Bạch Liên Hoa Ngày Ngày Bị Thao

Thỏ trắng nhỏ - hết + Phiên Ngoại

thỏ trắng nhỏ - hết + Phiên Ngoại

Liễu tinh năm nay đã hai ngàn năm tuổi, cây cối cũng không dễ dàng trở thành linh, cho dù thành tinh cũng rất nhiều cây cối đều bị con người tước đoạt bản thể, nhưng y may mắn bản thể luôn luôn phát triển trên núi của Gia tộc Thỏ Linh Tiên, được gia tộc họ hết sức chăm sóc.

Đường Đường là con thỏ nhỏ cuối cùng của tộc Linh Cẩm, lúc nhỏ còn chơi xích đu trên thân cây liễu già, đáng tiếc ... Lòng tham của con người vô tận, vì thọ mệnh họ bị tứ phương hành hạ gϊếŧ chết, cả tộc thỏ Linh Cẩm dần dần tuyệt chủng.

Khi thỏ nhỏ liên hệ với y muốn rời nuối, cây liễu già đang ở phương Nam trừ túy, không thể quay về ngay, y đành trước mắt ủy thác cho Yêu Minh tìm giám hộ tạm thời cho thỏ nhỏ, còn hứa hẹn một phần thưởng hậu hĩnh.

Nhưng ai mà ngờ được! Ai ngờ tên khốn Lang Xuyên này bảo hắn chăm sóc con nít, hắn lại đi chăm sóc trên giường!

Không biết xấu hổ! !

Bạch Huyền ánh mắt lạnh như băng, yêu lực biến thành sương trắng quấn quanh thân thể nam yêu. Sát khí lăng liệt chỉ cần một ý niệm của chủ nhân là có thể khiến nam yêu trước mặt tóe máu ngay tại chỗ.

"Tôi đang hỏi..."

"Cây ông nội!"

Vừa nghe thỏ nhỏ gọi một tiếng, câu hỏi đầy sát khí của Bạch Huyền đột nhiên im bặt, chân mày hắn nhướng cao lên, một linh cảm xấu chợt dấy lên trong bụng hồ ly tinh.

Cây liễu già quay 180 độ nở nụ cười nhân hậu nhìn lên. Bên lan can, Đường Đường từ trên lầu thăm dò, giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy vui sướиɠ, cậu đứng dậy, chân xỏ dép lê lẹp bẹp chạy xuống.

"Ông nội cây, ông đã về rồi~"

"Này, chậm lại ... chậm lại ..." Liễu Ngô ai u kêu to. Cây liễu đại thụ đã 2.000 tuổi trông rất trẻ, chỉ là hành vi của y không hợp với khuôn mặt đôi mươi này chút nào. Những Yêu quái như y sống rất lâu, chỉ có đến lúc đại nạn mới nháy mắt già đi, giống như cây cỏ đột ngột mất đi sức sống.

Đường Đường mơ màng bò dậy khỏi giường, ngồi bên lan can nhìn xuống hồi lâu, mới ngửi được mùi quỷ quen thuộc từ nam yêu trước cửa.Ngay lập tức cậu chạy xuống như một viên đạn pháo nhỏ, nhưng lúc định nhảy vào vòng tay của Liễu Ngô lại đột nhiên phanh lại như nhận ra gì đó.

Đôi mắt đen của con thỏ nhỏ chớp chớp, khó hiểu khịt mũi: "Ông nội Cây, cái thứ màu trắng phát sáng trên người ông là cái gì vậy?"

Bạch Huyền: "......"

Màn sương trắng toát ra sát khí ngay lập tức biến thành một màn sương ẩm, làm sạch bụi cho liễu yêu, còn tiện thể bổ sung nước.

Bạch Huyền cười cười, nói dối không chớp mắt: "Tiền bối đi phương Nam trừ túy, quần áo còn bị dính oán khí của quỷ quái nên anh làm một thuật tinh lọc cho ông ấy.

Liễu Ngô: "..." Không biết xấu hổ hả?

Bạch Huyền mặt không đỏ tim không đập, Liễu Ngô đơ mặt, thầm nghĩ chỉ có kẻ ngu mới tin lời nói bậy bạ của mi, mà bên cạnh con thỏ ngu si Đường Đường khịt khịt mũi, cúi đầu xấu hổ, lại còn đi cảm ơn người ta.

Liễu Ngô đang định giận dữ chửi đổng, lại phát hiện đứa cháu nhỏ của mình có gì đó không đúng?

Cặp mắt lá liễu híp lại nhìn Đường Đường cẩn thận, con thỏ nhỏ ngốc nghếch trước mặt mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, tóc rũ trong gió, nước da tốt, cũng không gầy.

Không đúng ở chỗ nào nhỉ ... Liễu Ngô nghĩ tới đây, ánh mắt từ từ rơi xuống cái bụng hơi phồng lên của Đường Đường.

Liễu tinh: "..." Vẻ mặt của y dần dần trở nên đờ đẫn.

Sao...sao lại thế này! Y chưa hề nghe nói tộc Linh Cẩm giỏi trồng thuốc tiên giống đực cũng có thể mang thai! !

Đang lúc Liễu Ngô nghi ngờ nhân sinh, hò hét trong lòng, Lang Xuyên và Liễu Vô Tương cũng xuống lầu bắt lại con thỏ trắng nhỏ một đi không trở về.

Lang Xuyên nhíu mày, đứng ở bên cầu thang gọi cậu: "Bé con, lại đây. "Hắn vẫy tay với con thỏ nhỏ đang xúm xít quanh nam yêu ở cửa.

Liễu yêu thiện trừ túy, quanh năm phiêu bạt, Lang Xuyên chỉ nghe danh tiếng của cây liễu già, nhưng chưa từng nhìn thấy yêu thật. Hắn không biết yêu quái ở cửa là ai, nhưng bất kỳ ai làm thỏ nhỏ vui vẻ nhảy xung quanh,, Lang vương cũng đã "rất" không vui rồi.

Liễu Ngô hoài nghi nhân sinh ngẩng phắt đầu, thấy tên Lang Xuyên thối tha không biết xấu hổ dám dụ dỗ cháu trước mặt mình, lập tức rống lên một tiếng tức giận, "Lang Xuyên !!!"

Yêu lực phóng lên cao, sau đó hóa thành một cây liễu xanh mướt sau lưng, ngàn ngàn vạn vạn cành liễu phóng về phía ba tên khốn kiếp. Liễu Vô Tương nhướng mi liếc y một cái, yêu lực màu đen chưa kịp ngưng tụ liền bị Bạch Huyền nhạy bén đè lại.

"Đừng đánh trả!! Đây là trưởng lão của Đường Đường." Lang Xuyên vừa tránh cành cây vừa lớn tiếng hô.

Nhìn thấy ảo ảnh cây liễu, Lang Xuyên còn gì không hiểu? Mẹ nó này là tình huống phụ huynh tìm đến cửa!!

Liễu Vô Tương cứng đơ người, vô tình bị liễu quất vào cánh tay một phát, làn da tái nhợt lập tức đỏ bừng, sưng tấy tụ huyết, đương nhiên ba đại yêu biết thân phận của Liễu Ngô cũng không dám đánh lại! Tất cả những gì bọn hắn có thể làm là chật vật chạy quanh nhà la oai oái.

Bạch Huyền né tránh, cành liễu vụt xuống làm nứt gạch lát nền, trán hắn chảy ra mồ hôi lạnh, cố gắng câu thông: "Tiền bối Liễu, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không."

"Hừm! Ai là tiền bối của cậu!!" Liễu Ngô hùng hổ mắng, "Già khú đế hơn ngàn năm, còn dám tòm tem đứa cháu mới lớn của ta! Có biết nhục không!! Hả!!"

Giữa âm thanh nhà cửa bùm bùm bị đập nát, Đường Đường được cành liễu nhẹ nhàng che chắn trong một góc, cậu ngồi xếp bằng trên thảm sờ sờ lá liễu, chớp chớp mắt nhìn ba đại yêu đang nhốn nháo trốn núp tới lui.

Do trận pháp bị hư hại, nút cách âm của biệt thự 888 đã biến mất, khiến tất cả yêu quái sống lân cận biết chuyện.

.. Phụ huynh của thỏ trắng nhà Vương tìm đến cửa, lại còn đánh cho ba đại yêu một trận tơi bời. Những đại yêu khác trong khu biệt thự quái vật bí mật quan sát tình hình trận chiến. Nhìn nhìn một hồi... Họ đột nhiên phát hiện ra một chuyện quá khó tin.

Biệt thự 888 luôn nổi tiếng là hung tợn, nhưng ba quỷ vương vốn không nhân hậu gì lại chưa hề biến thành nguyên hình, dù bị cây liễu quất đau cũng chỉ la hét, không hề đánh trả.

Chuyện phiếm này nhanh chóng lan truyền. Một số yêu quái tự tin với sắc đẹp của mình ghen l*иg lộn, trong khi những người khác có ý đồ xấu với thỏ Linh Cẩm cũng từ bỏ ý định sau khi biết số phận của Tư Không Nhạc..

Một ngàn năm kéo dài cuộc sống thì cũng hấp dẫn đấy , nhưng ... ít nhất phải còn sống cái đã.

Vài giờ sau, biệt thự 888 thanh danh hiển hách có thể hù cả con nít nín khóc thành một bãi chiến trường. Liễu Ngô ngồi trên chiếc ghế sô pha còn lành lặn duy nhất, mặt sưng mày sỉa gườm gườm nhìn ba đại yêu.

Bạch Huyền ho khan một tiếng, nhanh chóng đặt ly trà xuống bàn, cung kính nói: "Tiền bối Liễu, ngài uống trà."

Liễu Vô Tương và Lang Xuyên Bên ngoài oai phong lẫm liệt, có vô số thủ hạ dưới trướng cũng ngoan ngoãn đứng khép nép một bên nhìn trộm thỏ nhỏ vô tâm gặm xoài.

"Nhìn cái gì mà nhìn!" Liễu lão gia trừng mắt nhìn họ, bưng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, rồi đặt xuống bàn đánh chát một tiếng, lo lắng nhìn Đường Đường: "Cháu à, cháu..."

Ánh mắt y bắt gặp đôi mắt đen và trong veo của Đường Đường, sau đó lo lắng nhìn cái bụng hơi phập phồng của thiếu niên, không biết nói gì tiếp theo. Im lặng một lúc ... Liễu Ngô vuốt tóc Đường Đường.

Đường Đường nghiêng đầu nhỏ, ngọt ngào cọ cọ lòng bàn tay Liễu Ngô.Liễu Vô Tương nheo mắt lại, thấy Liễu Ngô có chuyện muốn nói.

"Bé con, hoạt hình đã bắt đầu rồi." Liễu Vô Tương nhẹ giọng nói:" Tới phòng chiếu phim xem đi, bọn anh ở lại nói chuyện với tiền bố Liễu, ngoan ... lát nữa bọn anh chơi với em."

"Vâng." Đường Đường lẩm bẩm, lẹp xẹp lê dép lê đi vài bước, lại nhảy trở về ghé sát bên tai Liễu Ngô thì thầm nói vài câu rồi mới yên tâm chạy lên lầu.

Sau khi Đường Đường đi khỏi, Liễu Ngô thu lại nụ cười yêu thương, lẳng lặng ngồi trên sô pha, thật sâu nhìn mấy đại yêu.

"Tiền bối Liễu," Lang Xuyên nói, "Ngài giao Đường Đường cho ta chăm sóc, nhưng ta cuối cùng tự canh tự trộm. Ta làm sai, ngài muốn đánh chửi Lang Xuyên tôi không có gì phàn nàn, nhưng ... "

Hắn rất bình tĩnh: "Nhưng nếu bảo chúng ta tách ra. Xin lỗi... Ta không thể đồng ý.

Liễu Vô Tương và Bạch Huyền cũng tỏ thái độ, thẳng tắp nhìn Liễu Ngô.

Liễu Ngô nheo mắt, im lặng một lúc không nói gì. Y đã hai nghìn tuổi. Đại nạn đang đến gần, nếu không đột phá được cũng sẽ không còn bao nhiêu ngày để sống —— Gia tộc Linh Cẩm quá cám dỗ con người, khi còn sống y có thể bảo vệ Đường Đường, nhưng sau khi y chết rồi thì sao?

Đến lúc đó, đứa nhỏ mềm yếu hay làm nũng gọi y là ông nội cây này ... phải làm thế nào đây?

Sự tỉ mỉ của Lưu Thư thật không dễ chịu, nhưng y nhớ tới lời Đường Đường thì thầm vào tai trước khi rời đi.

Thỏ nhỏ nói: "Ông nội cây, đừng tức giận...Có đánh thì đánh nhẹ một chút, đừng tự làm mình mệt mỏi." Miệng thì bảo lo mình mệt mỏi, nhưng trong giọng điệu đều là quan tâm đến ba đại yêu kia.

"Cho các người ở bên nhau cũng có thể." Liễu Ngô thở dài, ra dáng bố vợ:" Nhưng ... ba người phải hứa với ta một điều."

......

Đường Đường liếc nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, khịt khịt mũi: "Đủ ... Đủ chưa?" Giọng nói nhỏ xíu hơi run rẩy.

"Đủ rồi đủ rồi." Bạch Huyền nhanh chóng nắm lấy tay Đường Đường, chờ một lúc, buông tay ra máu đã ngừng chảy: "Không đau nữa, chờ một chút rồi anh dẫn bé đi mua kem."

"Dạ!" Đường Đường mạnh mẽ gật đầu, còn duỗi ra hai ngón tay, đáng thương cò kè mặt cả "Đường Đường muốn hai cây!"

Thỏ nhỏ thật đáng yêu, Bạch Huyền ôm Đường Đường xoa nắn một hồi, thừa dịp Đường Đường không thấy phía sau, liền thầm hỏi Lang Xuyên ... Được chưa?

Máu nhuộm đỏ văn khế, tên bốn người lóe lên trên tờ giấy mỏng như cánh ve sầu rồi biến mất, văn khế hóa thành những đốm sáng dần tan đi trong không khí.

Lang Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nhướng mày nhìn Bạch Huyền ... Được rồi.

Văn khế tan biến, Thiên Đạo làm chứng, họ lập huyết khế thề cùng đồng sinh cộng tử.

Ba đại yêu trả giá vài trăm năm yêu lực để kết nối với Thiên Đạo trông chẳng có gì mệt mỏi, thậm chí còn nhàn nhã tính toán nợ nần với thỏ nhỏ.

Lang Xuyên nhéo nhéo khuôn mặt của con thỏ nhỏ, hừ giọng, "Bé con, xem mấy anh bị đánh có vui không?"

Đường Đường bĩu môi như vịt Koduck, làu bàu: "Lại bắt nạt em ... Hừm ... Em đi méc ông nội đây!"

Liễu Vô Tương đi tới, hôn lên cái miệng bĩu ra của Đường Đường, cố ý để lộ ra cánh tay bị trúng đòn, thấp giọng gọi cậu, "Bé con...... anh đau..."

Đôi mắt thỏ đen của Đường Đường tròn xoe, trong đó hiện lên một tia xót xa, bĩu cái miệng nhỏ thổi thổi vết bầm tím trên cánh tay, "Phù phù ..."

Bạch Huyền: "......"

Lang Xuyên: "......"

Bà mẹ, con rắn mưu mô!

...

Thỏ nhỏ run rẩy trước tiên duỗi ra bàn chân nhỏ, cuối cùng từng bước tiếp cận ba con dã thú. Các dã thú yêu thỏ trắng nhỏ, họ thu lại nanh vuốt, nhịp tim trong l*иg ngực đập một nhịp đập thật lòng ,là lễ vật họ sẵn sàng dâng tặng thỏ nhỏ.

Đừng sợ ...các anh sẽ không tổn thương bé.

Phiên ngoại

"A... đừng... đừng đẩy mạnh quá... a...... đừng cắn!" Thân thể mềm mại trắng nõn của Đường Đường run lên, ấm ức kêu lên một tiếng, đẩy bả vai Lang Xuyên.

Con sói xấu không nhúc nhích chút nào, vẫn vùi đầu vào ngực thỏ nhỏ bú sữa, ừng ực nuốt vào bụng.

Môi lưỡi ướŧ áŧ ngậm lấy thịt vυ', hàm răng sắc nhọn của ngài Lang cắn kéo đầṳ ѵú da^ʍ, làm cho một bên vυ' không ai ăn nổi phồng lên, phụt phụt phun chất lỏng màu trắng ra ngoài.

"A—" Đường Đường đỏ mặt,cứng đờ hét to.

Dươиɠ ѵậŧ nhỏ sạch sẽ tinh thần đứng thẳng lên, lỗ chuông khẽ mở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun lên bắp thịt rắn chắc của Lăng Xuyên. Làn da lúa mạch lốm đốm chất lỏng trắng ngà, theo đường cong cơ bắp chảy xuống lưng quần.

Lang Xuyên nhả hai đầṳ ѵú sưng đỏ, đôi mắt sói lóe lên như kim châm, cẩn thận quan sát kiệt tác của mình.

Đầṳ ѵú bên trái nhô lên, giống như quả nho nhỏ màu tím dính đầy nước bọt trong suốt như pha lê của anh, thịt vυ' nhỏ xung quanh cũng bị bẹp đi rất nhiều, nhìn giống như rống lên đã bị hút hết sữa.

Đầṳ ѵú bên trái sưng to như một trái nho tím, dính đầy nước bọt. Thịt vυ' xung quanh cũng bẹp lại rất nhiều, rõ ràng bị uống hết sữa. Núʍ ѵú bên phải bị bỏ rơi căng to hơn bên trái, còn có chất lỏng màu trắng sữa đọng ở đầu núʍ ѵú, từ từ chảy xuống.

Chậc, quá da^ʍ.

"Bé con, có muốn bú √υ' bên phải không?" Sắc mặt âm trầm của hắn không thay đổi, đứng đắn hỏi như thể người đàn ông vừa đói khát bú sữa kia không phải là mình.

Mấy ngày nay thỏ nhỏ trướng sữa, ngủ cũng đau đến rớt nước mắt, chỉ đành bò dậy, ấm ức lắc lư Lang Xuyên nằm bên cạnh tỉnh dậy hút sữa cho mình. Lang Xuyên làm sao có thể từ chối một chuyện tốt như thế? Dĩ nhiên hắn phải đi thỏa mãn người yêu nhỏ của mình chứ!

Vì vậy, hắn giả vờ nghiêm túc bú dòng sữa ngọt ngào của thỏ nhỏ. Lúc đầu Đường Đường cảm thấy rất thoải mái, nhưng về sau ngài Lang không còn nhẹ nhàng nữa, lúc thì day cắn đầṳ ѵú, lúc thì gặm gặm thịt vυ', bú một hồi khiến cậu cảm thấy vừa thoải mái vừa khó chịu, dươиɠ ѵậŧ nhỏ cũng không nhịn được mà xuất tinh.

Nhìn thấy con thỏ nhỏ đỏ mặt, Lang Xuyên nhướng chân mày tuấn tú, trầm chất giọng hấp dẫn hỏi: "Bé con, có muốn bú √υ' không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường ửng hồng, cậu ngượng ngùng vặn vẹo ngón tay, lắp bắp: "Muốn... muốn hút một chút."

Lang Xuyên mỉm cười thỏa mãn yêu cầu của Đường Đường, cúi đầu cắn lấy bên ngực căng phồng, Đường Đường rên lên một tiếng "A ~" như sung sướиɠ.

Môi lưỡi liếʍ mυ'ŧ, sữa tươi từ đầṳ ѵú phun vào trong miệng ngài Lang, hương thơm ngào ngạt lan tràn trong miệng, Lang Xuyên tràn ra tiếng thở dốc thoải mái. Hắn cởϊ qυầи ngủ, cây gậy thịt tanh táo thô to nhảy bật ra ngoài.

Dươиɠ ѵậŧ của ngài Lang rất to, đầu khấc đầy đặn rỉ nước, phần cáng căng cứng, gân guốc dữ tợn.

Đường Đường bị hút sữa mặt đỏ bừng, hai mắt mờ mịt, thở hổn hển gợϊ ȶìиᏂ, trong lúc lơ đãng hai chân hơi giang ra, lộ ra c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ nhắn đỏ tươi sưng to còn đang rỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi dụ dỗ ngài Lang.

Trước khi đi ngủ, cái mông nhỏ vừa được dươиɠ ѵậŧ đâm nát, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn chưa xả ra. Đường ảnh đế liếʍ môi, muốn một lần thử cảm giác bị cắm đến tè ra.

Lang Xuyên buông cặρ √υ' da^ʍ ra, nước sữa trắng đυ.c trào ra tí tách, hai mắt hắn nóng như lửa đốt, nhìn chằm chằm vào lỗ thịt đỏ vương tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Bé da^ʍ, đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong còn giang chân quyến rũ đàn ông." Lang Xuyên khàn giọng cầm lấy chân thiếu niên đè về phía trên, đồng thời dùng sức ôm eo hông, dươиɠ ѵậŧ to nổi gân xanh phụt một tiếng xông thẳng vào lỗ cúc.

"Con thỏ da^ʍ!"

"A—-" Đường Đường hét lên một tiếng, thân thể gần như bị gấp lại, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ bị cắm thành một cái động thịt lộ ra trước mắt chủ nhân.

"Thỏ da^ʍ phun nước rồi..." Giọng Lang Xuyên khàn đến khó nghe, hắn banh rộng cánh mông đầy đặn, điều khiển dươиɠ ѵậŧ lớn phùn phụt cắm xuống.

"A !! Sâu quá ... sâu quá ... to quá ..." Đường Đường sướиɠ trợn tròn mắt, sữa không ngừng bắn tung tóe khắp mặt, thỏ nhỏ dâʍ đãиɠ sướиɠ run cả mình, lấy ga trải giường dưới người.

Hậu môn đã quá mức sưng đỏ, ruột da^ʍ kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ co rút, thiếu niên dâʍ đãиɠ kêu gào giống như một chậu thịt khiêu gợi bị Lang Xuyên xỏ xuyên từ trên xuống dưới.

Tiếng nắc bành bạch càng ngày càng lớn, vị trí này vào sâu đến mức hầu như lần nào cũng có thể chạm tới trực tràng, khám phá đến nơi sâu nhất chưa ai hỏi tới, ruột thịt co giật, phun ra từng dòng nước da^ʍ hôi hổi.

"A a a a a ——"

Cậu la hét lên đến cao trào, ruột da^ʍ bị xâm nhập triệt để, nước da^ʍ tuôn ra liên tục.

Lang Xuyên cảm nhận được lực cản trong ruột càng tăng thêm, thứ hàng khổng lồ dưới đáy quần đâm vào rút ra không còn chỗ trống. Hắn vạch hai cánh mông ra, dùng sức dập thật nhanh, cửa hậu bay ra bay vào một cây dươиɠ ѵậŧ đỏ tím. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt màu trắng vẩy ra từng chút một, dâʍ ɭσạи không chịu được.

"Ư ư nhanh quá... a... quá... nhanh quá á a a ..." Tiếng van xin ngọt ngào dần dần biến thành tiếng rên da^ʍ đứt quãng, dươиɠ ѵậŧ to ȶᏂασ càng lúc càng mạnh, gần như sắp thọc nát ruột da^ʍ.

"Dâʍ đãиɠ, có sướиɠ không ... hả?! Được dươиɠ ѵậŧ to chơi có sướиɠ không?" Lang Xuyên gầm nhẹ, hắn ôm chân Đường Đường chân cong,bế thiếu niên run rẩy cả người lên, thân dưới không có chút nào tạm dừng, điên cuồng mà đóng cọc.

"A ... sướиɠ ... ư ư sướиɠ quá ... A !! Nhẹ thôi——" Đường Đường nức nở kêu một tiếng, ôm chặt lấy cổ của người đàn ông, bị dươиɠ ѵậŧ ȶᏂασ không thở nổi chỉ biết gào thét cầu xin: " A a a a ... đừng !! ... a a a a ——"

Lang Xuyên thở nặng: "Hừ... thỏ da^ʍ, lỗ da^ʍ chơi sướиɠ quá." Cây gậy to vẫn hung hăng va đập bên trong, vòng thịt mềm mại bao quanh trực tràng cắn chặt qυყ đầυ như cái miệng nhỏ nhắn.

Kɧoáı ©ảʍ kéo qua kéo lại khiến cả hai đều sướиɠ không chịu nổi, Đường Đường gào thét phun đâm đồng thời cả trước cả sau, dòng sữa trắng đυ.c cũng phun ra từ đầṳ ѵú sưng to.

Cánh tay Lang Xuyên nổi gân xanh, gầm nhẹ bế thiếu niên lên, mượn trọng lực mà hung tàn xỏ xuyên.

Tiếng bạch bạch bạch càng lúc càng nhanh, thịt mềm trong ruột bị ma sát, kɧoáı ©ảʍ từ rát và ngứa mang lại khiến Đường Đường cả người run lên, hai mắt trợn trắng, dươиɠ ѵậŧ chọc vào cơ bụng vạm vỡ của Lang Xuyên, tí tách chảy nướ© ŧıểυ.

"Bé da^ʍ ..." Tiếng thở hổn hển của Lang Xuyên càng lúc càng nặng, nắc bốn năm trăm lần điên cuồng, cuối cùng cơ bụng căng cứng, qυყ đầυ cắm vào trực tràng tạo thành một nút thắt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt đánh vào thành ruột sưng đỏ mềm mại, thịt ruột nóng quặn lên, nước da^ʍ chảy ra.

Đường Đường thút thít, co giật kịch liệt, chưa kịp hoàn hồn đã phát hiện dươиɠ ѵậŧ cứng như sắt trong cơ thể hơi phồng lên, nướ© ŧıểυ nhiều hơn rất nhiều so với tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn vào bên trong.

"A a a a —— tiểu ... ư....đàn con ..." Đường Đường khóc kêu, giãy dụa muốn tránh xa người đàn ông, nhưng đáng tiếc sức lực yếu ớt, nút thắt của lớp chó đã chèn chặt trực tràng, làm cậu dấy lên một kɧoáı ©ảʍ lôi kéo kỳ lạ.

Dòng nước hỗn loạn nóng đến kinh ngạc, lần lượt phun vào tận sâu trong ruột, Đường Đường không thể thoát ra, chỉ có thể ôm cổ người đàn ông, cam chịu bị tè đến lớn bụng.

Lang Xuyên đi tiểu thoải mái trong ruột mềm, ôm Đường Đường ngồi ở bên giường, dùng đôi tay thô to vuốt ve cái bụng tròn vo của thỏ nhỏ.

"Ngủ ngon bé con."

......

Hôm nay là cuối tháng, cũng là ngày cuối cùng thỏ mang thai giả, những tín hiệu giả não bộ phóng ra sẽ kết thúc sau khi "sinh sản".

Đến gần ngày sinh sản, Đường Đường rơi vào cơn cuồng... bứt lông lót ổ, nhưng lại xót lông mình không đành lòng bứt, thế là quay sang bứt lông đuôi cửu vĩ hồ, dù sao màu sắc cũng tương tự.

Có thể là cảm thấy: "Ồ... dùng cũng tốt." Con thỏ nhỏ lại nhảy sang bứt lông đuôi sói, cuối cùng nhìn những lớp vảy trơn bóng như ngọc thạch trên đuôi rắn, tiếc nuối từ bỏ ý định.

Liễu Vô Tương nhìn cái tổ nhỏ được tạo thành từ nhiều sợi lông, thầm cho thỏ nhỏ vài vảy rắn rụng khi hắn trưởng thành.

"Anh là nhất ~" Đường Đường vui vẻ cầm một đống ngọc thạch đen nhảy nhót chạy về, cắm vảy đen vào ổ lông trắng xám.

Nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy, mấy đại yêu sầu hết sức. Thỏ nhỏ rất thích em bé, nếu ngày mai tỉnh lại thấy mình không sinh ra gì, buồn bã thì sao?

Mấy đại yêu hô mưa gọi gió bên ngoài rầu rĩ ... Cáo và sói vẫy đuôi, lông rụng rất nhiều. Rắn đen tuy không có lông để rụng nhưng vảy cũng không còn bóng bẩy.

Cuối cùng, cáo chín đuôi động đậy lỗ tai, hắn ngồi xổm ngẩng cao đầu, đặc biệt oai phong "Grec ..." một tiếng.

Rắn:"......"

Sói:"......"

Cáo chín đuôi: "!!!"

Sói và rắn giờ đã hiểu, hóa ra cáo kêu như thế ... Thảo nào, lúc đánh nhau cũng chưa bao giờ nghe hồ ly chửi đổng.

Chậc chậc chậc......

Con cáo chín đuôi quên mình đang trong nguyên hình lại còn kêu ra tiến xấu hổ cào lủng sàn nhà. Hắn biến thành người, đỏ bừng lỗ tai, giả vờ quay đầu bình tĩnh nói.

"Tôi có cách."

What does the fox say =))))))

......

Sáng sớm ngày hôm sau, con thỏ nhỏ ngủ một mình trong tổ ngày hôm qua kêu lên một tiếng "geeeeeee" thất thanh, phá vỡ buổi sáng yên tĩnh.

Ba đại yêu vội vàng đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một cái bánh bao nhỏ nhảy tới, đứng hai chân kinh hãi gee gee với họ liên tục.

"Bé con ... bọn anh nghe không hiểu. "Bạch Huyền bất lực.

Tiếng kêu của thỏ nhỏ kẹt cứng lại, một giây ... hai giây ... thỏ con cảm thấy xấu hổ vẫn biến thành hình người, lắp bắp nói : "Em ... trong tổ ... con thỏ ... không phải ...... "

Ba đại yêu nhìn những con thỏ sơ sinh trong tổ, nghĩ thầm lần này chắc bé con phải vui sướиɠ đến phát điên lên mất.

"Ba đứa nhỏ chào đời, bé con vất vả rồi." Liễu Vô Tương trố mắt nói dối, không đề cập đến tại sao chỉ một đêm trứng rắn lại biến thành thỏ con.

"Hôm nay đầu bếp hầm canh, bé con uống nhiều một chút để bồi bổ cơ thể, đừng lo lắng, đàn con có bảo mẫu " Bạch Huyền nhẹ nhàng hôn lên má thỏ nhỏ.

Lang Xuyên cũng quét qua ba con thỏ sơ sinh, trái lương tâm nói: "Đàn con rất dễ thương, đứa ở giữa trông rất giống em."

"Ba..... ba con thỏ này là em sinh ra?" Đường Đường tròn xoe mắt không thể tin được.

Ba đại yêu quái nghĩ thầm, họ đoán đúng rồi, thỏ trắng nhỏ vui đến điên, gật đầu không do dự.

"Nhưng em mang thai giả mà!!"

Đường Đường thật sự sắp hoảng đến điên rồi, chỉ vào ba thỏ con đang ngủ trong ổ, suy sụp: "Cũng không có nghe nói mang thai giả thật sự có thể sinh ra em bé!!"

Ba đại yêu: "..."

Cũng không ... không có yêu quái nào nói với họ là thỏ sẽ lấy lại lý trí khi hết mang thai giả!

*** 39 ***