếŧ anh ấy, lại muốn gϊếŧ chúng ta!"
Hách Huy lần này không trả lời câu hỏi ngay lập tức, mà là hỏi Bạch Minh Hề: "Cậu có còn nhớ thái độ của Tiểu Yến đối với cậu khi lần đầu tiên gặp không?"
Bạch Minh Hề ủ rũ nức nở, theo bản năng trả lời: "Khi đó hắn là nguyên soái, hắn nói muốn theo đuổi tôi..."
"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, nó vừa liếc mắt đã nhìn ra tiềm lực của cậu." Hách Huy nói, "Nó cảm thấy mình thế đơn lực mỏng, lại xuất hiện một người có khả năng là trị liệu sư cấp 5 khiến nó cả kinh, cho nên nó tiếp cận cậu coi mình như một alpha, muốn huấn luyện cậu, để cậu có thể nhanh chóng chân chính trở thành trị lệu sư cấp 5."
"Huấn luyện tôi? Hắn cư nhiên. . . Muốn huấn luyện tôi?" Bạch Minh Hề cười khổ.
Y không phải là người không cầu tiến, chỉ muốn hưởng quyền mà không muốn thực hiện nghĩa vụ, lâu nay vì thiên phú của y nên không có trị liệu sư nào có thể dạy dỗ y, dẫn dắt y vượt qua.
Vậy y đã làm gì? Y đã hiểu lầm người duy nhất trong toàn bộ tinh tế có tư cách và năng lực để dạy y.
"Sau đó, nó thông qua cậu phát hiện ra Bệ hạ, nó cũng phát hiện ra tiềm năng độc nhất vô nhị của Bệ hạ, tiềm năng này thậm chí còn thu hút sự chú ý của trùng mẫu. Dù thế nào đi chăng nữa, Tiểu Yến muốn giữ lại ngài, nhưng hắn không ngờ rằng thân phận thực sự của Bệ hạ lại là..." Hách Huy dừng lại một chút rồi tiếp tục, "Ngày đầu tiên nó biết được sự thật, nó đã thức cả đêm, sau đó nói với thần là nó nghĩ rằng ngài phù hợp với vị trí này hơn, nó muốn thay đổi kế hoạch của mình.”
“Kể từ đó, hắn muốn ta lên vương vị sao?” Tư Vọng đã có chút tê liệt vì chấn động, nhưng vị trí ở trái tim vẫn sẽ đau nhói với những chấn động mới sụp đổ dần dần.
Hắn nghĩ đến những hình phạt mà hắn đã dành cho cậu, cậu kiêu ngạo tự cao như thế nào, hắn dùng mọi cách để cố ý làm tổn thương chừng đó, tưởng rằng mình đã chấm dứt được tham vọng của kẻ thủ ác, nhưng thực ra hắn đã cắt đứt hy vọng của đế quốc.
Không, bình tĩnh lại. Hoảng loạn sẽ không làm được gì cả, hãy bình tĩnh và suy nghĩ.
“Ông nói hắn cảm thấy mình thế đơn lực mỏng, trừ mở rộng thế lực, nhất định là làm chuyện khác.” Tư Vọng thanh âm khàn khàn, cho dù là vào lúc này, hắn vẫn rất nhanh nắm bắt mấu chốt của vấn đề.
"Đúng vậy." Hách Huy trong mắt lóe lên vô cùng cuồng tín cùng kính trọng, "Ngài không cảm thấy kỳ quái sao? Nhiều năm như vậy, Trùng Mẫu cùng Đế Quốc chung sống hòa bình, cho dù có xung đột, cũng chỉ là những quy mô nhỏ mà thôi, chưa từng bùng nổ một cuộc chiến quy mô lớn, cho đến khi Tiểu Yến bị nhốt lại ... "
Cả ba đoán ra một khả năng duy nhất, ánh mắt dần trở nên kinh hãi cùng chấn động.
"Là Tiểu Yến, nó một mực dùng tinh thần lực đối kháng trùng mẫu, Trùng mẫu sợ hãi thực lực của nó, cho nên vẫn luôn muốn gϊếŧ Tiểu Yến."Hách Huy chém đinh chặt sắt mà nói:” Não trùng, đó chỉ là nó sử dụng một số thủ đoạn mà thôi."
Suy đoán lại thành sự thật, Tư Vọng lui về phía sau một bước, khí huyết dâng trào, lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Vậy hắn. . . Hắn làm sao lại bị não trùng ký sinh?” Hắn khàn giọng hỏi, “Hắn tinh thần lực có thể cùng trùng mẫu đối kháng, vì sao lại bị tiểu não trùng ký sinh?”
Nói đến đề tài này, Hách Huy trầm mặc một hồi.
Ông nhìn Bạch Minh Hề rồi nhìn Tư Vọng với ánh mắt phức tạp.
"Đã đến lúc trở lại vấn đề câu hỏi vừa rồi. Tiểu Yến rõ ràng coi trọng ngài như vậy, tại sao nó lại muốn gϊếŧ ngài?"
"Bởi vì Tiểu Yến cảm thấy không đủ thời gian, nó sẽ dùng một biện pháp tương đối tàn nhẫn, nhưng cũng là nhanh nhất để huấn luyện ngài."
Nói đến bước này, không cần Hách Huy nói tiếp, người khác cũng đã có thể đoán được nội dung sau đó.
Tư Vọng chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt nóng như dao cắt qua nhãn cầu khô khốc.
Cổ họng tràn đầy hơi thở máu tanh, nhưng không thể so sánh với một phần vạn đau đớn trong lòng.
Cậu ra tay với hắn vì lý do như vậy, nhưng hắn cho rằng tất cả bắt nguồn từ sự ghen ghét.
"Kỳ thực mỗi lần nó muốn gϊếŧ ngài, nó đều lặng lẽ tự mình bảo hộ ngài, cho dù ngài thật sự thất thế, nó cũng sẽ cứu ngài” Hách Huy âm thnah phản phất đến từ vũ trụ xa xôi:” Hãy nhớ lại, có khi nào Bệ hạ gần như bị não trùng ký sinh không?"
Bạch Minh Hề lộ vẻ sững sờ, Tư Vọng nói chữ rõ ràng.
"Dưới sự "truy đuổi" của Giản Tử Yến lần đó, bọn ta đã trốn trong một khu rừng hoang vắng, nhưng không ngờ lại tìm thấy một căn cứ do Trùng tộc xây dựng." Hắn nói, "Ta đã nhanh chóng muốn sơ tán sau khi phát hiện ra não trùng, nhưng vì không có chiến hạm, ta gần như đã bị chôn vùi ở đó. Người đã cứu ta lúc đó... chính là hắn."
"Không sai, là Tiểu Yến." Hách Huy hôm nay thở dài so với cả đời còn nhiều hơn, ông đau lòng nói: "Ngài không nghĩ tới trong rừng hoang sẽ có Trùng tộc, Tiểu Yến cũng vậy, nhưng nó vì bảo vệ ngài, nhất thời không chú ý phồng vệ ... haiz."
Cho đến bây giờ, quản sự đã không còn dám ngước lên để xem biểu cảm của hai người kia nữa.
Ngay cả một người ngoài cuộc như ông ta khi nghe được những điều này cũng sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng và bàng hoàng, huống hồ là người được người đó bảo vệ bằng cả tính mạng.
"Thần biết ngài sẽ không hiểu, ngay từ đầu thần đã thuyết phục nó, nếu nó làm như vậy sẽ bị ngài hiểu lầm mà ghét bỏ, nhưng nó nhất quyết đi trên con đường của mình, cho rằng đây là con đường nhanh nhất." Hách Huy nói ""Chỉ có thù hận mới là chất xúc tác tốt nhất", đây là những gì Tiểu Yến đã nói. Sau khi bị não trùng ký sinh, nó biết thời gian của mình rất ngắn ngủi, dù có cố gắng thế nào, nó cũng sẽ chỉ có thể kéo dài mạng sống của mình, nên nó mới lập kế hoạch bức vua thoái vị, làm ra biểu hiện phải đuổi cùng gϊếŧ tận các người, ép ngài mau chóng trưởng thành."
"Nó biết Đế Tinh sắp có chuyển biến, cho nên cố ý kêu thần rời đi, trước đó nó nhiều lần hứa hẹn, nó có biện pháp tự bảo vệ mình, tạm thời sẽ không nguy hiểm tính mạng, thần mới lựa chọn nghe theo sự sắp xếp của nó và rời khỏi đế tinh, cho đến những ngày hôm đó nó đột nhiên liên lạc với thần hỏi thần chuyện gì đã xảy ra với đế tinh, được biết trùng mẫu gây thương tích cho Bệ hạ."
"Đây là toàn bộ câu chuyện, bệ hạ, van xin ngài, xin hãy nói cho thần biết tin tức của Tiểu Yến."
Hách Huy thú nhận tất cả mọi chuyện, nhìn Tư Vọng một cách mong chờ, mong đợi hắn nói với ông rằng hắn biết Giản Tử Yến đang ở đâu, tất cả những gì ông cần là đưa cậu trở lại.
"Không... đợi đã!" Bạch Minh Hề nắm lấy ống tay áo của Tư Vọng như thể nắm lấy sợi rơm cứu mạng, khuôn mặt xinh đẹp của y tràn đầy sự điên cuồng, "Còn Tô Tùy An! Hắn đã gϊếŧ Tô Tùy An! Chuyện gì đang xảy ra vậy? hắn không thể là một người như vậy, nếu hắn là một người như vậy, em đã trở thành cái gì... Không thể nào..."
Tư Vọng nhìn y với đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm như biển sâu, không nói gì.
Quản sự chịu không nổi nữa, thận trọng nói với Bạch Minh Hề: "Bạch đại sư, nếu như tôi đoán không sai hẳn là Giản ….. Nguyên soái cứu Tô thiếu tá."
"Cái gì?!"
Bạch Minh Hề không biết nguyên do, cho nên y sững người tại chỗ.
Tư Vọng nhẹ nhàng hất tay xuống, nhìn Hách Huy vừa định nói: "Hắn. . . "
"Bệ hạ! Tô thiếu gia tỉnh rồi! Hắn tỉnh rồi!"
Quang não của Tư Vọng đột nhiên vang lên.