Điên Cuồng Yêu: Cao Tổng Chớ Làm Loạn!

Chương 14: Tạ Hữu

Cũng may là đạo diễn hô cắt, nên nụ hôn mới không kéo dài quá lâu.

Tạ Hữu vẫn giữ nguyên tư thế ôm eo cô một cách đầy thân mật, anh quyến luyến không hề muốn bỏ người phụ nữ này ra. Nếu nói về cảm xúc, cô chính là "bạn diễn" duy nhất khiến anh nổi tà niệm. Anh cũng không biết vì sao nữa, có thể là cô liên tục chống đối anh cho nên đã thành công khơi dậy bản tính chiếm hữu của đàn ông trong con người Tạ Hữu.

"Tạ ảnh đế anh buông tay được rồi đó." Cô lạnh nhạt nhắc nhở, nếu anh còn mặt dày nữa cô sẽ không ngại làm anh mất mặt đâu.

"Cái miệng nhỏ của em lúc đay nghiến thì rất cay độc nhưng hôn vào thì ngọt không chịu nổi, khiến tôi cứ muốn hôn hoài, hôn hoài làm sao đây."

Trần Ngọc Châu sởn cả da gà, cô không do dự dùng mũi giày cao gót đạp vào chân của anh, ánh mắt cảnh cáo rất thẳng thắn. Tạ Hữu ôm chân bị đau nhưng không hề tò ra tức giận, ngược lại còn trêu cô "mưu sát chồng". Có quỷ mới thèm làm vợ anh, cái đồ mặt dày!

Đạo diễn nhìn thấy ảnh đế Tạ Hữu đi cà nhắc tới xem lại phân đoạn vừa quay xong, ông ta mới nhìn Trần Ngọc Châu nhưng cô làm lơ luôn.

Sau khi xem xong, lợi dụng thời gian nghỉ ngơi Apple mới kéo cô ra, chị nói:"Sao em bạo lực với Tạ ảnh đế vậy, để người ta nhìn thấy không hay đâu."

"Ai bảo anh ta khiếm nhã." Cô vẫn bực lắm, dựa vào đâu mà anh muốn hôn liền hôn.

Chị Apple dặm phấn cho cô, nôn nóng nhắc nhở:"Chúng ta đang "cọ nhiệt" mà, em quên rồi sao?"

"Chị à chuyện cọ nhiệt mà chị nói, em không đồng ý đâu."

"Chẳng lẽ em lại muốn bị ép buộc?" Apple đánh vào nội tâm của cô.

Trần Ngọc Châu phóng ánh mắt từ phía chị Apple, cô thẳng thắn đáp:"Hai chuyện đó không liên quan tới nhau, nói chung em không muốn nổi tiếng theo cái kiểu này."

"Cái con bé ngốc này, em có biết người ta là ảnh đế không? Vừa đẹp trai, vừa so hot em có thiệt thòi cái gì đâu."

"Vậy chị đi mà cọ."

Cô bỏ đi chỗ khác, cô biết ở trong giới giải trí không có đoá hoa nào là trong sạch nhưng giữ được chừng nào thì hay chừng ấy. Cô không hề muốn "cọ nhiệt" ai để nổi tiếng, chuyện đó trái với lương tâm của cô, cũng làm cho cô cảm thấy rất có lỗi với một người...

*

"Ra ngoài đi, tôi có việc cần gặp riêng anh Tạ."

Trác Ny ra lệnh cho thợ trang điểm, nhận được sự đồng ý của Tạ Hữu mấy người nọ mới lần lượt kéo nhau đi ra ngoài.

Căn phòng chỉ còn lại Trác Ny và anh, Tạ Hữu uống nước ép, nhàn nhã hỏi:"Cô cũng quay phim ở đây à?"

"Bớt nói chuyện không đâu đi, chuyện của anh và Trần Ngọc Châu tới đâu rồi?"

"Tới đâu là tới đâu?" Tạ Hữu cố ý không hiểu.

Trác Ny khoanh tay trước ngực, cô bực dọc nói:"Anh còn giỡn được hả, tôi nói cho anh biết anh mà không nhanh tay là có người cướp trước đấy. Cô ta và Cao đại thiếu gia sắp kết hôn rồi."

Tạ Hữu im lặng không nói gì, tâm trạng cũng bình bình thản thản Trác Ny thật sự không đoán nổi tâm tư của anh ta.

"Bây giờ còn không lo cướp người, tôi sợ anh sẽ mất cơ hội xơi người đẹp đấy. Tôi chỉ tới nhắc nhở anh thôi, chứ cô ta lấy Cao Tuấn cũng không còn ảnh hưởng được vào mối quan hệ giữa tôi và Cao Minh Khải nữa."

"Cô tốt quá nhỉ, cám ơn nhé. Không tiễn!"

"Anh..."

Trác Ny giậm chân tức giận, sau đó bỏ khỏi phòng riêng của Tạ Hữu. Sau khi cô rời đi, anh mới nhìn vào gương, đôi chân mày hơi nhiếu lại suy nghĩ sâu xa.

Tạ Hữu ở trong giới giải trí này không phải ngày một ngày hai, Trác Ny sẽ tốt bụng tới nhắc nhở anh như lời cô ta nói hay sao.

Không đời nào!

Phụ nữ chính là một con rắn cực độc, Trần Ngọc Châu hiện tại không ảnh hưởng được tới Trác Ny nữa nhưng cô ta vẫn đang không cam lòng. Cô ta đang tìm cách hủy hoại cái gai trong mắt mình thì có.

Anh lại thoáng nghĩ tới người phụ nữ đó, sao lại ngốc như thế không biết thiên thời địa lợi gì cả...

Cả đoàn phim làm việc tới tận 7 giờ tối, đạo diễn thấy vậy nên mời mọi người đi ăn rồi uống vài ly. Chuyện này cũng bình thường thôi nên Trần Ngọc Châu cũng không có nghi ngờ gì.

Họ chọn một quán rượu gần đoàn phim, vị đạo diễn này ra tay rất hào phóng thuê hẳn một phòng riêng. Lúc đầu Tạ Hữu chỉ dự định tới ngồi mấy phút theo phép lịch sự thôi, nhưng khi tới đây anh lại dường như nhận ra được điều gì đó không bình thường.

Phải nhớ rõ, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí.

Đúng như anh dự đoán, Trần Ngọc Châu bị chuốc rượu. Mà người quản lý bên cạnh cũng không hề ngăn cản, còn nói cô cứ việc uống nếu say thì cô ta đưa cô về.

Quản lý của Tạ Hữu nhắc nhở anh lát nữa còn có suất quay phim đêm, nên trở về nghỉ ngơi sớm dưỡng sức. Lần đầu tiên ảnh đế Tạ Hữu lo chuyện bao đồng:"Hủy lịch trình đi, nói là tôi không khoẻ."

"Sao vậy, không khoẻ thật sao?" Nam quản lý tỏ ra lo lắng.

Nhưng ánh mắt của Tạ Hữu hiện tại rơi trên người của cô gái ngồi phía xa xa kia, ý tứ quá rõ ràng. Nam quản lý nghiêm mặt, nhắc nhở anh:"Tạ Hữu em đừng có rảnh rỗi đi chuốc hoạ vào thân."

"Cô ấy là bạn của tôi."

"Bạn hả? Anh còn chưa tính tới chuyện em tự ý hôn cô ta đâu, trong kịch bản không hề có cảnh hôn. Em tùy hứng vừa thôi, đừng quên ai là người đã nâng đỡ em."

Tạ Hữu nhìn sang nam quản lý, ánh mắt của anh lạnh nhạt. Nhìn thấy Tạ Hữu như vậy, Phó Nam cũng hạ giọng nói:"Được rồi, nhưng chỉ đưa về nhà cô ta không được đưa về nhà của chúng ta đâu a Hữu."

"Được."

Tạ Hữu cầm ly rượu lên, nói là có việc cần phải đi rồi tạm biệt mọi người đi ra xe trước. Anh biết Phó Nam có cách đưa Trần Ngọc Châu ra ngoài, anh ta cái gì mà không làm được.

Quả nhiên là đợi không lâu, nữ nhân đã được đỡ ra xe. Phó Nam vứt cô ra phía sau rồi ngồi bên cạnh Tạ Hữu, tài xế lái xe đi. Bàn tay của anh bị Phó Nam nắm lấy, vân vê từng khớp xương mềm mại.

"A Hữu phải ngoan, nghe rõ chưa?"

"Tôi còn chưa đủ ngoan hay sao?"

Phó Nam không ngần ngại gì mà hôn lên môi anh, sau đó vuốt cánh môi của người đàn ông xinh đẹp rồi cười nói:"Cưng là ngoan nhất, bởi vậy anh mới thương cưng nhất."

Muốn ở vị trí cao nhất bắt buộc phải đánh đổi, bao gồm cả Tạ Hữu cũng vậy...

Trong căn phòng chung cư cao cấp, người đàn ông bị trói ở trên giường, toàn thân trần trụi không một mảnh vải. Trên người anh là một người đàn ông khác đang "nhún nhảy", Tạ Hữu nhắm chặt mắt cảm nhận sự đau đớn truyền đến toàn thân, thể xác và tinh thần của anh đều đau.

"A Hữu em là của anh, là của anh biết chưa hả?"

Tiếng roi da vụt lên da thịt, trên l*иg ngực của Tạ Hữu đã chi chít những vết đỏ mờ ám. Mồ hôi anh nhễ nhại, phần thân dưới bị dày vò đến đáng thương. Phó Nam ở phía trên càng tăng tốc, kɧoáı ©ảʍ đánh úp anh ta khiến anh ta càng thêm thô bạo.

Đầu óc của Tạ Hữu đột nhiên nghĩ đến một người phụ nữ, cố gắng nhớ lại gương mặt xinh đẹp thanh thuần của cô. Cả đôi môi mềm mại khiến anh mê mụi, phần thân dưới bị kích động khiến anh không nhịn được mà "bắn" ra.

Phó Nam thở hổn hển nằm trên người anh vuốt ve bờ ngực rắn rỏi, anh ta nói:"A Hữu có thoải mái không?"

"Ừm..."

"Anh yêu em lắm, a Hữu."

Tạ Hữu khinh cái tình yêu của anh ta, anh không cầu!

*

Trần Ngọc Châu không biết vì sao mình về được tới nhà an toàn, hôm qua cô quả thật uống rất nhiều rượu, say đến mức không biết gì. Mẹ Trần đem cho cô một chén nước gừng nóng, dịu dàng vuốt tóc cô hỏi:"Hôm qua đi ăn liên hoan với đoàn phim hả con?"

"Vâng ạ."

"Sau này những bữa tiệc đó nếu có thể từ chối thì nên từ chối, Cao Tuấn mà biết được sẽ không vui đâu. Hôm qua người đàn ông đưa con về là ai thế?"

Trần Ngọc Châu suýt nữa là sặc chết, chẳng phải là chị Apple đưa cô về hay sao, người đàn ông nào?

"Anh ta nói mình tên Tạ Hữu, con không nhớ gì sao?"

"À, anh ta là bạn diễn của con đó mẹ."

Cô giả vờ cười đáp, chứ trong lòng cô giống như có kiến bò qua cực kì ngứa ngáy. Tạ Hữu vậy mà đưa cô về nhà, cô còn tưởng anh ta chỉ muốn đi khách sạn thôi chứ.