Cuộc Sống Hào Môn Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Lão Công Lạnh Nhạt

Chương 4:

Cô Thành cười lạnh, người phụ nữ này trừ ngủ ra thì chính là ăn.

Đầu tiên, hắn chỉ vừa lúc đi tới nơi này.

Tiếp theo, nếu Ninh Ý muốn đổi thì hắn cũng đâu có quyền khống chế.

Nhưng mà qua vài giây, hai người vẫn không đổi lại.

Thanh âm nghi hoặc của Ninh Ý truyền tới: "Ai? Sao lại không đổi được?”

- Thất bại?

Bước chân của Cô Thành hơi dừng lại.

Xem ra, mặc dù quyền chủ động nằm ở phía bên cô, nhưng thời gian hoán đổi... Hoặc là số lần, lại có một số hạn chế nào đó với cô.

Như vậy—— hắn ở trước mặt cô cũng không phải hoàn toàn bị động.

Khóe môi Cô Thành chậm rãi gợi lên nụ cười, đáy mắt đen kịt ác ý giống như thủy triều tràn ngập.

Đinh Tư Nguyệt thật vất vả mới trấn an được Cố Tắc Ngụ, vốn là lòng tràn đầy khó chịu, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy trên mặt "Ninh Ý" mang theo tà khí lạnh như băng, nhất thời tâm tình lại tốt lên.

Không sai, chính là loại ánh mắt này, "Ninh Ý" nhất định là tâm lý vặn vẹo đến biếи ŧɦái!

Cô Thành nhếch khóe môi rời khỏi bếp.

Ninh Ý ở đối diện thử vài lần nhưng tạm thời vẫn không đổi lại được, thế là không cố chấp nữa.

“Ông xã —— vậy anh có thể giúp em mang theo mấy cái bánh ngọt được không?" Ninh Ý gọi mà không cảm thấy có chút xấu hổ nào, "Mấy năm nay em còn chưa ăn qua, muốn vị Chocolat.”

“—— a.” Cô Thành suýt nữa cười lạnh ra tiếng.

“Ninh Ý,” hắn lạnh lùng gọi tên cô, “Tôi khuyên cô nên tự trọng.”

Ninh Ý nằm ở trên giường, trong lòng thở dài.

Liền biết, hắn sẽ một giây trở mặt!

Cũng may cô đã sớm có chuẩn bị.

Giọng điệu tràn đầy quan tâm, nói: “Nếu anh không mang cho tôi, vậy tôi chỉ đành để nước miếng chảy đầy mặt anh.”

Cô Thành: “?”

Ninh Ý nằm trên giường, thản nhiên nói: “Tôi đã thử rồi, khóe miệng của anh có thể cử động khoảng 1mm. Hơn nữa bây giờ hình như có người đang nắm tay anh, chắc là Cô phu nhân.”

Cô Thành: “……”

Ninh Ý: “Thế nào?”

Dừng một chút, bắt đầu si ngốc: “A ba a ba a ba……”

Cô Thành: “Đủ rồi!”

Gân xanh trên trán hắn nổi lên, một thân tỏa ra hắc khí.

Nửa ngày sau.

“Vị Chocolat đúng không?”

……

Cô Thành lạnh lùng mang theo hộp bánh kem rồi rời khỏi bếp.

Đinh Tư Nguyệt còn đi theo, cố ý giúp hắn chuẩn bị thêm một bộ đao dĩa bằng bạc, trong ánh mắt mang theo cổ vũ không giải thích được, "Tiểu Ý, chị mau đi chăm sóc Cô đại thiếu đi!”

Đúng vậy, cô còn tàn nhẫn thì tôi mới có thể chữa lành cho hắn ~

Cô Thành: ?

Lúc trở lại tòa nhà, đám người xem náo nhiệt bên ngoài phòng bệnh không có tư cách đến thăm, đã được người giúp việc Cô gia mời đến phòng yến hội chờ bữa tối.

Cô Thành đi ra ngoài phòng bệnh, lại nhìn thấy mẹ ruột Tống Lam từ trong phòng bệnh đi ra.

Tống Lam là một người phụ nữ mạnh mẽ, thương hiệu trang sức mà bà sáng lập là thương hiệu vàng lâu đời ở trong nước. Sau khi Cô Thành xảy ra chuyện, bà và Cô lão gia cùng nhau chống đỡ tập đoàn, cân bằng quan hệ nội bộ Cô gia.

Nhưng mà cho dù đổ bao nhiêu tài lực vật lực, Cô Thành vẫn không tỉnh lại được, điều này đã khiến một số người trong Cô thị động tâm.

Tống Lam khép cửa lại, cúi đầu lau khóe mắt, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy "Ninh Ý" đang đi tới.

Bà giấu đi biểu tình, nhẹ nhàng gật đầu: “Tới rồi sao?”

Cô Thành dừng bước, từ khi hoán đổi thân thể đến nay, uất khí lạnh lẽo mới hơi tan đi, " – mẹ.”

Tống Lam hơi ngẩn ra, chữ "Mẹ" này, không nghĩ tới con dâu lại gọi thân thiết như vậy.

Cô Thành nhìn ra được, tuy rằng Tống Lam vẫn tinh xảo khéo léo như trước, nhưng mặt mày lại khó nén vẻ tiều tụy.

Tống Lam lấy lại tinh thần, nhìn thấy bánh ngọt trên tay hắn, "Đây là..."

Người giúp việc và hộ công sẽ thường xuyên đặt chút đồ ăn trong phòng bệnh của Cô Thành, lấy đó để tăng thêm chút nhân khí, chẳng lẽ con dâu dụng tâm như vậy? Nguyên bản còn lo lắng trong lòng cô có oán niệm...

Cô Thành cũng cúi đầu nhìn, nhớ tới lý do mình phải mang bánh ngọt, thế là sắc mặt tối sầm lại.

Hiện tại mặc dù không thể nói cho Tống Lam biết chuyện hoán đổi thân thể ly kỳ này, nhưng hắn có thể lót thảm trước cùng từ từ thể hiện cách làm người của Ninh Ý, có như vậy ngày hắn trở về mới có thể thuận lợi ly hôn.

Vì thế Cô Thành thản nhiên nói: "Ồ, những thứ này, đều là tự con mang cho mình ăn.”

Chỉ kém viết bốn chữ “Ham ăn biếng làm” lên trên mặt.

Tống Lam ngẩn ra, đứa nhỏ này cũng thật thẳng thắn?

Bà đã sống trong hào môn rất lâu, quen nhìn đám thiên kiêu muôn hình muôn vẻ, ngược lại thưởng thức một ít phản cảnh, không ngụy trang, khiến cô gái này càng thêm chân thật.

Đứa nhỏ Ninh Ý này nhìn không tệ, nếu như có thể chịu đựng được một ít khảo nghiệm nhỏ, vậy Cô gia bọn họ nhất định sẽ không bạc đãi con dâu mình.