Điên Cuồng Yêu: Cao Tổng Chớ Làm Loạn!

Chương 26: Nụ hôn nóng bỏng.

Triệu Tâm nghe vậy liền nhường bước, cô ấy không có quyền ngăn cản người khác vào nhà của hắn. Triệu Tâm đi theo sau lưng Trần Ngọc Châu, cố ý nhìn thật kỹ. Cô gái này với Trác Ny sao lại giống nhau quá, cô cũng hay xem phim của ảnh hậu kia đóng cũng từng tìm hiểu sơ qua về lý lịch, hình như cô ta là con một.

Vậy, cô gái này là ai? Vì sao lại giống với ảnh hậu kia như vậy. Nếu nói phẩu thuật thẩm mỹ để giống với người nổi tiếng thì chắc chắn đây là ca phẩu thuật rất thành công, so với Trác Ny, Triệu Tâm cảm nhận được khí chất của cô gái này nhỉnh hơn cô ảnh hậu kia, giống người thật việc thật hơn.

Trần Ngọc Châu đẩy cửa phòng ngủ đi vào, chỗ này cô đã từng qua đêm một lần nên địa hình có chút quen thuộc. Cô nhìn "đống thịt" cuộn trong chăn ở trên giường thầm thở dài, thói quen của hắn lúc bị ốm vẫn không hề thay đổi. Cao Minh Khải lúc ốm thích cuộn chăn, sau đó mở điều hoà thấp, điều ấy chẳng tốt chút nào.

Cao Minh Khải thật ra không ngủ, hắn sốt cao nên mê man nằm đó. Bỗng trên trán hắn có một bàn tay mềm mại áp lên, cảm giác này thân quen và gần gũi cơ hồ khiến hắn từ trong mê man chậm rãi mở mắt.

Trần Ngọc Châu đang kiểm tra nhiệt độ cho hắn, thấy Cao Minh Khải tỉnh giấc liền rụt tay lại, cô hỏi:"Cao tổng, sốt cao thế sao anh không đi bệnh viện?"

"Châu, em tới thăm tôi hả?" Hắn nắm tay cô, áp lên trên trán mình.

Trần Ngọc Châu bị hắn làm cho một phen hết hồn, cô e ngại nhìn về phía Triệu Tâm đang đứng cách đó không xa.

"Tôi là bác sĩ riêng của Cao tiên sinh, tôi khám xong rồi vậy tôi xin phép về trước."

Cô còn chưa kịp đáp lời, cái vị bác sĩ kia đã gom đồ bỏ chạy.

Chưa hết thắc mắc vì thái độ của Triệu Tâm thì cái người bị bệnh lại có hành động khác với bàn tay cô. Hắn ôm tay cô nhét vào trong ngực mình rồi an tĩnh nhắm mắt, cô cũng không định nói gì nhưng mà cô cảm nhận được bên trong của hắn thật sự rất nóng!

"Cao tổng anh uống thuốc chưa vậy, sao mà nóng thế?"

"Vẫn chưa, tôi mệt lắm chỉ muốn ngủ thôi."

Nghe vậy cô liền rụt tay ra, xốc chăn lên càm ràm hắn:"Đã bệnh rồi mà anh còn ủ trong đống chăn này, điều khiển đâu sao mà bật lạnh thế kia. Người bệnh thường không được nằm điều hoà đâu đấy!"

Vừa nói dứt câu, cô đã rơi vào trong vòng tay của Cao Minh Khải. Hắn ôm cô nằm trong lòng hắn, cái cằm đầy râu lúm phún do nhiều ngày chưa cạo gác lên vai cô khiến cô có cảm giác đâm chọt rất nhột.

Hắn siết chặt cô trong lòng, khổ sở nói:"Tôi không biết một cái gì cả. Không có em, tôi sống không được tốt đâu Châu. Em quay lại chăm sóc tôi đi, có được không?"

"Cao tổng, anh đừng làm loạn nữa. Giờ anh nằm đây, tôi đi nấu cháo cho anh, ăn xong rồi uống thuốc sẽ mau khỏi thôi."

Cô rời khỏi vòng tay hắn, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài thật nhanh. Cô muốn che giấu trống ngực đập liên hồi của mình, cảm giác bồi hồi, xao xuyến khó tả ấy vẫn nhen nhóm trong trái tim cô.

Cái ôm của hắn vẫn ấm áp như ngày nào.

Cao Minh Khải thật sự bệnh nặng, hắn biết rõ ràng là cô rời xa hắn. Nhưng hắn không đuổi theo cô được, đầu óc hắn quay cuồng, cả người gần như bốc hoả. Hắn chỉ có thể nằm yên lặng trên giường, hai mắt nhắm tịt co ro đầy thảm hại.

Hắn cũng chỉ có thế, dùng dáng vẻ thất bại nhất nhìn cô quay lừng đi. Cơn sốt lấn ác tâm trí hắn, khiến hắn nằm mơ nhìn thấy lại cảnh tượng của một buổi chiều mưa.

Năm đó hắn mười tám tuổi, ở cái độ tuổi thiếu niên ngông cuồng, khí phách nhất. Lần đầu tiên trong cuộc đời Cao Minh Khải bị "đá", Cao Minh Khải cười giễu nheo mắt nhìn cô gái trước mặt.

Trần Ngọc Châu lúc đó trên người chỉ mặc một cái váy trắng đơn giản, phần gấu váy đã bị ướt một khoảng rộng. Không đeo bất cứ một món trang sức nào, cô khác hoàn toàn so với những người bạn cùng trang lứa ăn bận cầu kì, loè loẹt. Thiếu nữ ấy trong mắt Cao Minh Khải chẳng khác gì một con thỏ con, ngây thơ và thuần khiết biết bao.

Vậy mà "con thỏ ngây thơ" ấy lại dám nói lời chia tay với hắn, ngay cả nằm mơ hắn cũng không tin là cô có lá gan nói ra những câu nói ấy.

Trần Ngọc Châu lúc đó đã hét vào mặt hắn:"Cao Minh Khải anh học thì dở tệ, lại chỉ biết ăn chơi lêu lỏng thì lấy cái gì để thích em. Người thích em đầy ở ngoài kia, người ta học giỏi, là học bá của trường. Còn anh... Anh... Anh kém cõi."

"Trần Ngọc Châu lời chia tay mà em cũng nói lắp được thì em giỏi hơn anh bao nhiêu? Anh không tính toán với em, lên xe anh chở em về."

"Em không muốn anh chở em về. Em nói rồi chúng ta chia tay đi, em không thích qua lại với người học dở như anh."

Cao Minh Khải:"..."

Cô nói xong liền co giò bỏ chạy, mặc kệ mưa như trút nước cô vẫn lao đầu vào trong màn mưa rồi mất bóng. Lúc ấy Cao Minh Khải chỉ biết chửi thề, hắn tức tới mức đập nát chiếc nón bảo hiểm phiên bản giới hạn mà hắn thích nhất.

Chỉ vì Trần Ngọc Châu muốn chia tay!

"Cao tổng... Cao tổng... A Khải anh sao vậy, không phải sốt đến mê man luôn rồi đó chứ?"

Thanh âm dịu dàng kèm theo sự lo lắng văng vẳng bên tai hắn. Cao Minh Khải sựt tỉnh, hắn mở mắt chụp lấy tay cô rồi khều khào nói:"Đừng chia tay được không em?"

"Anh sốt nên nói sảng hả? Hay là tôi đưa Cao tổng đi bệnh viện nha?" Cô lo lắng lắm, hắn sốt cao như vậy. Cả người nóng hừng hực như cái lò lửa, còn nói mấy câu kì lạ nữa chứ.

Tình trạng như vậy rất cần đến bệnh viện, cô định đi gọi xe tới thì bị hắn ngăn lại. Hắn gượng dậy, trông có vẻ tỉnh táo hơn, rồi nói:"Tôi không sao, ăn cháo uống thuốc là khỏi."

"Vậy... Vậy anh ăn đi." Cô đặt điện thoại xuống, hắn không muốn đi bệnh viện thì thôi cô cũng không ép.

Cao Minh Khải nói là ăn cháo, uống thuốc là hết vậy mà hắn cứ ngồi bất động nhìn cô. Trần Ngọc Châu cũng nhìn hắn, cô không hiểu ý hắn là gì. Nhìn nhau hơn nửa ngày trời, hắn mới yếu ớt nói:"Em đút tôi được không, tay tôi chẳng còn tí sức lực nào."

"Anh bệnh nặng lắm đó, nên đi bệnh viện kiểm tra đi."

Cô đi tới giường bệnh, cầm tô cháo nóng hổi rồi đút hắn ăn. Cao Minh Khải ngoan như là một đứa trẻ, hắn há miệng ăn từng muỗng cháo do cô đút, xong sau đó còn nghe lời cô uống thuốc đầy đủ.

"Anh ngủ đi, tôi đi rửa chén."

Cô thu dọn chén bát dơ đi rửa, chăm sóc hắn cái việc này không hề lạ lẫm gì với cô. Hồi đó, lúc hắn bệnh thường hay che giấu, không để cho người khác biết rằng hắn bị bệnh. Có lần hắn ôm cô, cơ thể hắn phát sốt nòng bừng, nhờ vậy mà cô mới biết hắn đang bị bệnh.

Hắn thường hay nói:"Bệnh vặt, vài bữa là khỏi ấy mà."

Nghĩ tới đây cô bất giác mỉm cười, Cao Minh Khải của những năm tháng đó quả thật rất đáng yêu, lại rất ngầu nữa thảo nào có nhiều nữ sinh thích hắn như vậy.

"Tôi mệt quá!"

Phía sau đột ngột truyền tới hơi ấm, vòng tay rắn chắc của đàn ông bao lấy vòng eo mảnh khảnh của cô. Trần Ngọc Châu phút chốc ưỡn thẳng lưng trong trạng thái căng thẳng. Hắn đang ôm cô, còn than mệt.

"Sao anh không ngủ đi, chạy ra đây làm gì thế?"

Cô tắt vòi nước, dùng khăn lau tay rồi mới quay lại đυ.ng hắn. Cao Minh Khải nhìn cô mơ màng, đôi mắt hắn vì sốt cao mà rũ xuống, vẻ mặt lờ đờ không tỉnh táo nhưng quyến rũ chết người.

Hắn hơi cuối người, từng chút, từng chút tiến gần hơn tới gương mặt cô. Trần Ngọc Châu không dám thở mạnh, đôi bàn tay đang đặt trên ngực hắn co lại, cô không biết nên làm thế nào. Hắn hôn cô, khoảnh khắc môi chạm môi, trái tim của cô cơ hồ có một dòng điện chạy ngang qua, nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim cô đập nhanh tới mức khó thở.

Lý trí không ngừng đấu tranh bảo cô hãy đẩy hắn ra đi, nhưng con tim cô vì nụ hôn của hắn mà loạn nhịp.

Cao Minh Khải cạy mở khoang miệng của Trần Ngọc Châu, để cho cái lưỡi ấm nóng của hắn luồn vào bên khuấy đảo sự ngọt ngào của cô. Tiếng va chạm của môi lưỡi càng ngày càng lớn, khiến cho người ta đỏ mặt, tím tai.

Cả hai hôn từ phòng bếp rồi vào phòng ngủ, nụ hôn triền miên, ướŧ áŧ. Hắn đẩy cô nằm xuống giường, bàn tay nóng rẫy sờ soạng lên da thịt mềm mại của cô. Cổ họng Trần Ngọc Châu phát ra mấy tiếng nức nở, sau cùng đều bị Cao Minh Khải nuốt sạch vào bụng.

"Trần Ngọc Châu tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám phản kháng tôi sẽ khiến cho cô cả đời này không thể gặp lại được con của mình nữa!"

Tiếng nói của Cao phu nhân lúc này văng vẳng bên tai, cơ hồ kéo lại sợi dây lý trí trong đại não của cô. Trần Ngọc Châu dùng lực đẩy mạnh hắn, với cơ thể bệnh tật của Cao Minh Khải hắn không có đủ sức chống cự, bị cô vật nằm sang bên cạnh.

Cô thở hổn hển, trên trán toát đầy mồ hôi hột. Cô sợ hãi, vừa rồi suýt chút nữa là cô đã không khống chế được mình.

Sau đó cô bật dậy nhìn sang Cao Minh Khải, hắn đang nhắm tịt mắt, khuôn chân mày khẽ chau lại. Sắc mặt hắn tiều tụy thấy rõ do bị bệnh, thấy vậy cô mới lay gọi hắn mấy lần.

Hắn sốt đến mê man luôn rồi, cô mới hốt hoảng đi tìm bác sĩ.

Người đến là Triệu Tâm, cô ấy khám sơ qua rồi nói không có vấn đề gì. Hắn vừa uống thuốc xong nên buồn ngủ là chuyện bình thường, nghe vậy cô mới thở phào, doạ cô sợ chết khϊếp!

Cô liên lạc với Lý Cảnh, đợi anh đến rồi cô mới rời đi. Hắn như vậy cô không dám để hắn một mình, với lại giao hắn cho nữ bác sĩ Triệu Tâm kia thì cô cũng không muốn. Vừa rồi hắn còn "làm loạn" ai biết có muốn làm loạn nữa hay không.