Hóa Ra Em Rất Yêu Anh !

Cuộc Gặp Gỡ Trong Thang Máy (5)

Vào sáng thứ Ba, hầu hết mọi người trên đài phát thanh đều nghỉ, hôm qua Tang Vô Yên lại quên mất điện thoại của cô ở trong ngăn kéo, nên đã đạp xe đến đài phát thanh để lấy nó.

Cô để xe đạp bên ngoài đi vào thang máy.

Kết quả là có một người đàn ông khác đang đợi thang máy, người đàn ông có đôi mắt quyến rũ mà cô đã gặp bên hồ lần trước. Nhưng lúc này, sắc mặt của hắn có chút nghiêm túc, trên tay chống gậy.

Một chiếc gậy đi bộ bằng kim loại màu trắng rất bình thường, rất mỏng và nhẹ.

Tang Vô Yên tự hỏi, người này trẻ như vậy lại chống gậy?

Người đàn ông có thân hình cao và thẳng tắp, nhưng về mặt tỷ lệ thì hơi gầy, hoàn toàn trái ngược với Tang Vô Yên, người nhỏ nhắn và có đôi má béo như em bé. Anh ta vốn dĩ đang đối diện với cửa thang máy, yên lặng chờ thang máy đi xuống, nhưng ánh mắt lại mất tiêu điểm. Sau khi Tang Vô Yên đi tới, anh ta lễ phép lui sang một bên nửa bước.

Tang Vô Yên chỉ là hơi kỳ lạ, lúc này trên đài hầu như không có người nào ngoại trừ những người làm nhiệm vụ, một anh chàng đẹp trai như vậy chẳng lẽ là đến nói chuyện quảng cáo?

Không biết có phải cảm giác Tang Vô Yên đang nhìn mình hay không, người đàn ông quay đầu sang một bên, và Tang Vô Yên vội vàng thu lại ánh mắt.

Cô nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử của thang máy, nhìn các dãy số dần thay đổi, 9, 8, 7 ...

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, người đàn ông lấy điện thoại di động trong túi ra. .

"Thôi, tôi lên trước, không cần phải xuống."

Không biết bên kia nói gì, người đàn ông đáp nhẹ: "Hàng dọc bên phải, hàng thứ ba từ trên xuống dưới, tôi nhớ."

Sau đó anh ta cúp máy.

Một cuộc điện thoại đơn giản rõ ràng như vậy, đơn giản đến mức khiến người ta có chút lãnh đạm, trong lòng mơ hồ có chút sốt ruột.

Thật là một người đàn ông vô cùng thiếu kiên nhẫn, Tang Vô Yên nghĩ.

"Đinh đoong—" Thang máy đi tới.

Người đàn ông dừng lại, dường như để cô đi trước.

Ưu tiên phụ nữ, điều này là đúng đắn và phù hợp. Tang Vô Yên bước vào không chút do dự, sau đó cô quay lại và nhấn nút tầng, mới nhận ra rằng người đàn ông đã hạ cây gậy xuống trước khi anh ta bước và chạm cây gậy ở bên trái và bên phải của cửa thang máy sau đó đưa tay ra giữ cửa bước đi vào.

Tang Vô Yên, đang đứng ở tại chỗ, sửng sốt.

Hóa ra anh ta bị mù.

Cây gậy trắng bằng kim loại bình thường đó hóa ra lại là một cây gậy mù.

Dưới tình huống như vậy, lại nhìn tầm mắt của hắn, thật sự rơi vào khoảng không tiêu cự. Một đôi mắt đen long lanh, chúng đẹp như vậy, nhưng lại không nhìn thấy gì ...

"Ầm", Tang Vô Yên nghe tim mình đâp kịch liệt, sau đó từ từ giãn ra, không thể phân biệt được là cảm giác gì.

Tiếc nuối, ngậm ngùi, thương cảm, đồng tình, thở dài ... Dường như cô đồng loạt có cảm xúc lẫn lộn.

Nhớ lại buổi sáng lần đầu tiên gặp một người đàn ông trong công viên, anh ta nhắm mắt ngồi bên hồ rất lâu. Lúc đó anh ấy đang làm gì? Đang chăm chú lắng nghe tiếng nói của thế giới, hay đang lặng lẽ chờ mặt trời mọc thu vào mắt mình?

Trong thang máy, Tang Vô Yên ở phía sau và anh ở phía trước.

Tang Vô Yên vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ nhờ cô giúp anh ta ấn thang máy, nhưng thấy anh ta hồi lâu không lên tiếng, cô chủ động hỏi: "Có cần giúp không?"

Anh dừng lại, hơi quay đầu lại, sau đó lại nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt nói: "Không cần, cám ơn."

Nói xong bốn chữ, anh lại mím môi. Loại lễ phép từ chối người cách xa ngàn dặm này khiến Tăng Vô Yên nhíu mày, trong lòng nảy sinh một tia không hài lòng, nhưng sự bất mãn này lập tức bị sự đồng tình tràn ngập.

Cô thấy anh nhấc tay phải và lần mò hai hàng nút bấm bên phải cửa thang máy. Từ trên xuống dưới, các ngón tay từ từ trượt trên bề mặt kim loại, rồi lại vuốt xuống.

Tổng cộng có hai hàng nút thang máy, và anh lần mò đến hàng trong cùng bên phải.

Thang máy đang đi lên, Tang Vô Yên băn khoăn không biết nhỡ anh chỉ lên tầng hai, chờ đến khi anh bấm xong đã đi qua rồi. Vì vậy, trong lòng của Tang Vô Yên đã hồi hộp chờ đợi.

Ngón tay của anh rất nhạy cảm, chạm vào nút đầu tiên "12", anh hơi dừng lại, và tiếp tục di chuyển xuống dưới.

Nhìn ngón tay chậm rãi lướt qua nút bấm, Tang Vô Yên đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi.

Anh nói: "Hàng dọc bên phải, hàng thứ ba từ trên xuống dưới, anh nhớ rồi." Đó là cách ai đó mô tả cho anh ta cách nhấn nút thang máy. Không có dấu hiệu chữ nổi trên nút thang máy này.

Anh chạm vào "10", anh dừng lại và nhấn nó không do dự.

Tuy nhiên, Tang Vô Yên đang sững sờ, đèn trên nút tầng mười vụt tắt.

Đặc điểm của thang máy của nhà đài là khi bấm nút của một tầng nào đó qua lại hai lần thì nó sẽ bị hủy bỏ. Tang Vô Yên cũng tình cờ đi đến tầng mười, nên sau khi ấn lại thì nó đã biến mất.

Người đàn ông hoàn toàn không nhận thấy, như thể anh ta đang nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Tang Vô Yên suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng vươn tay ra, đi vòng qua người anh, lại khẽ ấn "10". Sau một loạt hành động, Tang Vô Yên tin chắc rằng người đàn ông đã không nhận ra, mới yên lòng.

Tang Vô Yên muốn hít một hơi thật dài, nhưng cô chịu thua, trong lòng chỉ có thể thở dài, cô thật sự giống kẻ gian. Cô chạm vào túi một cách vô thức, không có chìa khóa.

"A" Cô ngạc nhiên thốt lên.

Tiếng ồn này đặc biệt gay gắt trong thang máy.

Người đàn ông không di chuyển.

Tang Vô Yên che miệng lại, rồi lại lật túi xách ra, vẫn không có gì.

Cô cau mày, suy nghĩ mông lung trong hai giây, cô cảm thấy dường như mình đã quên khóa xe đạp, và chìa khóa được đặt trong giỏ xe đạp cùng với khóa xe.

Tang Vô Yên liếc nhìn màn hình trước khi đến tầng sáu, vì vậy cô vội vàng ấn nút lên tầng bảy, thang máy dừng lại và cửa mở, cô vội vàng chạy ra ngoài, chuẩn bị đổi sang thang máy khác để đi xuống.

Trong lúc nóng vội chờ đợi, Tang Vô Yên vô tình liếc về phía người đàn ông và nhìn thấy đôi mắt trong veo ấy đang dần biến mất sau cánh cửa thang máy đóng chặt.