thiếu niên đáng thương - 5
Tám giờ tối.
Màn đêm buông xuống, hôm nay trăng tròn sáng đến dị thường, thậm chí có thể nhìn rõ cảnh vật từ xa vài mét mà không cần bật đèn, ruồi vo ve đập vào lưới sắt lẹt xẹt biến thành tro bụi, đêm tối bao phủ chân trời, gió thổi sàn sạt, mang đất cát và mùi tanh hôi phân hủy ào ào đánh vào. Bão sắp đến.
Nhìn thấy cảnh này, Khúc Bác Học thật sự cả kinh.
Tiên tri luôn là bí ẩn khó lường, kể cả khi đã ở tận thế cũng quá mức tưởng tượng, Khúc Bác Học vẫn luôn có chút nghi ngờ về giấc mộng báo trước này, nhưng bây giờ ... Khúc Bác Học nhìn lên ánh trăng dị thường, chợt nghĩ đến những câu lẩm bẩm nửa mơ nửa tỉnh của Đường Đường.
"Ánh trăng khiến lũ xác sống náo loạn ..."
"Chúng tiến hóa ra con đầu đàn, có tập tính của động vật quần cư ..."
"Căn cứ, người sống, mùi vị, tiến hóa ... bọn chúng cần rất nhiều máu!"
Khúc Bác Học định thần lại, đổ mồ hôi lạnh. Sau khi thiếu niên rời đi, anh ta châm một điếu thuốc, suy nghĩ cả đêm, quyết định thông báo chuyện xác sống tiến hóa bắt đầu có tư duy, chuẩn bị tổng tiến công vào các căn cứ an toàn.
Nhưng ... ais, Khúc Bác Học thở dài, có căn cứ nghe tin vội vàng đi chuẩn bị, cẩn thận vẫn hơn, nhưng luôn có một hai căn cứ hoàn toàn không tin những gì anh ta nói.
Giữa cát bay đá chạy, một mảng bụi lớn bị gió thổi bay lên, mùi thối rữa nồng nặc càng lúc càng đặc quánh, không thể nghi ngờ gì nữa, một lượng lớn xác sống đang tiến lại gần, nhưng điều rùng rợn là chúng không hề tru lên tiếng nào!
Những dị năng giả cầm tinh hạch, một hàng người trên đài cao ngồi xổm xuống, súng máy đã được thiết lập, những người bình thường chuẩn bị vận chuyển đạn, lo lắng đổ mồ hôi đầy đầu, không khí căng như dây đàn.
Ở nơi bị màn đêm bao phủ, những bóng người dày đặc càng ngày càng rõ ràng, đồng tử Khúc Bác Học co rút mạnh, văng tục không ngừng trong bụng.
Chết tiệt, sao nhiều thế!
"Grào!!" Tiếng gầm của quái vật cuối cùng cũng bùng nổ, sợi dây căng chặt trong đầu mọi người đứt phựt. Dị năng giả không cần chỉ huy, họ sử dụng sức mạnh của mình một cách riêng lẻ, chói lọi màn đêm, còn hoành tráng hơn các kỹ xảo điện ảnh của phim Hollywood.
Xác sống ầm ầm tràn lên, Khúc Bác Học ấn tay xuống đất, dị năng hệ thổ biến thành cát, khiến cho một lượng lớn xác sống chưa tới gần tường thành mất khả năng di chuyển, sau đó hét lên: "Bắn súng máy!!!"
Tia lửa bùng nổ trên đài cao, một loạt đạn đánh gục số lượng lớn xác sống, tiếng pháo nổ ầm ầm. Xác sống dày đặc bốc mùi máu tươi, leo dọc theo hàng rào thép gai bên ngoài như phát điên. Vô số tia lửa xẹt ra từ lưới điện cao thế, xác chết cháy thành từng lớp từng lớp, nhưng số lượng quá nhiều, lưới điện quá tải trầm trọng, phát ra tiếng "cạch cạch" rồi tê liệt, bọn xác sống sắp trèo vào vùng an toàn!
Dây leo màu xanh lá cây sẫm bay lên không trung kéo lũ xác sống xuống. Tiếng la hét của những xác sống bị treo lơ lửng trên không đột ngột dừng lại, từng cái xác khác đập mạnh xuống mặt đất, thân hình thối rữa của chúng bị lủng một lỗ lớn, tinh hạch biến mất.
Thẩm Vận ánh mắt tối sầm lại, quát khẽ: "Chậm lại..."
Những dao động vô hình làm chậm tốc độ của một số lượng lớn xác sống, nháy mắt bị các dị năng khác hạ gục. Đôi mắt Thẩm Vận tối đen, dị năng hệ tinh thần chạy với tốc độ cao, vô cùng tốn năng lượng - Anh ta chỉ có thể vừa điều khiển dây leo liên tục hấp thụ tinh hạch, vừa sử dụng chúng để duy trì dị năng tinh thần.
Một luồng sấm sét màu tím đánh thẳng vào đám xác sống, khói đen cuộn trào, Lâu Tử Khiên đứng ở khu vực C2, dị năng hệ thủy rút cạn nước trong đám xác sống, sấm sét biến chúng thành tro .
"Grào!" Các xác sống đồng tử trắng dã, moi móc thịt thối gào rống,chúng như vô đàn vô tận, chết một đợt lại một khác ùa lên, không nhìn thấy kết thúc.
Gió gào thét kèm theo tia lửa cuồng nộ, các tia lửa chỉ cần chạm vào mục tiêu sẽ bùng cháy. Một số lượng lớn xác sống đang còn chạy nháy mắt trở thành một đám bụi, bị gió thổi bay tán loạn trên chiến trường.
Trong khu C3, một không gian rộng lớn được Văn Tông dọn sạch, lợi dụng khe hở của dị năng ngưng tụ, cánh tay cường tráng nổi gân xanh, giơ súng tiểu liên điên cuồng xả đạn.
Những người sống sót ở phía sau bận rộn mồ hôi nhễ nhại, vận chuyển đạn dược có trật tự. Ở hàng đầu tiên của dị năng giả, Đường Đường bị máu đen bắn đầy mặt, hai tay ngưng tụ ánh sáng trắng ấm áp, nhìn thấy dị năng giả nào sắp cạn năng lượng lại nhẹ ném quả cầu qua, người được nhận hỗ trợ hít một hơi thật sâu, quay sang thiếu niên cảm kích cảm ơn.
Đường Đường hơi ngượng ngùng, tung buff xong thì phất tay, khởi động dị năng không gian, trong tích tắc, một cái lỗ lớn mở ra phía trên xác sống dày đặc, một đống dao ào ào rơi xuống. Cái gì từ trên trời rơi xuống cũng đủ lủng đầu rồi, huống chi cả một trận mưa dao.
Dị năng giả: "?? "" Những người khác chết lặng, trợn mắt há hốc mồm.
Gần đó, Văn Tông đang dùng súng tiểu liên bắn, nhưng lo lắng cho Đường Đường nên đa nhiệm, vừa bắn súng vừa phóng dị năng vừa trông chừng vợ nhỏ, một cái đầu chia làm ba. Vốn nhìn thấy con thỏ thẹn thùng với người khác Văn Tông đang nổi cơn ghen, nhưng vài giây sau thật sự được mở mang tầm mắt.
Đường Đường thu lại dị năng, mặc kệ nhiều người thầm xoắn xuýt, linh hoạt chạy đến C2 bổ trợ cho các dị năng giả, rồi tiếp tục mưa dao!
Khóe miệng Văn Tông giật giật, hắn tận mắt nhìn thấy một tia chớp màu tím ở phía C2, vừa chạm vào không trung thì vụt tắt ...
...
"Sầm Trúc, hồi máu cho anh." Vẻ mặt của người đàn ông đã tái mét, nhưng vẫn nhẹ nhàng thúc giục: "Mau một chút, anh không cầm cự được nữa."
Ngoại trừ đội của Thẩm Vận trong căn cứ thì đội của Mộ Tinh là mạnh nhất, nếu căn cứ Thần Hi thất thủ thì Mộ Tinh sẽ một mình ra đi và cuối cùng trở thành kẻ mạnh rất có tiếng thời tận thế.
Sau khi trọng sinh, Sầm Trúc nghĩ rằng mình đã chiếm ưu thế, chỉ nửa tháng sau khi đến căn cứ, đầu tiên nó cố gắng thâm nhập vào đội của Thẩm Vận, sau đó tạo ra một số sự trùng hợp để thả thính Mộ Tinh, biến một người đàn ông mạnh mẽ vẫn chưa lên được đỉnh cao thành lốp dự phòng của nó.
Lốp dự phòng ban đầu cũng có Khúc Bác Học, nhưng không may người đàn ông này bỗng nhiên ngộ ra, trở mặt với nó.
Lúc vụ lùm xùm mặt dây chuyền ngọc xảy ra, Mộ Tinh đang dẫn đội làm nhiệm vụ bên ngoài, khi trở về thì phát hiện người trong lòng bị ức hϊếp, muốn lao vào báo thù nhưng ba thanh niên kia cũng không phải dễ chọc.
Mộ Tinh không làm gì được nhưng cũng không nuốt nổi cục giận, lén chụp ảnh Đường Đường gửi cho thủ lĩnh có sở thích chơi trai tơ của hai căn cứ khác. Hai lão già nhìn ảnh Đường Đường cười dâʍ đãиɠ, hào phóng đưa cho Mộ Tinh một túi tinh hạch, bảo đến lúc thì phái hai người trong đội đưa Đường Đường về để vui vẻ.
Nhưng ai ngờ bọn xác sống lại tổng tấn công cùng lúc như vậy!!
Sự thất vọng của Mộ Tinh ngưng tụ trong lòng hắn, ánh sáng tinh hạch của hắn mờ đi, từng đợt khó thở xuất hiện. Quá tải dị năng có thể gây tử vong! Mặc dù dị năng chữa lành rất hiếm, nhưng trong trận đánh lớn này hai khu cũng có một hệ chữa lành.
Vốn dĩ Đường Đường phụ trách C2 C3, nhưng Mộ Tinh trước trận đánh cho cậu một ánh mắt khinh thường, sau đó xoay người rời đi. Hắn tự mình lãnh đạo đội, cùng Sầm Trúc không được chia khu vực phụ trách khu C4 nhỏ. Không phải Mộ Tinh thiếu não, mà chính là vì hắn biết dị năng chữa lành của Sầm Trúc lớn đến mức nào nên mới yên tâm lao ra lăn xả tìm chiến công.
Nhưng hôm nay, tất cả dị năng của Mộ Tinh đã được sử dụng hết, Sầm Trúc vẫn chưa cho hắn một lần phục hồi nào!
"Sầm Trúc!" Mộ Tinh đau ngực, giọng điệu mất đi sự dịu dàng vừa nãy, "Dùng dị năng cho anh nhanh lên!"
"Chờ đã, chờ đã ..." Sầm Trúc nuốt nước bọt, vẻ mặt dần dần lộ ra hoảng loạn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cầm chặt mặt dây chuyền ngọc bích, dùng tâm trí ra lệnh, nhưng lại không mở ra được Linh Tuyền!!
"Sầm Trúc, cậu làm gì vậy !!" Một người phụ nữ tái mặt hét lên, "Dị năng của tôi sắp tắt rồi!! Lửa nhỏ thế này để châm thuốc lá cho bọn xác sống à, sao không thêm buff cho tôi !!"
"Không được, tôi cũng không cầm cự được nữa rồi, cứ thế này tinh hạch nát mất."
" ... Tường đất của anhi không giữ được nữa! Sầm Trúc, nhanh lên!!"
Từng tiếng kêu ồn ào bát nháo, khiến cho Sầm Trúc hoảng sợ kêu lên: "Chờ một chút thì chết à!" Khuôn mặt tuấn tú của hắn nó vặn vẹo, nghĩ gì đều nói ra đằng miệng, "Giỏi thế thì đừng dùng đến tôi! Tôi đã nói đợi một chút mà, nghe không hiểu tiếng người à!!"
Tiếng nói trong đội đột ngột im bặt, không ai có thể ngờ được vị tiểu thiếu gia hiền lành cao quý lại có khuôn mặt thật như vậy.
Tiếng la hét của xác sống càng lúc càng gần, Sầm Trúc lập tức tỉnh táo lại, nó nhìn những đồng đội đang sửng sốt, lúng túng giải thích: "Không ... tôi không phải..."
Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, phun mạnh một câu chửi: "Kinh tởm." Tinh hạch không khống chế được dị năng đau đớn không chịu nổi, cô che ngực, nổi giận đùng đùng lao đến những khu vực khác.
"Tưởng thế nào ... hóa ra là diễn viên."
"Mẹ kiếp, chúng tôi nói gì xúc phạm cậu à, đợt xác sống này còn chưa lui đâu! Nhanh phóng dị năng cho bố!!" Một người đàn ông trên trán đổ mồ hôi, không thể buông tay giữa chừng, chỉ có thể gân cổ mắng nhiếc.
C4 cách nơi người sống sót ở xa nhất, mùi người sống không nhiều, là nơi có ít xác sống nhất, nên chỉ có một tiểu đội họ! Nhưng bây giờ dị năng đã cạn kiệt, lũ xác sống gầm thét đập phá bức tường, sắp sửa phá vỡ hàng phòng thủ.
Mộ Tinh hoàn hồn sau sự kinh ngạc, sử dụng dị năng của mình đến mức cực độ, hắn cố đè nén lửa giận, ôn tồn nói, "Sầm Trúc, có chuyện gì thì về rồi nói, bây giờ thêm buff cho bọn anh ngay." Hắn đang chống bức tường đất, nếu bây giờ buông tay, những xác sống sẽ ngay lập tức lao vào xé xác tất cả họ!
Mắt Sầm Trúc dại ra, nó ... Linh Tuyền của nó không thể mở ra! Không, không được nói cho ai biết! ! Ai cũng không được!!
Những con xác sống đẫm máu không đập tường nữa, chúng xếp chồng lên nhau, con này dẫm lên con kia gầm rú leo cao, sắp trèo qua bức tường đất! Đồng tử Sầm Trúc co rút mạnh, giọng kịch liệt run rẩy: "Em ... Em không khỏe, anh gọi người khác đi!" Dứt lời nó đâm đầu chạy mất.
"Chết tiệt! Sầm Trúc !!"
"Mẹ kiếp, đừng để tao nhìn thấy mày!!"
Bức tường đất bị phá vỡ, Mộ Tinh kêu lên một tiếng, tinh hạch tan biến, hắn nôn ra máu, đôi mắt thê lương chờ đợi những xác sống nhào đến.
Sầm Trúc! ! Sầm Trúc! ! Dù thành xác sống bố cũng xé xác mày ra từng mảnh!
...
Tại khu vực C3, Đường Đường dừng động tác, khóe môi khẽ nhếch lên.
[Đường Đường: Hệ thống, gỡ bỏ lớp vỏ bảo vệ của C4, để Mộ Tinh đã biến thành xác sống lợi dụng lúc hỗn loạn chạy thoát]
[Hệ thống: Lệnh đang được thực thi ...]
Không lâu sau khi lũ xác sống ở khu C4 xuyên thủng hàng phòng thủ, chúng bị mưa dao của Đường Đường và súng máy quét sạch, cả đội Mộ Tinh bị thất thủ, hai người đàn ông tuyến trên còn chưa kịp hóa thành xác sống đã bị xé lìa đầu , Mộ Tinh biến thành xác sống thì không biết tung tích.
-
Chết vì trai là cái chết rất lai lai ~
À nhắc xác sống mới nhớ, hồi lâu rồi t có đọc một bộ hắc văn dạng nặng, có đoạn thụ cᏂị©Ꮒ với nguyên bầy zombie, mà zombie thì thịt nó hong được fresh lắm á, kiểu rã rã... nên lúc đang cᏂị©Ꮒ thụ thít cúc chặt quá, con zombie bị kẹp đứt cmn luôn chym trong lỗ của thụ, thế là zombie thì bị trauma còn thụ thì đ biết làm sao lôi con chym đứt ra.......
Sáng hôm sau, trên chiếc giường lớn, một chiếc bánh trôi có nhân giật giật, lớp bột màu trắng bị đá văng ra, thiếu niên nằm xụi lơ trên giường vật lộn với ma ngủ một lúc rồi mới từ từ lăn người lại. "Ugh ~" Ngáp nhẹ một cái, cậu chép miệng bò dậy khỏi giường
Phong cách phòng ngủ dễ thương, được biến tấu hoàn toàn theo sở thích của thiếu niên, đủ loại đồ chơi nhỏ nhỏ gọn gàng, duy chỉ chiếc giường màu vàng gừng chiếm diện tích cực lớn còn rất bắt mắt.
Đường Đường một dúm tóc dựng thẳng lên trời, ngẩn ngơ ngồi ở trên giường ôm gối, thật lâu cũng không thấy ba cái hôn đáp xuống, căn phòng ấm áp quá yên tĩnh, hình như chỉ có mình cậu vừa thức dậy.
"Ưʍ... Mọi người đi đâu rồi?" Đường Đường nhẹ giọng lẩm bẩm, đột nhiên không có phúc lợi đặc biệt mỗi sáng thức dậy, còn có chút không quen. Không suy nghĩ nhiều, thiếu niên chậm rãi xuống giường, xỏ dép lê lẹp xẹp bước vào phòng tắm rửa mặt.
......
Đêm qua, xác sống bị phóng xạ ảnh hưởng vây hãm khu vực an toàn, những người sống sót ở các căn cứ khác nhau chiến đấu cả đêm, vũ khí nóng không biết hỏng bao nhiêu mớ khó khăn giữ được căn cứ.
Mùi hôi thối bốc lên ngút trời, bên ngoài khu an toàn, xác chết thối rữa gần như chất thành đồi.
Lần này, do căn cứ Thần Hi có sự đề phòng sớm, ba thanh niên thủ lĩnh sử dụng năng lực cao cấp cùng nhau chống cự biển xác sống nên thương vong rất nhỏ, nhưng thương vong rất nhỏ này lại khiến mọi người bàng hoàng, dị năng giả hệ Thổ cấp ba trong căn cứ - Mộ Tinh, lại xuất hiện trong danh sách tử vong.
Tình hình chiến đấu đêm qua quá hỗn loạn, mãi đến khi thống kê ra danh sách tử vong vào ngày hôm sau, mọi người mới phát hiện không chỉ có Mộ Tinh, mà ngay cả hai dị năng giả bậc hai khác trong đội của hắn cũng mất mạng, duy nhất một người trong đội của Mộ Tinh sống sót. Lúc cô gái sống sót duy nhất phát hiện ra chuyện này, cô điên cuồng chạy đến phòng của Sầm Trúc tát nó một cái thật mạnh.
Drama nơi công cộng không thiếu người hóng hớt, Đường Đường bọc một lớp da mặt siêu dày, chui qua khe hở trong đám người, chiếm vị trí đẹp, sáng mắt phồng má hít drama.
"Sầm Trúc !!" Trâu Lăng hai mắt đỏ ngầu, nghẹn ngào hét lên, "Là tại mày, mày đã gϊếŧ họ !! Tao muốn chôn mày theo cùng!" Ngọn lửa hệ hỏa gào thét bùng lên, bị một bức tường kim loại ngăn lại.
Xương Tinh Vũ mím môi che phía trước, tức giận nói: "Trâu Lăng, đừng vu khống người tốt. Sầm Trúc là hệ hậu cần, sao có thể gϊếŧ một dị năng giả hệ thổ như Mộ Tinh?"
"Anh hỏi tôi? Ha... Tôi cũng muốn hỏi một chút, thân là hệ chữa lành hôm qua lại không hề phóng một chút dị nặng nào! Biển xác sống hôm qua, Sầm Trúc không hề bổ sung dị năng cho chúng ta !!"
Hít --
Một đám người hóng hớt hít một hơi thật sâu, thù oán thế nào mới có thể trong thời điểm người sắp chết vẫn không chịu giúp đỡ cơ chứ.
Sầm Trúc che đi hai má hơi sưng, giống như một đóa hoa trắng nhỏ cô đơn, thu mình lại sau lưng Xương Tinh Vũ, "Tôi không cố ý, đội của Mộ Tinh muốn giật thành tích, dị năng dùng nhiều gấp đôi. Tôi... tôi bổ sung không kịp." Giọng nói nó nghe oan uất cực kỳ "Tôi đã nhắc nhở họ, nhưng họ không nghe ... "
Những người xung quanh đều biết rằng biển xác sống chắc chắn rất đáng sợ, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để kiếm được nhiều tinh hạch.
Sau khi xác sống chết, sẽ có những dao động còn lại dành riêng cho những người sử dụng dị năng, căn cứ quy định rằng phải giao nộp 10% số tinh hạch thu được sau khi hạ xác sống, phần còn lại sẽ thuộc về cá nhân. Sau đó, nghĩ về những tin đồn gần đây rằng dị năng của Mộ Tinh bị kẹt ở cấp độ ba, đang cần rất nhiều tinh hạch, mọi người đoán rằng có lẽ Mộ Tinh đã quá vội vàng để thăng tiến, liều lĩnh sử dụng dị năng của toàn bộ cơ thể, dẫn đến việc hệ chữa lành theo không kịp, bị xác sống ăn thịt.
Các dị năng giả thở dài không dứt, thân là dị năng giả cấp ba nhưng cuối cùng lại mất mạng vì sự liều lĩnh của mình, thật sự không đáng mà ...
Và đây cũng là điều Sầm Trúc muốn, nó nấp sau Xương Tinh Vũ, cắn chặt môi, nghĩ rằng không được để ai phát hiện ra rằng mình đã mất dị năng. Sầm Trúc hiện tại rất may mắn, ba người đàn ông kia đều đã chết, không ai có thể chứng minh những gì Trâu Lăng nói, cũng không ai nhìn thấy nó thấy chết mà không cứu.
Trâu Lăng nghe nó tráo trở biến thành trắng đen, cô nổi trận lôi đình dùng dị năng tấn công, nhưng đều bị Xương Tinh Vũ chặn lại, cô vừa thổi lửa tấn công vừa nói Xương Tinh Vũ bắt chó đi cày, xen vào việc người khác, mắng anh ta sớm muộn gì cũng có ngày nhận kết cục còn thê thảm hơn cả Mộ Tinh!
Đường Đường thích thú hít lấy hít để drama, thở dài nói cú này đúng là bổ phổi.
"..." Lâu Tử Khiên, Văn Tông và Thẩm Vận khựng chân lại, ba thanh niên vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Khúc Bác Học thì thấy một nhóm người đang tụ tập ở tầng dưới, ở ngay hàng đầu, con thỏ nhỏ họ cứ đinh ninh còn đang ngủ ngon trên giường mặc quần áo thật dày, một dúm tóc dựng đứng trên đỉnh đầu còn rung rinh trong gió.
Đôi mắt trộm sáng ngời của thiếu niên đang hết sức tập trung, còn không biết từ đâu lôi ra một túi hạt dưa, cắn tách tách giòn vang.
"?"
Các thanh niên có đôi mắt rất tinh tường, tận mắt nhìn Đường Đường hào hứng chỉ huy, "Này, đánh nhẹ thế.", "Đốt chân, đốt chân đấy, chân lộ ra kìa." "Chậc chậc chậc chậc," "Thật quá ngu ngốc.", cảnh tượng này chợt khiến họ có chút nghi ngờ nhân sinh.
"Thằng nhóc này thực sự đáng bị đánh đòn..." Lâu Tử Khiên thở dài trong gió.
Văn Tông ánh mắt phức tạp: "Sống được đến từng này tuổi mà vẫn còn lành lặn ... Thật không dễ dàng."
"..." Thẩm Vận an ủi chính mình, "Bé còn nhỏ, chỉ thích chơi đùa mà thôi."
Ba người thanh niên đứng hiu quạnh trong gió tự vấn bản thân.
Con thỏ con họ thích rốt cuộc là thuộc chủng loại thỏ gì?
Chỉ sau một giây suy nghĩ, đám thanh niên đã xong công tác tư tưởng, ôm thỏ con của họ trở về, sau đó còn phải quay lại giải quyết đám người đang tranh chấp này.
Nhưng con thỏ nhỏ đang thích thú hít drama còn có thái độ bất hợp tác!
"Ơ này!! Anh buông em ra, thả em ra, em còn chưa hóng xong chuyện mà!" Đường Đường giãy bành bạch trên khuỷu tay Văn Tông, giọng nói mềm mại cất cao lanh lảnh: "Hít không hết một bình drama không phải là người hít drama chân chính!"
Văn Tông đau hết cả đầu, "Hít cái gì mà hít, sáng sớm đã chạy đi hóng chuyện, em ăn xong bữa sáng anh để cho em chưa?"
"Chỉ có hít drama mới có thể giải quyết mọi ưu sầu!"
Lâu Tử Khiên đặt mu bàn tay lên trán thiếu niên, chạm vào làn da trắng lạnh như tuyết: "Lạnh như này còn ra ngoài hóng chuyện, ăn sáng xong rồi uống thuốc đi."
Thẩm Vận nhàn nhã bước đi ở phía sau, một tay đẩy kính, nghe Đường Đường than thở càm ràm bên tai, khẽ nhếch môi.
.........
Ăn sáng xong, các thanh niên thi nhau hôn hít dỗ dành Đường Đường từ không vui cũng phải thành vui, Thẩm Vận nắm tay cậu, bốn người cùng nhau đi ra căn cứ.
Có ba chiếc xe vũ trang bên ngoài căn cứ, nhiều dị năng giả cao cấp đã sẵn sàng lên đường. Cái đầu bóng lưỡng của Hùng Chính nhô ra khỏi đội, hào sang cất lời, "Thủ lĩnh, mọi người chuẩn bị xong rồi, khi nào chúng ta khởi hành?"
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Vận sau thấu kính nhìn những dị năng giả sục sôi khí thế, cuối cùng dừng lại trên người Sầm Trúc, hai người còn lại theo tầm mắt của anh ta mà cũng khẽ cau mày.
"Thủ lĩnh." Xương Tinh Vũ lúng túng nghiêng người, che khuất Sầm Trúc đang cắn môi im lặng, chặn ánh mắt sắc bén của ba thanh niên. Xương Tinh Vũ bóp bóp bàn tay, anh ta biết Sầm Trúc có thể không muốn cư xử tốt như trước, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thích một người, thực sự không đủ nhẫn tâm mặc kệ.
Bên cạnh Hùng Chính, hai chị em kêu lên một tiếng "hừm" rõ to, vẻ xem thường bốc lên dày đặc. "Nhân tiện, thủ lĩnh, đội của Trâu Lăng đều đã chết. Chị ấy là dị năng bậc hai hệ hỏa, nồng độ nguyên tố cũng không tệ. Lần này có thể để chị ấy đi cùng chúng ta được không?"
Cô em gái cố ý nói to cái tên "Trâu Lăng", kể từ khi xảy ra chuyện mặt dây chuyền ngọc bích, cô đã coi thường Sầm Trúc luôn giả vờ tỏ ra thánh mẫu. Lần này, Sầm Trúc đáng thương cầu xin Xương Tinh Vũ dẫn mình theo. Tên đàn ông Xương Tinh Vũ ngu ngốc như bị chơi ngải, không hề phát hiện trong mắt Sầm Trúc chỉ thòm thèm ba thủ lĩnh mà thôi.
Đường Đường rất kín đáo quét mắt qua Trâu Lăng, chị gái tóc dài cột đuôi ngựa cao, trông có vẻ hơi hốc hác, nhưng ánh mắt oán hận vẫn luôn nhìn chằm chằm Sầm Trúc như một con sói đói.
Xương Tinh Vũ cau mày bất mãn, nhưng không nói gì.
Sầm Trúc dường như ý thức được tầm mắt của cô, đôi mắt đẹp lóe lên tia sợ hãi, nó rụt rè nắm lấy quần áo, nhìn ba người thanh niên cầu cứu.
Ba thanh niên đều không nói gì, Đường Đường lại giống như động vật nhỏ bị xâm chiếm lãnh địa, lông xù lên, rất có khí thế tiến lên vài bước, dùng cơ thể bọc một đống áo quần tròn vo ngăn ở giữa, trừng mắt với Sầm Trúc..
Nhìn cái gì mà nhìn! Mèo con nhe nanh.
Ba người bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, coi như hành động của con thỏ nhỏ là đương nhiên, nhưng tâm lý vui mừng như điên trong lòng khiến họ hoàn toàn không để ý đến những cấp dưới kia nữa, bế Đường Đường rảo bước lên xe.
"Xuất phát ..." Giọng nói của Thẩm Vận nhàn nhạt vang lên, sau đó không có động tĩnh gì phía sau xe vũ trang nữa.
Hai chị em đồng thanh hừ lạnh, đi về phía chiếc xe thứ hai. Trâu Lăng ngồi ở chiếc xe thứ ba lặng lẽ quan sát họ. Xương Tinh Vũ ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, sợ Sầm Trúc đi lên hai xe kia sẽ bị nhắm vào nên chỉ có thể đưa nó đến chỗ tài xế và phụ lái của chiếc xe đầu tiên, Hùng Chính lúc đầu ngồi ở ghế lái cũng đổi chỗ với anh ta, ung dung thong thả ngồi phía sau.
Xe vũ trang nổ máy, chạy băng băng về hướng kho vũ khí.
Ra khỏi khu vực an toàn, lũ xác sống loạng choạng đuổi theo, sau tháng 10, thời tiết trở nên lạnh hơn, tốc độ của những xác sống này chậm lại rất nhiều, chưa kịp đuổi kịp thì ba chiếc xe có vũ trang đã lao qua đường cao tốc đổ nát nghênh ngang đi khuất.
...
Sầm Trúc ngồi trong ghế phụ vui mừng thầm trong bụng, Linh Tuyền không biết vì sao lại hư, nhưng cuối cùng nó đã đạt được mục đích của mình, bây giờ giữa nó và ba thủ lĩnh chỉ cách mỗi một tấm chắn!
"Tinh Vũ, cảm ơn anh đã giúp đỡ em," Sầm Trúc cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu có chút chua xót xa xôi, "Không biết tại sao, gần đây em ở căn cứ rất vất vả, hình như là mọi người đang xa lánh em... " Nó bối rối, "Chỉ là một mặt dây chuyền thôi mà? Nhưng đó là em tìm thấy ... Em... em đã làm gì sai?"
Tất nhiên, Sầm Trúc biết ai đang xa lánh nó, nói như vậy chỉ là khơi dậy cảm giác tội lỗi của cánh đàn ông thôi, vì một cái mặt dây chuyền mà làm người ta đến không sống nổi, họ phải tràn ngập thương tiếc cho người bị hại chứ?
Không biết các thủ lĩnh có thương hại gì không, nhưng Xương Tinh Vũ đau lòng đến chết rồi, vừa lái xe vừa an ủi nó.
Sầm Trúc lơ đãng lắng nghe an ủi, thầm thắc mắc tại sao ba thủ lĩnh không mở vách ngăn.
Nhưng nó không biết rằng những người đàn ông mà nó đang tơ tưởng đến đang đè thiếu niên trên tấm ván, dùng thứ to dài dưới háng nắc điên cuồng vào lỗ nhỏ.
"A... ..." Đường Đường cắn chặt môi, lưng áp vào vách ngăn mà run rẩy, giọng nói của Sầm Trúc rất rõ ràng, dù biết mình đã được dị năng bao vây nhưng vẫn cong ngón chân lên vì xấu hổ.
Thân thể thiếu niên rất mềm dẻo linh hoạt, đôi chân xinh đẹp bị thanh niên gác lên vai khẽ run lên, Lâu Tử Khiên vùi đầu vào bộ ngực trắng nõn của cậu, cắи ʍút̼ đầṳ ѵú, eo hông cử động mạnh, phát ra tiếng phụt phụt liên hồi.
Đường Đường hai mắt đỏ đến mức không thể đỏ hơn, mông nhỏ nâng cao, bị gậy thịt to lớn có thể phóng điện đảo qua, nước da^ʍ không kìm được mà tí tách chảy xuống.
Cây gậy to dài thọc mở từng lớp thịt ruột, thọc vào lỗ nhỏ đóng chặt, thành ruột co giật, chặt chẽ siết lấy dươиɠ ѵậŧ như một cái bao thịt làm Lâu Tử Khiên sướиɠ vô cùng, y liều mạng đánh vào thành ruột bị điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ co rút lại, "bang bang bang" dập vào như muốn đập nát cả thiếu niên.
"Ưmm ——"
Đường Đường từ trong cổ họng tràn ra tiếng rêи ɾỉ như muốn khóc, cả người kịch liệt run rẩy, hai tay ôm chặt tấm lưng săn chắc của thanh niên, điện giật khiến lỗ nhỏ của cậu chảy nước điên cuồng như lũ lụt. Dươиɠ ѵậŧ được nước da^ʍ tưới tắm, Lâu Tử Khiên sướиɠ tê xương cụt, y gấp người thiếu niên lại, cưỡi lên mông nhỏ "bạch bạch bạch" ȶᏂασ vào, qυყ đầυ va chạm kịch liệt vào điểm da^ʍ làm gậy thịt nhỏ nảy lên bắn tinh, vì tư thế, dịch trắng vẩy ra trên gương mặt ửng hồng của Đường Đường.
Đúng lúc cậu cao trào đó, Sầm Trúc lại lên tiếng, giọng nói ấm áp của nó khiến Đường Đường căng chặt cơ thể, dươиɠ ѵậŧ to càng được tràng ruột ướŧ áŧ siết chặt hơn, thịt ruột như cái miệng nhỏ nhắn mấp máy điên cuồng khiến Lâu Tử Khiên suýt không nhịn được mà phải bắn ra.
"A..." Lâu Tử Khiên thở nặng, vỗ vỗ cái mông nhỏ mướt nước, "Đừng kẹp chặt như vậy, cục cưng." Nhưng thứ dưới háng lại không hề nề hà, vẫn thẳng tắp nhào tới trực tràng.
Lần này quá bạo lực, Đường Đường trợn to hai mắt, hét lên "A a a a a" như mất tiếng, rùng mình co giật, điện trên dương lớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi điểm da^ʍ trong tràng ruột, kɧoáı ©ảʍ ập vào nhiều đến mức khiến cậu sướиɠ đến phát điên!
Thẩm Vận và Văn Tông hít một hơi thật sâu, cực kỳ bất mãn nhìn Lâu Tử Khiên, ẩn ẩn có ý thúc giục.
Lâu Tử Khiên cưỡi lên cái mông nhỏ của cậu, dập mạnh như đang chơi sεメ toy, dươиɠ ѵậŧ nổi vồng gân xanh dưới háng chọc vào đến lún cán rồi kéo ra, chỉ chừa lại qυყ đầυ để hờ trong lỗ hậu đói khát.
Đường Đường không thỏa mãn rêи ɾỉ vặn vẹo cái mông nhỏ của mình chủ động theo đuổi, Lâu Tử Khiên hôn cậu mãnh liệt, cử động eo hông chó đực của mình, lại phập phập nắc vào như đang cưỡi cɧó ©áϊ giao phối, nước da^ʍ ngọt ngào vẩy tứ tung.
Sầm Trúc trên ghế phụ vẫn đang giả vờ yếu ớt, nói lải nhải không ngừng đến bốc khói, mà Xương Tinh Vũ lái xe bên cạnh cũng mệt mỏi vì phải dỗ dành.
Sầm Trúc tức giận vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía sau, thùng xe bị che đậy phía sau cả một âm thanh cũng không có chứ đừng nói gì đến lời an ủi.
Mùi béo ngậy ngọt ngào trong không khí khiến Sầm Trúc khụt khịt mũi, lấy làm lạ hỏi: "Tinh Vũ, anh có ngửi thấy mùi gì không?"
Xương Tinh Vũ giật giật gân xanh trên trán, anh ta bóp chặt chặt tay lái, chỉ cảm thấy lúc này nghe đến giọng Sầm Trúc là đầu đau như nứt ra.
"Không... anh không ngửi thấy." Anh ta dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể, "Ngủ một giấc đi, còn rất lâu mới đến nơi."
Sầm Trúc không đồng ý, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể giả vờ nhắm mắt ngủ gật, thỉnh thoảng xen vào hỏi vài câu có lệ.
Thùng xe phía sau kiên quyết là một màn da^ʍ mỹ, Đường Đường lưng run lên, mồ hôi thơm cũng dần dần rơi xuống khe mông, cậu bị dị năng tinh thần của Thẩm Vận khống chế, cánh tay ôm cổ thanh niên điên cuồng lắc lư mông nhỏ.
"Ư ..." Đường Đường khóc thút thít, cậu ôm chặt lấy thanh niên, mông thịt rung lên từng gợn sóng, gậy thịt to dài cùng một dây leo thô bạo giã vào lỗ nhỏ, hai vật to lớn căng đầy tràng ruột.
Sự thỏa mãn của xá© ŧᏂịŧ, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của tri kỉ, gấp đôi kɧoáı ©ảʍ làm con ngươi đen nhánh của Thẩm Vận càng sâu hút, y túm chặt eo thon của thiếu niên, đánh vào "bạch bạch bạch" không ngừng như chỉ muốn giã nát tràng đạo của cậu.
Sau mười phút nữa, Đường Đường đã không còn tiết được cái gì ôm một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, van xin các thanh niên dừng lại, nhưng lại không kiềm chế được mà run rẩy tự ngồi lên dươиɠ ѵậŧ của Văn Tông.
"Ahh ——" Xe vũ trang cán qua một thi thể xác sống, xóc nảy làm gậy thịt đâm sâu vào chưa từng thấy, Đường Đường chứa đầy tinh trong bụng kẹp dươиɠ ѵậŧ lớn, bị ȶᏂασ đến co rút cả người, gậy thịt bé rung rung khóc không ra nước mắt.
Văn Tông thoải mái thở dài, Đường Đường được dươиɠ ѵậŧ thô to có nhiệt năng ấm bất kỳ ai ȶᏂασ đến hét ầm ĩ, cái bụng phẳng lì đã phồng lên, ruột da^ʍ chứa đầy tinh của người khác được dươиɠ ѵậŧ to nóng quấy tròn, thứ hàng to dài không màng lực cản mà đâm chọc nhụy hoa.
"Bé da^ʍ, một bụng tinh rồi vẫn muốn được đàn ông ȶᏂασ à." Văn Tông thở dốc, lưu manh đét cái mông thịt mướt nước, "Bụng phình to như vậy, có phải bị thằng khác làm có bầu rồi không?"
"Ưʍ...ưʍ... không... không có em bé." Đường Đường vừa sướиɠ vừa đau, ấm ức rên da^ʍ, cái mông nhỏ vẫn đong đưa lung tung bất chấp ý muốn của chủ nhân, để dươиɠ ѵậŧ lớn trong cơ thể đâm đúng vào điểm da^ʍ. Thịt ruột đói khát hút chặt đầu khấc, muốn phục vụ vật to lớn này cho thật sướиɠ, để cho nó bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ dập lửa, nhưng lại không biết rằng vật to lớn này đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng nóng đến kinh người.
......
Cuối cùng cũng đến nơi rồi. Sầm Trúc dọc đường không nói chuyện được câu nào với các thủ lĩnh nên rất vội. Không đợi Xương Tinh Vũ nói, đã tự mình gõ vào vách ngăn, " Anh Thẩm, chúng ta sắp đến rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng của Sầm Trúc khiến Đường Đường khóc nấc vì xấu hổ, ngửa cổ lên, hai tay run rẩy chống đỡ trên cơ ngực vạm vỡ của Văn Tông, kèm theo giọng nói của Sầm Trúc là tiếng dươиɠ ѵậŧ của thanh niên nắc vào lỗ hậu cùng tiếng rên da^ʍ không ngừng của cậu.
Gân xanh nhô ra trên dươиɠ ѵậŧ to lớn cọ xát điên cuồng khiến Đường Đường suýt chết vì sướиɠ, cậu vặn vẹo cái mông nhỏ, lộn xộn nói, "Ưʍ...a.... Không được!! Sướиɠ... sướиɠ chết mất..." Thân thể trắng mềm xóc nảy, một bụng nước da^ʍ bị làm óc ách òm ọp, da^ʍ vô cùng.
"Hừ ... bé da^ʍ nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, anh lai giống cho bé!!"
Văn Tông thô bạo thúc dươиɠ ѵậŧ, đầu khấc cực to đánh vào thành ruột, kɧoáı ©ảʍ không ngừng khiến người sợ hãi, Đường Đường "A ——" lên một tiếng, thật sự thoát ra khỏi dị năng khống chế, cậu giãy dụa như điên, nhưng lại bị bàn tay không nóng đè chặt lại, bên tai nghe tiếng gầm như dã thú.
Sầm Trúc trên ghế phụ còn đang nói chuyện không ngừng, cách một vách ngăn, Đường Đường gào thét co giật dữ dội, nước da^ʍ vẩy ra xối xả. Sầm Trúc không biết, các thanh niên nó thề phải quyến rũ cho bằng được cách một tấm vách ngăn đang thay phiên nhau ȶᏂασ lỗ hậu, bắn đầy một bụng tinh vào ruột da^ʍ của thiếu niên.
*** 18 ***