Công Chúa Dây Dưa Ám Vệ

Chương 8: Lần Này Quyết Không Để Chàng Thoát

Sau lần đó, Mặc Thanh càng cách xa Tình Dung, lạnh nhạt với nàng. Nàng cũng không hiểu là nàng hiểu lầm tình ý của y sao. Không phải là y thích nàng sao? Nàng cũng đã thể hiện tình ý của mình sao lại khiến y trầm mặc, xa cách nàng hơn vậy. Lòng tự tôn của một nàng công chúa khiến nàng không chấp nhận thất bại như vậy. Nếu y đã không muốn đếm xỉa việc gì cứ phải là nàng chủ động

“Tiểu đậu thối!”

“Công chúa có nô tài”

“Hôm nay ta cảm thấy trong người mệt mỏi, ngươi triệu gọi Ngụy công tử vào cung hầu hạ”

“Công chúa…” A Đậu muốn nói người có bao giờ như vậy đâu, nhưng liếc thấy thân ảnh đang núp ở một nơi nào đó khẽ động, liền hiểu ra vấn đề

“Ngụy công tử nổi tiếng không chỉ tuấn tú còn có một bài điểm huyệt đạo thư giản danh bất hư truyền, nếu công chúa đã có nhã hứng để nô tài triệu gọi y vào hầu hạ ạ”

“Được rồi, nhanh đi đi”

Mặc Thanh trầm mặc [Nàng lại muốn giở trò gì đây? Dám để nam nhân khác đυ.ng chạm vào ngọc thể cao quý vậy sao?] Y không nghĩ y cũng là nam nhân đã chạm vào nàng không biết bao nhiêu lần đấy sao? Đã vậy còn không đáng mặt nam nhân, dám làm không dám chịu, chỉ biết trốn tránh tình cảm của mình.

“Dung nhi, nàng dám”

“Ta có gì không dám” Tình Dung không thèm liếc nhìn khuôn mặt đầy hàn khí của Mặc Thanh

“Hắn dám đυ.ng đến nàng dù chỉ một cọng lông ta sẽ chặt đứt tay hắn” Mặc Thanh đanh giọng đe dọa

“Huynh chặt tay Ngụy công tử, ta có thể gọi Đào công tử, Vương công tử, tất cả các công tử trong thành này, xem huynh chặt được hết tay họ không”

“Nàng giận dỗi cái gì, nếu là do ta thì ta… xin lỗi được không” Mặc Thanh nắm chặt thanh kiếm bên hông rồi dần buông lỏng

“Ta nào dám giận dỗi Mặc Thanh đại nhân, người làm tròn trọng trách ám vệ, ta khen thưởng còn không hết”

“Nàng rõ ràng là giận dỗi” Mặc Thanh nhanh chóng tiến lại gần Tình Dung

“Ta chỉ mệt mỏi, muốn tìm người xoa bóp cũng không được sao” Né tránh cái nhìn thâm tình của Mặc Thanh, Tình Dung cúi đầu che dấu cảm xúc

“Ta..làm cũng được mà” Mặc Thanh ấp úng

“Không dám phiền ám vệ đại nhân. Người chỉ là hộ vệ mà thôi, giữ đúng bộn phận của mình đi” Tình Dung gằng từng chữ, mỗi một lời đều nhói vào lòng Mặc Thanh

Hai tay Mặc Thanh không tự chủ run lên, nàng vậy mà nói lời cay độc đến vậy. Y tự biết thân phận, y không dám quá phận, y k dám ôm ảo tưởng, y hèn mọn chỉ sợ một ngày nàng không cần y nữa, y cũng quyết không thể làm nàng ô uế

“Ta hiểu rồi! Thuộc hạ cáo lui”

Cả hai tự làm nhau đau, đây không phải là điều Tình Dung muốn nhưng tên đầu gỗ kia thật khiến nàng tức chết.

“Mặc Thanh ngươi mau tránh ra. Công chúa cho triệu gọi Ngụy công tử, người đứng cản đường ở đây là muốn tạo phản sao?”

A Đậu cùng Ngụy Tương vừa trở về đã bị Mặc Thanh ngăn cản không cho vào phòng. A Đậu đen mặt nhìn tên ám vệ mặt than, lầm lì không thèm đáp lại. A Đậu ra sức nói to để Tình Dung nghe thấy, nhưng không hay biết công chúa đang hả hê trong phòng

[Huynh vậy mà lại dùng cách này để ngăn cản người khác lại gần ta]

“Ngươi mau tránh ra. Công chúa, người mau lên tiếng. Ngụy công tử đến rồi” A Đậu vẫn tiếp tục lãi nhải

“Công chúa đã nghỉ ngơi, ngươi đưa hắn đi đi”

“Cái gì?” A Đậu há hốc trợn mắt. Công chúa, người rốt cuộc muốn nô tài làm sao đây. Dù biết công chúa ở trong phòng, nhưng nàng không lên tiếng, y nào dám tự tiện xông vào, còn có cả tên ám vệ uy mãnh ở đây, có mười hắn cũng không đủ khả năng đối kháng. A Đậu đành hầm hực kéo Ngụy Tương rời khỏi

“Mau vào đây!” Tiếng Tình Dung từ trong phòng ra lệnh, Mặc Thanh không nhanh không chậm tiến vào

“Công chúa điện hạ cho gọi thuộc hạ”

“Sao ngươi dám tự ý đuổi người ta đi!” Tình Dung ra vẻ giận dỗi

“Vậy sao người không lên tiếng lúc nảy, ta cũng đâu tự ý nếu nàng muốn giữ” Mặc Thanh thản nhiên đáp

Không ngờ Mặc Thanh ăn giấm chua cũng dễ nghe như thế, Tình Dung hòa giãn ra đôi chút

“Người cũng bị ngươi đuổi đi rồi, bổn công chúa mệt mỏi, thân là hộ vệ, ngươi bảo vệ ta kiểu vậy sao?” Nàng lúc này đã nằm áp sấp xuống giường, ra chiều mệt mỏi

“Ta đã nói… ta làm cũng được…” Vành tai Mặc Thanh đã nóng ran, nhưng y không thể không nói

“Được, vậy phiền ám vệ đại nhân rồi!” Giấu khuôn mặt đắc ý dưới gối, Tình Dung cười không ngậm được miệng

Mặc Thanh tiến lên giường không một tiếng động, nhẹ nhàng đưa đôi tay lên bờ lưng mảnh mai của Tình Dung. Cảm giác mỗi lần chạm vào ngày càng khiến tâm trí y bấn loạn, khao khát nhiều hơn.

“Cởi đồ ra!”

Mệnh lệnh bất ngờ khiến Mặc Thanh chưa hiểu rõ ý tứ của Tình Dung “Công chúa…”

“Muội nói là huynh cởi đồ muội ra, làm cách một lớp vải không thoải mái” Dù có thoải mái chết đi được, nàng chính là muốn thân mật hơn nữa

Thấy Mặc Thanh vẫn còn chần chừ, Tình Dung rốt cuộc chủ động kéo vai áo rơi ra, để lộ đầu vai trắng muốt

“Dung nhi…” Mặc Thanh vẫn không tin vào mắt mình, hành động của Tình Dung quá là lớn mật so với độ tuổi của nàng. Nhưng nàng là ai cơ chứ? Thân sống trong một môi trường quá nhiều hỗn tạp, việc nàng không muốn biết sớm đã bị tiêm nhiễm từ lâu. Từ lúc Mặc Thanh xuất hiện, Tình Dung vì muốn chinh phục Mặc Thanh nên không ngại sử dụng những thủ đoạn kia

“Nếu không được thì huynh cút đi, ta sẽ không cho huynh cơ hội lần thứ hai đâu” Tính cách trẻ con ương bướng của Tình Dung nổi lên khiến Mặc Thanh hết cách với nàng.

Không để nàng chủ động, Mặc Thanh thay nàng kéo phần y phục xuống tới lưng. Chỉ là lưng thôi mà, hắn chịu đựng, hắn tự nhủ với lòng.

Mái tóc đen dài buông xõa nổi bậc trên làn da trắng như sứ của nàng. Dù không nhìn thấy khuôn mặt đẹp tựa phù dùng của nàng, cũng đủ khiến Mặc Thanh tan chảy. Y yêu nàng, cũng không hẳn vì cơ thể, vì dung mạo, vì địa vị của nàng, nhưng nàng lại toàn vẹn, hoàn mỹ càng khiến y tự nguyện chết chìm trong đó

Nhẹ nhàng vén mái đầu xanh mượt sang một bên, để lộ nguyên tấm lưng trần, lần này Tình Dung bị đôi bàn tay chứa nhiệt điện ấn lên lưng khiến nàng tê dại. Tình Dung thật muốn quay lại nhìn ngắm khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Thanh lúc này trông thế nào nhưng nàng nhịn, nàng không tin hắn khắc chế nổi. Nàng muốn y ngã gục, chịu thua trước nàng, để Mặc Thanh mãi mãi chỉ thuộc về mình nàng.

Thật đúng như mong đợi của Tình Dung, Mặc Thanh tiến sát hơn, hơi thở của y phảng phất bên tai nàng. Nàng vẫn mặc kệ để y khơi gợi du͙© vọиɠ. Mặc Thanh không còn kiềm chế nổi du͙© vọиɠ của mình. Y ép thân hình cao lớn của mình lên người Tình Dung, nhẹ nhàng đặt môi lên tấm lưng ngọc ngà của nàng. Làn da mát lạnh bị bờ môi ấm nóng chạm vào, hòa tan tâm trí của Tình Dung. Tay nàng nắm chặt gối đệm, ép âm thanh vào trong gối không để Mặc Thanh nghe thấy. Mặc Thanh như biến thành dã thú đang ghìm chặt con mồi dưới móng vuốt của mình. Y từ hôn nhẹ đến đưa lưỡi liếʍ không bỏ sót chỗ nào trên tấm lưng mỏng manh đó, rồi chuyển qua cắи ʍút̼ lưu lại ấn ký của chính mình, đánh dấu chủ quyền. Hôn chán chê, y lại ngâm vành tai nóng ran của Tình Dung, xuống cần cổ, cắи ʍút̼, tiếp tục lưu lại ấn ký. Tất cả một loạt động tác vừa dịu dàng vừa gấp gáp khiến cơ thể Tình Dung mềm nhũn

“Công chúa, ta hầu hạ nàng thoải mái chứ?”

Câu hỏi trêu chọc của Mặc Thanh kéo tâm trí mơ màng của Tình Dung bừng tỉnh. Tình Dung xấu hổ không thể đáp lại. Mặc Thanh thầm cười trong lòng. [Cũng chỉ là thiếu nữ mới lớn] Nàng có cố gắng ra vẻ cũng không thể chối bỏ nàng vẫn chưa từng trải qua loại chuyện thân mật này, biểu cảm ngại ngùng không thể tránh khỏi. Cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng Mặc Thanh. Công chúa, nàng là của hắn, kiếp này hắn đã định sẵn rồi!