Sao Mợ Không Về Thăm Cậu Hai

Chương 3: Đêm Tân Hôn

Sau sự việc chấn động vừa rồi, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng một chút, cậu ba không nói không rằng đã bước tới cổng, lấy trong túi quần ra chiếc chìa khóa. Đúng là người ta nói không sai, tuy cậu ba là con riêng của ông Huỳnh Khởi, tuy cậu ba ở trong nhà họ Huỳnh không có tiếng nói, nhưng cậu được cái tính tự lập, biết thân biết phận, chân cẳng đã bị thương mà còn tự tay mở cổng chứ không đợi sai người hầu kẻ hạ. Nếu đổi lại cụ Đằng, chắc sẽ không đời nào, bỏ vợ bơ vơ trong ngày cưới cụ còn làm được cơ mà.

"Tui vào trong nhà trước đây, chừng nào mợ tập thể dục xong, mợ nhớ khóa giùm tui cái cổng."

Cậu ba ném cho tôi cái ổ khóa rồi điềm tĩnh chống gậy vào trong. Nhưng như vầy là có ý gì? Dặn tôi khóa cổng tức là đã nhìn thấu ý đồ của tôi hay chưa? Tức là cậu ba đang cảnh cáo tôi nửa đêm nửa hôm mà còn dám "tập thể dục" một lần nữa, cậu sẽ đánh gãy chân tôi, có phải không?

Tôi đưa mắt nhìn quanh khung cảnh lạ lẫm này, trời thì tối đen như mực, nhỡ đâu đang đi trên đường mà gặp cái bóng trắng xẹt ngang, chắc tôi từ giã cõi đời ngay ngày sinh nhật tuổi hai mươi ba luôn quá. Với lại, bây giờ muốn đi cũng không biết phải đi đâu. Thôi thì cứ tạm ở lại đây đêm nay, hoặc vài đêm nữa... Cụ Đằng ghét vợ mình đến như vậy, còn lâu cụ mới dám làm gì bậy bạ với tôi, hơn nữa người trong nhà phú ông cũng chưa làm chuyện quá đáng gì. Cứ ngoan ngoãn ở lại đây, khi nào bão giông tới thì tìm cách tránh vậy.

Tôi lếch cái thân tàn từ ngoài cổng về tới phòng cũng phải mất hơn mười phút. Phần vì nhà họ Huỳnh rộng quá, đi mãi mà chẳng đến nơi. Phần vì tôi cứ bận suy nghĩ không biết phải trải qua đêm đầu tiên ở thế kỷ trước như thế nào. Giá như có thể nhắn tin qua lại cho nhỏ Hạnh để kể về trải nghiệm này, thì tốt biết bao.

Đi mãi một hồi, cuối cùng tôi cũng mò về tới phòng của mợ Sương và cụ Đằng. Tôi len lén mở cánh cửa sao cho không gây ra tiếng động, sau đó rón rén bước vào trong rồi thở phào một cái. Bây giờ chỉ mong cho đêm nay cụ Đằng không về nhà, để sau bao nhiêu cú sốc tâm lý, tôi có thể yên giấc ngủ ngon.

Nhưng không!

Đằng sau cánh cửa, tôi lại nhìn thấy người đàn ông chống gậy ban nãy, không ai khác ngoài cậu ba nhà này. Nhưng sao cậu ba lại ở đây, trong phòng tân hôn của cậu mợ hai? Không lẽ do mắt tôi bị quáng gà mà đi nhầm phòng?

"Ủa chú ba đó phải không? Tui xin lỗi, chắc mới về còn bỡ ngỡ nên tui đi lộn phòng."

Tôi lập tức xoay người lại, nhanh chóng mở cửa cho đỡ quê.

"Mợ vô đúng phòng mà, mợ hai."

Tức thời, cậu ba ghé sát bên cạnh tôi, dùng một cánh tay ép chặt cửa lại, không để lộ chút khe hở.

"Vậy thì chắc là chú ba đi lộn rồi, mời chú ba về cho. Đêm hôm khuya khoắt thế này, lỡ như anh hai chú hay người trong nhà nhìn thấy chú ở trong phòng tui... thì cũng không hay lắm." Tôi cười trừ, cố gắng lấy hết can đảm để giải thích. Cái ông cụ Hiển này, định giở trò gì nữa đây không biết.

"Coi bộ mợ hai cũng biết sợ dữ đa. Nhưng mà như mợ hai nói đó, đêm hôm khuya khoắt thế này, lại còn là đêm tân hôn, thử hỏi có ai dám ghé qua đây dòm ngó?"

Cậu ba bỏ gậy xuống đất, vừa khéo léo mở nút cổ tay áo, vừa mơn trớn lùa tôi vào chuồng. Chuyện quái quỷ gì nữa đây? Em chồng gài bẫy chiếm đoạt chị dâu trong đêm tân hôn và cái kết?

"Chú ba, chú định làm gì? Chú nghĩ mà không thấy có lỗi với dòng họ tổ tiên sao chú ba? Chú mà còn lại gần đây là tui la lên đó. Tui la lớn lắm đó..."

Tôi ngồi trên giường sợ hãi, miệng thì kêu la không ngừng, tay thì nắm chặt lấy cổ áo bà ba. Người đàn ông ấy vẫn bước thấp bước cao tiến về phía tôi, hai tay chống lên giường, chầm chậm khóa tôi vào không gian chật hẹp.

"Chú ba. Cụ Hiển. Ông bà ông tổ. Ông cố ông sơ. Tui lạy chú, lạy cụ, lạy ông. Chú đừng làm vậy với tui mà tội nghiệp."

Tôi quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh mắt của cậu ba, cậu vẫn dừng ở khoảng cách đó, hơi thở gấp gáp của cậu cứ liên tục luồn qua kẽ tóc tôi. Đứng trong tình huống dầu sôi lửa bỏng thế này, hay là cứ vung chân đạp mạnh xuống dưới một cái? Cậu ba chân cẳng khập khiễng như vậy, có khi chỉ cần một cú đá là ngã lăn ra đất chứ làm ăn được gì, nhỉ?

Nghĩ đoạn, tôi bắt đầu co chân lại, chỉ chờ cậu ba có thêm động tĩnh lạ là không có chị dâu em chồng, cụ tổ cụ tông gì ở đây hết.

"Mợ sợ tui đến thế à?"

"Tui không có sợ chú. Nhưng chú mà dám làm gì bậy bạ là tui không khách sáo đâu. Hôm nay tui có chết cũng phải giữ gìn sự trong trắng cho cậu hai."

"Vậy sao?"

Cậu ba khẽ cười một cái rồi quay mặt bỏ đi. Không lâu sau đó, tôi thấy cậu đứng vặn tim đèn dầu, gương mặt cậu theo ánh đèn sáng bừng lên một góc. Cậu lại ôm đèn dầu hướng về phía tôi, bảo tôi nhìn cho thật rõ. Nhưng nhìn là nhìn cái gì mới được? Cho dù cậu có đẹp trai lãng tử đến đâu, thì những chuyện cậu đã làm với tôi cũng không thể dễ dàng tha thứ được.

"Mợ nhìn kỹ chưa?"

"Nhìn cái gì mà nhìn? Chú làm chuyện lén lút mà còn dám bật đèn nữa hả?" Tôi lếch thân vào sát vách tường. Miệng vẫn vênh váo cãi tay đôi.

"Mợ quậy đủ chưa? Nhà này có cậu ba từ khi nào vậy?"

"Thì..."

Nhà này có cậu ba từ khi nào vậy? Dừng lại một chút, cậu ba hỏi tôi nhà này có cậu ba từ khi nào vậy, nghĩa là sao? Không lẽ... Không lẽ lúc này cụ Hiển còn chưa về nhà họ Huỳnh? Nếu cụ Hiển vẫn chưa về đây, vậy thì người đàn ông đứng trước mặt tôi từ nãy đến giờ là ai?

Tiêu rồi Phù Sa ơi! Đây còn là ai khác ngoài cụ Đằng - người chồng từ trên trời rơi uống của mày nữa. Tiêu rồi, kể từ lúc bước chân vào cái nhà này, mày đã tiêu rồi.

"Sao mợ lại im rồi? Sao không nói nhiều như hồi nãy nữa? Nói cái gì mà "tui thà chết cũng phải giữ gìn sự trong trắng cho cậu hai" ấy."

"Cậu... Cậu là cậu hai. Vậy cậu cố tình để tui hiểu lầm cả buổi trời."

"Đó là do mợ tự hiểu lầm, chứ tui có nhận tui là cậu ba hồi nào đâu?"

Cụ Đằng đặt cây đèn dầu xuống bàn, nhìn sang tôi với giọng điệu trêu chọc. Đến giờ tôi vẫn không tin được đây chính là cậu hai Khải Đằng, bởi vì bức ảnh gia đình được treo trong nhà cổ Huỳnh Khởi, góc nào nhìn cũng mờ mờ ảo ảo, nên tôi khó mà nhìn ra được gương mặt thật của cậu. Nếu không, ngay từ lúc gặp nhau ở ngoài cổng, tôi đã không lầm tưởng cậu là cậu ba.

Tôi đang mải mê suy nghĩ về những chuyện xấu hổ mình đã làm, cậu hai ở bên đó bất ngờ thổi tắt đèn. Lần này không chậm chạp như lần trước, cậu trèo thẳng lên giường, với lấy chiếc gối dưới chân tôi. Theo bản năng, tôi kéo chiếc gối lại, hỏi cậu hai:

"Cậu định làm gì nữa?"

"Mợ nghĩ coi đêm tân hôn thì vợ chồng nên làm gì?"

"Không... Không được. Tui... Tui vẫn chưa sẵn sàng." Tôi ôm gối vào lòng, lắp ba lắp bắp.

"Nhưng tui thì sẵn sàng rồi."

Trong phút chốc, cậu hai giành lại chiếc gối trên tay tôi, di chuyển một cách khó khăn ra chiếc ghế dài, từ từ nằm xuống. Lại thêm một phen hú hồn hú vía. Nhưng lần này tôi không nhìn lầm, là cậu hai để lại giường cho tôi, còn mình thì ngủ trên ghế. Thật ra tôi đoán đâu có sai, đối với người mình không yêu, cậu hai không có hứng thú cũng là lẽ đương nhiên.

Tôi đặt lưng xuống giường, quay mặt về hướng cậu hai đang nằm. Tuy tôi không biết nửa đêm cậu có dở chứng trèo lên giường hay không, nhưng cho đến thời điểm hiện tại, tôi đã có thể an tâm mà chợp mắt. Hy vọng sớm mai tỉnh dậy, không có bất kỳ trở ngại nào dành cho tôi nữa. À không, hy vọng sớm mai tỉnh dậy, tôi vẫn là tôi của thế kỷ hai mươi mốt.