Điên Cuồng Yêu: Cao Tổng Chớ Làm Loạn!

Chương 44: Cái xác không hồn.

Bảng tin buổi sáng, đồng loạt phát sóng cảnh tượng một khu chung cư đang bốc cháy dữ dội, sau đó là khung cảnh hoang tàn đến bi thương.

Người phóng viên đưa tin:"Đêm muộn ngày xx tháng xx toà chung cư cũ tại gần vị trí trung tâm thành phố đột ngột bốc cháy. Lửa cháy quá lớn làm ảnh hưởng đến công tác cứu hộ của lực lượng phòng cháy chữa cháy, công tác cứu hộ vẫn đang được diễn ra tới rạng sáng. Số người thương vong tính tới thời điểm này là bốn người, theo như khám nghiệm bốn người này sinh sống ở khu trung tâm nơi hoả hoạn xảy ra..."

Tiếp theo đó là hình ảnh phóng viên ghi được tại hiện trường, bao gồm cả hình của của Cao Minh Khải điên cuồng gào thét đòi xông vào đám lửa và bị đám vệ sĩ áo đen ngăn lại.

Hắn ngồi bệt xuống đất, giọng đã lạt đi nhiều. Tóc tai cũng rối tung, mặt mày lem luốc đến khó coi. Hốc mắt hắn đỏ ngầu không biết vì thiếu ngủ hay là vì điều gì, ánh mắt hắn đờ đẫn nhìn vào cảnh tàn tro ở trước mặt.

"Có giấy khám nghiệm tử thi rồi, bốn người đều không qua khỏi." Lý Cảnh nén đau lòng thông báo, sự việc này quá mức tàn khốc.

Một đêm, Cao Minh Khải mất cả vợ lẫn con...

*

"Là mẹ phải không, chính mẹ đã gây ra vụ hoả hoạn ấy?" Cao Tuấn lần đầu tiên gào lên với Cao phu nhân, anh biết rõ đây không phải là sự việc tình cờ.

Anh biết bà ấy chắc chắn sẽ làm gì đó với cô, nhưng anh không ngờ bà ấy lại ra tay nhẫn tâm như vậy.

Đối diện với một Cao Tuấn đang gay gắt, Cao phu nhân dửng dưng như cố tình không nhìn thấy thái độ của anh. Cao Huệ nhàn nhạt nâng tách cafe đưa lên môi uống một ngụm, bà phóng ánh mắt lạnh thấu xương về phía anh.

"Cút ra ngoài, mày nghĩ mày là ai mà có tư cách gào thét ở đây? Rác rưởi bẩn thỉu!"

Anh nghiến răng, hai tay siết chặt thành nắm đấm nhìn bà trong uất hận.

Cao Huệ nhìn thấy anh như vậy, bà cười khẩy giương ánh mắt lên hỏi:"Sao, mày muốn đánh tao à? Đánh đi, đánh xong thì cút ra đầu đường mà ăn xin giống mẹ mày năm đó ấy. Quên cảnh đó rồi hả?"

Cao Tuấn sau cùng vẫn là không dám phản kháng, anh đá tung cửa phòng sách thì bắt gặp Bối Kiều đang đứng bên ngoài. Anh cũng không mấy quan tâm đi thẳng về phía trước, tâm trạng của anh đang cực kỳ tệ.

"Anh Tuấn, anh Tuấn chờ em với. Sao mà tức giận vậy, chân có đau không?" Bối Kiều chạy theo anh í ới.

Xuống nhà Cao Tuấn gặp Cao Minh Khải đang đi vào, anh đã không nhịn nổi xuống tay tẩn cho hắn một cú vào mặt. Anh xách cổ áo hắn, nghiến răng nói:"Chính mày đã hại chết cả nhà em ấy, nếu mày không có năng lực bảo vệ em ấy thì từ đầu đừng nên dây vào."

"Anh điên à..." Cao Minh Khải cũng tẩn lại anh một cú không hề nhẹ.

Cả hai cứ như vậy mà đánh nhau, Bối Kiều đứng bên cạnh bị doạ sợ nhưng cô không có cách nào ngăn cản bọn họ được.

"Đủ rồi, dừng lại chưa?" Cao Huệ quát.

Lúc này Cao Tuấn mới trừng mắt nhìn hắn, rồi ngoảnh đầu nhìn Cao phu nhân rồi tức giận rời khỏi Cao gia.

Bối Kiều thấy vậy mới chạy lại đỡ Cao Minh Khải, hắn bị anh đánh đến chảy máu miệng. Bọn họ cứ định đối đầu một sống, một còn với nhau vậy sao?

"Anh tự đứng được!" Cao Minh Khải giống như bị điên vậy, hắn nổi nóng với tất cả mọi người.

Cao Huệ thở dài, bà đi xuống nhà ngồi xuống sofa phòng khách. Bà biết kiểu gì Cao Minh Khải cũng tới quậy một trận, bà sớm đã có tính toán!

"Mẹ làm thật ư?" Hắn tuyệt vọng hỏi.

"Đừng có ngu ngốc như thằng kia mà hỏi mẹ mấy câu vớ vẩn ấy."

"Con hỏi có phải mẹ làm không?" Hắn gào lên, khiến cho đám người xung quanh sợ hãi tới run rẩy.

Chỉ có bà là luôn điềm tĩnh, bà nhìn hắn, nhăn mày chậm rãi đáp:"Đừng có nổi điên, mấy năm trước cũng y hệt như vậy. Thân là người nắm toàn bộ tương lai của Cao gia, tại sao con lại có thể mất kiểm soát đến vậy?"

"Ai mà muốn Cao gia chứ? Đừng để con điều tra ra được bất cứ thứ gì, mẹ đừng làm con phải thất vọng nữa."

Hắn rời khỏi nhà, bây giờ hắn không có chứng cứ, hắn vẫn đang điều tra. Nhưng sâu trong thâm tâm hắn vẫn luôn mong, không phải là bà ấy làm!

Làm ơn, đừng là mẹ của hắn.

*

"Cậu muốn trữ đông gan? Cao Minh Khải cậu suy nghĩ thoáng chút được không vậy?" Trần Huy nghĩ hắn thật sự không ổn, người đang sống không thể nào có ý nghĩ điên rồ ấy.

Trừ khi, hắn muốn đi theo mẹ con họ...

"Nếu như cậu là tôi, cậu sống nổi không? Hỏi thật!" Hắn chán nản nằm trên giường bệnh, từ trong mắt hắn chảy ra thứ nước óng ảnh.

Trần Huy thấy hắn khóc lần này là lần thứ hai, lần đầu tiên vì không tìm được tung tích của Trần Ngọc Châu, lần thứ hai cũng là vì cô ấy.

"Cô ấy sẽ muốn cậu chết sao? Nghĩ về cô ấy mà sống được không? Với lại... Trữ đông cũng không biết là có trữ được tới lúc cha cậu đủ điều kiện phẩu thuật không nữa, có thể là vài tháng cũng có thể là vài năm nữa mới tới thời điểm."

Trần Huy cố tình nói dối, chỉ khi có lý do gì đó Cao Minh Khải mới không dám chết. Anh sợ hắn thật sự sẽ đi theo bọn họ, Cao Minh Khải còn thiết sống gì đâu.

"Coi như sống vì cô ấy, cũng vì cha cậu đi Cao Minh Khải. Tương lai phải nhìn về phía trước mà đi, thời gian rồi cũng sẽ an lòng được thôi."

Người kia không nói gì, chỉ nghe tiếng cười nhàn nhạt thê lương. Nói vậy, hắn bắt buộc phải sống ư, thật nực cười!

Bọn họ mới chỉ hạnh phúc được một thời gian ngắn thôi, tại sao chứ?

Như lời Cao Tuấn nói, hắn thật sự đã liên lụy cô ư?

Cái chết của Trần Ngọc Châu làm cho cuộc sống hắn chao đảo, hắn không còn niềm tin vào cuộc sống này nữa. hằng ngày ở trong nhà không ra ngoài, không uống rượu cũng không hút thuốc hắn đang cố bảo vệ tốt lá gan của mình.

Vào một buổi chiều nọ, Bối Kiều tới nhà riêng thăm hắn. Cô đi cùng Cao phu nhân, bà ấy đến tận nhà đón nên cô không thể từ chối được. Lúc cả hai đến, Cao Minh Khải ở nhà xem tivi là những bộ phim do cô gái kia đóng. Hắn ngồi trong bóng tối, cứ đơ đẫn nhìn trên màn hình đang chạy mà không nói gì.

"Con định như thế này mãi sao?" Cao Huệ mở đèn lên, ánh sáng rọi khắp căn phòng.

Bối Kiều nhìn hắn xong có chút kinh ngạc. Hốc mắt hắn thủng sâu vào trong, gò má gầy hò hốc hác, còn có râu ria đã mọc dài rất lộn xộn.

"Kiều nhi nó nấu canh cho con tẩm bổ, ăn đi. Đừng có lãng phí tâm tư của người khác." Cao phu nhân nói.

"Hai người về đi, khi nào cha cần gan thì gọi con."

"Cao Minh Khải một người đàn bà thôi mà con? Tương lai của con không quan trọng hơn cô ta sao?"

"Quan trọng hơn, thậm chí còn quan trọng hơn mạng sống của con nữa đó mẹ à." Hắn nói như ngươi vô tri vô giác, cũng không sợ Cao Huệ tức giận.

Bà mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Đi vào bếp đem canh đổ ra chén, trên tay bà cầm một ly sữa và một chén canh đi tới đặt xuống bàn.

"Con uống canh, nhanh lên. Lá gan của con còn để cho cha, không nghĩ tới cha mẹ nữa hả?"

Cao Minh Khải vậy mà nghe lời uống canh, Bối Kiểu cảm thấy hiện tại hắn đang cố gắng sống để bảo vệ lá gan của mình vậy. Nghĩ vậy trong lòng coi hơi xót hắn, nên để hắn gặp sớm một chút vậy.

"Kiều, uống sữa đi con. Vất vả cho con rồi!"

"Đâu có gì đâu dì Cao, nên làm mà."

Cô khách sáo, cầm lấy ly sữa mà bà ấy đưa. Theo phép lịch sự uống một ngụm...

Cao phu nhân nói bà có việc bận, nhờ cô ở lại coi sóc hắn. Bối Kiều đành phải ở lại một chút vậy...

Không gian hai người cực kì yên tĩnh, hắn không nói chuyện cô cũng không biết nên nói gì.

"Anh..." Cô gọi.

"Em về đi, anh ổn." Hắn đáp.

Bối Kiều nghiên đầu nhìn hắn, sau đó cô quyết định ngồi bên cạnh hắn cùng nhau xem phim. Mấy bộ phim này hình như chưa từng được phát sóng thì phải, cô thấy có lúc sẽ xen vài cảnh hậu trường vào trong. Có lẽ Cao Minh Khải đã mua nó từ mấy đạo diễn để về xem riêng, cô biết rõ hắn rất thương Trần Ngọc Châu.

Người con gái mà hắn dùng mạng để đánh đổi, làm sao mà không thương cho được.

Nhưng, tha thứ cho sự ích kỷ của cô!

Cô yêu Cao Tuấn, thật sự không thể nào từ bỏ cơ hội trả thù này được.

Ngồi một lát, Bối Kiều phát hiện cơ thể mình có những xúc cảm lạ. Cụ thể hơn là người cô khô nóng, cứ như bốc hoả vậy.

Cao Minh Khải đột ngột đứng lên, hắn đi tới lấy di động ấn gọi cho ai đó. Mà cô hiện tại không thể tập trung vào hắn được, len lỏi trong lòng cô là sự thèm khát khó cưỡng lại được. Cô muốn làm chuyện đó với đàn ông!

"Đến nhà tôi đón Bối Kiều đi, em ấy trúng thuốc."

Cô nghe được lập tức trợn mắt nhìn hắn, còn hắn thì dửng dưng đi vào phòng ngủ. Hắn cố ý tránh mặt cô, và hắn vừa gọi cho Cao Tuấn sao?