Bạch Liên Hoa Ngày Ngày Bị Thao

Chương 3: Thiếu niên đáng thương - 3

thiếu niên đáng thương - 3

"Ưʍ......"

Ngay sau khi dươиɠ ѵậŧ dài của Thẩm Vận được rút ra, dị năng khống chế tinh thần không thể kiểm soát được nữa mà hoàn toàn tiêu tan , nhưng Đường Đường ngậm đầy miệng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bị chơi đến đờ đẫn, nghe thấy mệnh lệnh của thanh niên, liền theo bản năng khép lại miệng nhỏ, rất ngoan ngoãn ực một cái nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm vào trong bụng.

Bị đẩy đến cao trào hết lần này tới lần khác, thiếu niên chưa trải sự đời còn đang tự cắm vào lỗ nhỏ của mình run lẩy bẩy, nên khi khống chế trong đầu biến mất, Đường Đường hoàn toàn không còn sức lực, chỉ biết dẩu cao mông dâʍ đãиɠ, cả người rịn một tầng mồ hôi thơm, miệng thở dốc.

Trong bãi đất trống chỉ có tiếng suối chảy róc rách và tiếng thở hổn hển như mèo con của Đường Đường, mùi thơm cơ thể sạch sẽ của thiếu niên dường như là liều thuốc kí©ɧ ɖụ© nhất trên đời, làm ba thanh niên càng lúc càng thở nặng.

Hơn nữa ... cái lưng, cái eo, cái mông đầy đặn, tư thế quỳ bò của thiếu niên gợϊ ȶìиᏂ cực kỳ, mắt Lâu Tử Khiên tối sầm lại, y ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào lỗ nhỏ phồng lên.

"Phụt", lỗ hậu sưng đỏ bắn tung tóe nước da^ʍ.

Các đốt ngón tay thon dài trắng nõn của thanh niên đều bị ruột thịt mυ'ŧ vào hết, lỗ nhỏ ngây ngô đỏ sưng phồng múp míp, giống như một cái bao thịt siết chặt lấy ngón tay chủ nhân cho đỡ ngứa, Lâu Tử Khiên giữ chặt lấy tay thiếu niên, từ từ tăng thêm nhiều lực, ngón tay mảnh khảnh của Đường Đường lại buộc phải nhóp nhép đùa bỡn lỗ nhỏ của mình.

"Ư ... không ... đừng ..." Đường Đường thở hổn hển, đuôi mắt đỏ hoe, cái mông tròn nhỏ ngọ nguậy lắc lư, đong đưa dâʍ đãиɠ.

Lâu Tử Khiên rút

tay thiếu niên ra, dươиɠ ѵậŧ dưới háng căng cứng không chờ lấy một giây, thành thạo đâm vào làm nước bắn tung tóe, ngang ngược nắc dồn dập.

"A a a !!"

Đường Đường kêu lên, thân thể run bần bật, sau đó là chấn động kịch liệt, dươиɠ ѵậŧ to lớn của thanh niên cắm thẳng vào tràng ruột, thọc mở từng lớp thịt ruột, đầu khấc to tròn không hề khách khí đâm thẳng vào điểm da^ʍ đã sưng đỏ.

"Cục cưng, lỗ da^ʍ của bé giỏi quá," Lâu Tử Khiên thở dốc, dươиɠ ѵậŧ lớn được thịt ruột hầu hạ phê cực kỳ. Y vươn bàn tay to bóp chặt eo Đường Đường, dập vào dưới háng mình, gậy thịt đồng thời đâm tới, "bạch bạch bạch" điên cuồng đánh vào bờ mông trắng nõn đến biến dạng.

"Ưʍ.. ... a...a...a... đồ xấu xa!"

Đường Đường bị thanh niên đè dưới thân, cái mông đầy đặn dẩu lên cao, để thứ to tướng màu đỏ tím ra vào giữa hai kẽ mông, lỗ hậu ngây ngô bị căng ra cực hạn, mông thịt bị đập vào liên tục gợn sóng, mồ hôi thơm chảy ra đầm đìa.

"Cục cưng, anh cho bé thử cái này hay lắm," Lâu Tử Khiên hừm một tiếng, cổ họng rêи ɾỉ thỏa mãn, y cúi đầu, đôi mắt dài hẹp tối lại, hai tay ôm chặt eo thiếu niên , "lách tách" một dòng điện cực yếu từ dươиɠ ѵậŧ phóng ra, bắn vào thành ruột đang thít chặt, nghiền nát khuấy động thành ruột.

"A !! Không !! Đừng !!" Đường Đường hét lên, cơ thể co quắp vì điện giật, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của dòng điện, thịt ruột run lẩy bẩy xối lênh láng nước da^ʍ, kɧoáı ©ảʍ xen lẫn một sự tê dại không thể tả, cậu gần như mất hết lý trí, chỉ biết há miệng sung sướиɠ rên da^ʍ.

"Hít..." Lâu Tử Khiên hít hà một hơi, đồ vật của y được siết chặt, Đường Đường lớp lớp ruột thịt quyến rũ mυ'ŧ mát như cái miệng nhỏ, khiến Lâu Tử Khiên phê đến không chịu nổi, lập tức mặc kệ thiếu niên giãy dụa, càng cong eo nắc liên hồi, không cần một chút kỹ năng nào mà tàn phá lung tung, nước da^ʍ trong thành ruột bị bịt kín đường ra, căng đầy lỗ da^ʍ.

"Ák a a a, đồ xấu xa ... a a a a ! Đừng... đừng dùng... dị năng.... a...a...a! lời. Đường Đường chảy nước mắt giàn dụa, khóc kêu không ngừng, thịt ruột hôm qua bị ba người cùng nhau ȶᏂασ đã sưng tấy chưa lành giờ lại còn bị dập liên tục, bị giật điện lạch tách không ngừng, tê dại ngứa ngáy lan khắp toàn thân, làm thiếu niên rùng mình từng cơn, bò về phía trước như điên, "Đừng... Đừng mà! A ... làm ơn, làm ơn!"

Lâu Tử Khiên ngày càng thở nặng , y kéo thiếu niên lại, phần hông như cái máy dập, cố sức mà đâm, mà chọc.

Cây gậy thịt lớn hung hăng dộng liên tục vào lỗ da^ʍ, mỗi khi cắm vào sẽ phóng ra một dòng điện nhỏ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ruột rung lên, lỗ nhỏ bị chơi đến chín rục, nước da^ʍ xối xả tưới tắm dươиɠ ѵậŧ.

Đường Đường như cá mắc cạn, giãy giụa một lúc sau đó đuối dần, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu mê mang.

Đêm tối, những tiếng da thịt đánh vào nhau càng lúc càng lớn, ngay khi Đường Đường tưởng rằng mình sẽ bị ȶᏂασ chết ở nơi hoang vu này, Lâu Tử Khiên bất ngờ bế bổng cậu lên, dùng răng nanh cắn vào chiếc cổ trắng ngần của cậu.

"Hừm, cho bé hết... bắn cho ruột da^ʍ của bé!" Cây gậy mướt nước ra vào nhanh chóng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun ra từng luồng, nóng như lửa đốt, bắn vào tâm lỗ chín muồi!

"A ——"

Đường Đường khàn khàn gào to, thân thể chấn động kịch liệt, chật vật giãy dụa, cái mông nhỏ bị rót tinh nhanh chóng vặn vẹo, Lâu Tử Khiên phê đến tê cả xương sống cùng. Y nghiến răng, ôm chặt lấy chân thiếu niên, dươиɠ ѵậŧ rung lên bắn hết từng giọt cuối cùng vào lỗ hậu.

"Ư ..." Đường Đường hoàn toàn kiệt sức, bụng phập phồng phình to, chỉ có thể run rẩy trong vòng tay của thanh niên, lí nhí nức nở.

Thiếu niên tóc đen hơi ướt, khuôn mặt tuấn lãng lộ rõ

nước mắt, khóe mắt đỏ bừng du͙© vọиɠ, cả người run lên, da thịt trắng tuyết loang lổ vệt đỏ, lỗ hậu nhỏ bé không còn hồng hào mềm mại như ngày hôm qua còn trinh, mà là sưng tấy lên, trở thành cái bọc thịt lẳиɠ ɭơ quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ thanh niên, mấp máy mυ'ŧ lấy.

Thực sự ... quá gợϊ ȶìиᏂ.

Văn Tông đè đầu lưỡi lêи đỉиɦ hàm, vươn tay đỡ lấy thiếu niên, lúc lỗ hậu tách khỏi dươиɠ ѵậŧ, dịch ruột hòa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt tí tách chảy xuống, nước còn chưa kịp chảy hết, lỗ hậu co giật không ngừng đã bị dươиɠ ѵậŧ không kém phần to dài của Văn Tông cắm vào.

"A ..." Đường Đường khàn giọng, ôm chặt lấy cổ thanh niên.

"Hừm... thật chặt, cục cưng giỏi quá." Văn Tông thở dài thích thú, đầu khấc to nhẹ nhàng thăm dò lỗ nhỏ thơm ngon mọng nước, thiếu niên nức nở, cái bụng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn phình lên bị càn quấy phát ra tiếng òng ọc lóp nhóp không ngừng.

Động tác của thanh niên nhẹ nhàng, không cố sức đâm vào sâu nhất, mà khéo léo dùng qυყ đầυ ấn vào tuyến tiền liệt.

"Hmmm a ... a ... sướиɠ quá..." Đường Đường gác cằm lên vai thanh niên, hai mắt mờ mịt, rêи ɾỉ như mèo kêu.

Dươиɠ ѵậŧ thanh niên rất nóng, kɧoáı ©ảʍ không quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rất nhẹ như mưa xuân nhưng cũng để cho cậu hưởng thụ đến cực điểm, Đường Đường run rẩy cơ thể, sau đó rêи ɾỉ vài tiếng, ngọ nguậy cái mông nhỏ của mình, chủ động phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ cực nóng của Văn Tông.

"Oa, sướиɠ quá ... ư..mmm.... Văn Tông ... Hah...ah..... Văn Tông"

Thiếu niên hai mắt đỏ ửng, vui thích cưỡi lên dươиɠ ѵậŧ lớn, cái mông ướt đẫm nước, lỗ nhỏ chủ động kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ thô dài nóng hổi mà đong đưa, gậy thịt đâm vào không quá nặng cũng không quá nhẹ, Đường Đường sướиɠ run người, mềm mại rêи ɾỉ.

Văn Tông thở nặng vài tiếng, bàn tay to nắm chắc cánh mông thiếu niên, cúi xuống hôn lên khóe mắt đẫm lệ của Đường Đường. Eo hông khéo léo đâm chọc, làm nước da^ʍ tràn đầy lỗ nhỏ mê người. Hơi thở của hắn nóng rực, đôi môi mυ'ŧ trên chiếc cổ trắng ngần của thiếu niên, để lại những dấu vết kí©ɧ ŧìиɧ.

"A ~" Đường Đường thở dài gấp gáp, ôm chặt eo hắn, thút thít xóc nảy khi va chạm.

Ban đêm, thiếu niên mảnh khảnh bị thanh niên to lớn ôm vào lòng làʍ t̠ìиɦ, ngoài tiếng lá xào xạc thì chỉ có tiếng hôn "tsk tsk" của họ cùng tiếng thiếu niên thút thít, giọng mũi êm tai không thể chịu nổi.

"Cục cưng, gọi anh đi."

"Ưmm... anh ... hức ... anh Tông ... hức ...ah.." Đường Đường lơ đãng mềm ngọt rêи ɾỉ.

Dáng vẻ quyến rũ chưa từng thấy bao giờ làm Lâu Tử Khiên và Thẩm Vận đều ghen tị.

"Đồ mưu mô..."

Họ đờ mặt, tự rót cho mình một thùng giấm lâu năm, ân ẩn ngửi thấy một mùi sen (cũng có thể là trà) thoang thoảng từ người Văn Tông.

Đường Đường vòng tay ôm cổ Văn Tông, treo trên người hắn, nhún nhẩy như đang cưỡi ngựa, gân xanh phồng lên trên dươиɠ ѵậŧ cọ xát vào thành ruột, sướиɠ rêm cả người, bụng bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ phồng lên run rẩy, giống như đang mang thai còn lên cơn nứиɠ, "Ưʍ... ưm ... sướиɠ quá ... muốn nữa..."

Ánh mắt thiếu niên mê ly, bị ȶᏂασ liên tục mất đi lý trí, ngã xuống hố sâu du͙© vọиɠ, cùng đưa đẩy trầm luân với những tên cưỡng bức.

...

Bình minh ló dạng, một chiếc chăn bông mỏng màu trắng hơi phồng lên trên chiếc giường lớn, trông giống như một viên bánh trôi, bên mép còn lấp ló một cái đầu tóc đen.

Nhưng mà ... bánh trôi này không ngoan cho lắm, mặt mũi cứ vặn vẹo, răng thì nghiến lại, ậm ừ mắng mỏ, mắng một lúc thì giận quá tỉnh dậy luôn.

"Mấy tên khốn kiếp !!" Bánh trôi vừa ngồi dậy, l*иg ngực nhỏ bé tức giận lại phập phồng dữ dội, hai cánh tay vung vẩy móng vuốt, hai mắt càng trừng lớn, lửa giận tuôn ra.

Rồi ... ngọn lửa dần ... dần ... tắt hẳn.

Tủ quần áo, giường ngủ, cửa sổ?

Đường Đường đang giận dữ "?" Chẳng lẽ cậu mộng du, vừa mơ vừa tìm chỗ ở?

Wow - mình đúng là đỉnh của chóp rồi.

Nhưng nhớ tới giấc mộng đêm qua, Đường Đường lại không cười nổi, kéo cổ áo xuống, cúi đầu, mấy dấu hôn rải rác đập vào mắt, thời gian như ngừng trôi ...

"..." Đường Đường chết lặng, xếp bằng chân góc 45 độ, ngẩng đầu nhìn trần nhà vô cùng sang quý.

Đúng lúc thiếu niên thở dài thương tiếc cho sự trong trắng đã mất của mình, dưới lầu đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của ba tên cầm thú.

"Tìm cả buổi mới thấy được một bao gạo, ... ông nào biết nấu ăn cầm đi này?"

"..." Im lặng kéo dài.

Đường Đường nhảy xuống giường, ghé tai vào cửa, phảng phất nghe được tiếng Lâu Tử Khiên suy sụp, "Thật luôn ... Vậy còn đi tìm gạo làm chi? Để cục cưng chấm nước ăn sống hay gì?"

"Không còn đồ hộp hả?" Văn Tông sờ đầu tự hỏi: "Thẩm Vận, ông không biết nấu ăn thật à?"

"..." Thẩm Vận đẩy gọng kính lên mỉm cười với hắn, "Haha."

"Blè..." Đường Đường bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ba tên xấu xa, đừng hòng dùng đồ ăn mua chuộc." Cậu dựa vào tường, lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, nhìn ra xung quanh.

Ái chà, chỗ này là tầng hai của một căn biệt thự.

Bây giờ không chuồn đi thì định đến chừng nào? Đường Đường mắt sáng lên, thừa dịp ba người kia còn đang đánh vật nấu cơm, cậu cột khăn trải giường thả xuống, bám vào leo xuống lầu.

Bên ngoài biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ xác sống, nhưng không khí vẫn không trong lành lắm, dù gì mùi xác chết cũng không dễ che lấp, Đường Đường bò xuống lầu, thả tay ra nhảy xuống một đoạn thấp, đứng dậy phủ phủi đất dính trên người rồi vác ba lô, vui vẻ nghênh ngang bỏ đi.

Bye bye ~

Trên đường, một chiếc xe bị đâm cháy bốc lên làn khói dày đặc, máu loang lổ theo cửa xe chảy đầy đất. Cách đó không xa, chủ xe bị móng vuốt sắc nhọn xé nát bụng, cơ thể vẫn còn đang co giật theo phản xạ, những xác sống túm tụm lại thi nhau móc nội tạng, nuốt chửng vào mồm.

Xe địa hình phóng nhanh qua, bọn xác sống ngửi thấy mùi người sống, ngẩng đầu lên khỏi thi thể đẫm máu, loạng choạng đứng dậy đuổi theo, nhưng xe địa hình đã biến mất từ

lâu.

Các xác sống đuổi theo ngày càng xa, xe địa hình sau khi được cải tiến tốc độ và hiệu suất tốt hơn rất nhiều, lốp xe cán lên thi thể liên tục mà xóc nảy rất ít, nhưng chính sự rung lắc nhỏ này lại khiến thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên trong xe thút thít, vòng tay qua cổ người thanh niên.

Bên trong và bên ngoài chiếc xe dường như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, những xác sống bên ngoài nghe mùi người sống, tru tréo lao thẳng về phía chiếc xe địa hình, lại bị gió và nước tước đi khả năng di chuyển của chúng.

Phía sau chiếc xe địa hình, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Đôi mắt thiếu niên nhuộm đầy xuân sắc, bàn tay có vết cắn khẽ run rẩy, ôm lấy cổ thanh niên mà thút thít, thân hình tươi tắn bị đôi môi nóng bỏng phía sau liếʍ mυ'ŧ, khẽ rùng mình.

"Đừng mà ... Sâu quá, ưm ..." Đường Đường yêu kiều rêи ɾỉ, làn da như tuyết của cậu bừng lên màu hồng nhạt gợϊ ȶìиᏂ. Cặp mông tròn vểnh bị đánh vào bạch bạch liên hồi, run rẩy ướt đẫm. Lỗ hậu nhỏ hồng phấn căng cứng ngậm hai dươиɠ ѵậŧ cực lớn đong đưa phun ra nuốt vào.

"Hm ..." Thẩm Vận tựa lưng vào ghế da, sảng khoái thở một hơi, "Nuốt sâu hơn."

Đường Đường bị dị năng khống chế, không có quyền từ chối, cố gắng nhướng người trong xe, dập mạnh dươиɠ ѵậŧ lớn vào cái mông nhỏ đang run rẩy lẩy bẩy!

"Ahhhh !!" Đường Đường gào thét bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, hai cây gậy thịt cứng ngắc nóng hầm hập gần như đâm xuyên qua lỗ hậu mẫn cảm của cậu, thịt ruột co quắp, không ngừng quấn lấy mυ'ŧ mát lấy lòng hai tên cưỡng bức.

Đầu khấc to đùng đột nhiên lao vào tâm lỗ, gân xanh nhô lên cọ xát ruột thịt mấp máy, hai thanh niên sướиɠ tê dại da đầu. Lâu Tử Khiên cúi đầu liếʍ những vết đỏ trên lưng thiếu niên, rê đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ dọc sống lưng, cắn cắn lên xương bướm xinh đẹp của cậu.

Ghế phụ bị đẩy lên phía trước, ba người ngồi kề sát ở phía sau xe không rộng lắm. Thân thể trắng tuyết của thiếu niên phủ một lớp mồ hôi thơm, bị có thể cực nóng của hai thanh niên kẹp ở giữa, thô bạo ȶᏂασ tới tấp.

"A a a. Không..... Không chịu nổi... ưʍ... mmm ...đừng dùng.... Dị năng nữa....a...."

Đường Đường thấp giọng kêu lên, cho dù gậy nhỏ của cậu đã sưng đỏ, không còn có thể bắn ra cái gì, cũng chỉ có thể theo lệnh vặn eo nhấc bổng mông, thút thít dập lên dập xuống dươиɠ ѵậŧ lớn. Hai cây gậy trong người cậu càng ȶᏂασ càng hăng, đâm càng lúc càng sâu, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cậu rùng mình từng cơn, lỗ hậu tóe nước, họa mi nhỏ kháu khỉnh đập đập lên cơ bụng của Thẩm Vân, phun tí tách tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên người anh ta.

"Ahhhh! Bắn !! Bắn! A! Đừng!" Đường Đường ú ớ kêu da^ʍ, hai tay chống đỡ cơ thể đang run rẩy, trực tràng vừa lên cao trào còn cực kỳ mẫn cảm nhưng thiếu niên vẫn không thể ngừng lại, tiếp tục nâng mông tự nhấp lên hai dươиɠ ѵậŧ to.

"Má nó, sướиɠ chết đi được!" Lâu Tử Khiên nheo mắt thở dài, "Còn dám chạy không cục cưng."

"A a a, không chạy! Không chạy nữa!! Xin ...Xin các anh ... Em không bắn được nữa...a..a..a."

Đường Đường không ngừng rêи ɾỉ, thân thể lốm đốm du͙© vọиɠ, mười ngón tay mảnh khảnh hằn rõ ràng những dấu răng, khe hở sưng tấy, trong suốt như pha lê, liếc mắt là biết đã bị yêu thương qua. Đôi bàn tay gợϊ ȶìиᏂ này vịn lấy vai Thẩm Vận mà nhún lên nhún xuống, rêи ɾỉ ư a trong cổ họng, âm thanh vừa đau vừa vui thích càng làm hai cây dươиɠ ѵậŧ trong trực tràng phồng to gấp đôi.

"Đừng... dùng dị năng mà.... Không được... xin các anh.. ưʍ...." Thiếu niên thở dốc từng cơn, vặn mông như một con rắn xinh đẹp, "phụt phụt" nuốt chửng dươиɠ ѵậŧ vào trong. Lỗ hậu nhỏ sưng to đỏ hồng, chủ nhân cũng không hề để ý, vẫn điên cuồng mà nhấp.

"Hưmm, đã quá ..." Đốt sống đuôi của hai tên cầm thú tê dại, cử động eo hông, nắc đầu dươиɠ ѵậŧ vào lỗ nhỏ, không ngừng nghiền ép vách ruột.

Đôi mắt Thẩm Vận dưới thấu kính như đang cười, ngón tay thon dài dịu dàng nâng cằm của Đường Đường lên nhìn. Thiếu niên bị bắt ngẩng đầu, gương mặt nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙©, đôi mắt như nai tơ đờ đẫn ẩm ướt, lông mi đen nhánh khẽ run lên, nước bọt chảy ra khỏi khóe miệng, nhỏ tí tách trên xương quai xanh.

"Nghe lời chưa?"

Dị năng làm người điên cuồng tạm thời ngừng lại, Đường Đường mềm nhũn, đổ người về phía trước nằm trên ngực thanh niên run bần bật: "Nghe...nghe lời."

Trên ghế lái, Văn Tông cầm vô lăng nghiến răng nghiến lợi, "Hai người, nhanh lên, quần của bố sắp thủng rồi!"

Hai tên cầm thú phía sau giả vờ bị điếc, thiếu niên toàn thân run rẩy, nước da^ʍ làm ghế da ướt đẫm một mảnh, hai người phê tới nóc, phụt phụt di chuyển nhẹ dươиɠ ѵậŧ.

"Hức ..." Đường Đường nức nở trong cổ họng, hơi run lên.

Thẩm Vận hôn lên vành tai cậu, giọng nói gợi cảm có chút khàn khàn, "Tiếp tục, tự mình di chuyển."

Con ngươi của Đường Đường co rút mạnh, lắc đầu lắp bắp, "Không... Em không bắn được nữa... Xin anh...." Thiếu niên khóc lóc từ chối, nhưng thân thể lại đi ngược lại ý muốn của chủ nhân, cái mông nhỏ vẫn nâng lên dập vào gậy thịt to bự!

"A đừng mà! Làm ơn ... a ..a... chết mất.... Sướиɠ quá.... Bị chơi chết mất a..a..aa!!"

Dươиɠ ѵậŧ to nóng bỏng gần ghim chặt vào trong cậu, phần eo mềm mại lắc lư cuồng nhiệt không ngừng, thịt ruột lại bị ȶᏂασ đến co giật, gậy thịt dài phụt phụt đâm vào trực tràng sưng đỏ, căng đến mức Đường Đường trợn to hai mắt, hét lên một tiếng, dươиɠ ѵậŧ nhỏ run run hai cái nhưng không bắn ra được gì.

Nước da^ʍ run rẩy tóe ra, tràng dịch ấm nóng tưới xuống hai cây dươиɠ ѵậŧ xâm lăng trong cơ thể, làm cái thứ đấy càng tăng gấp đôi kích thước.

Thẩm Vận và Lâu Tử Khiên hít một hơi thật mạnh, phối hợp với lực nhấp của thiếu niên mà nắc sâu thêm vào trong, bạch bạch bạch đánh vào tâm lỗ đã run lẩy bẩy, cuối cùng giữ ở sâu nhất trong tiếng hét khàn khàn của thiếu niên, phun đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng hổi.

Hơi thở dần dần lắng xuống, Thẩm Vận rút lại dị năng, Đường Đường lập tức mềm oặt cơ thể, thấp giọng thút thít mà nằm trong vòng tay của thanh niên.

Văn Tông hai mắt đỏ ngầu, đột nhiên phanh gấp, lốp xe cạ trên mặt đường phát ra tiếng vang chói tai. Chiếc xe lắc lư dừng lại, Lâu Tử Khiên thoải mái thở dài, rất tự giác lên ghế lái, đổi vị trí cho Văn Tông.

Chiếc xe địa hình chạy trên đường lại vang lên tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, tiếng da thịt đập mạnh vào nhau, hơi thở nặng nề xen lẫn những câu tục tĩu của thanh niên.

.....

Căn cứ Thần Hi là một khu vực an toàn nhỏ ở Thành phố J, đây cũng là nơi đoàn của Thẩm Vận tạm thời dừng chân.

Chiếc xe địa hình chạy qua thây sơn biển máu, vừa tiến vào phạm vi căn cứ liền hai người đàn ông cầm súng lao tới, một người trong số họ đập cửa kính.

Lâu Tử Khiên mở cửa sổ xe, liếc nhìn bằng đôi mắt dài hẹp.

"Ui, anh Lâu trở về rồi," Râu Xồm vừa thấy gương mặt này lập tức vui tươi hớn hở: "Xin lỗi, anh Lâu, căn cứ quy định kiểm tra định kỳ khi từ bên ngoài trở về, anh xem ..."

"Biết rồi," Lâu Tử Khiên gật đầu, và liếc nhìn về phía sau: "Thẩm Vận, đeo đồ vào cục cưng chưa?"

"Rồi."

Cửa xe việt dã khí phách vừa mở, ba thanh niên vươn vai, duỗi chân dài lưu loát xuống xe. Ba người thần sắc lãnh đạm, khí tức kinh người, vừa liếc mắt đã biết là những người sở hữu dị năng cực mạnh, những người sống sót trong căn cứ cẩn thận nhìn trộm, các loại ánh mắt mơ hồ lướt qua ba người.

Cửa xe địa hình màu đen vẫn mở, ba người cũng không nhúc nhích mà kiên nhẫn đứng ở bên ngoài, làm Râu Xồm bối rối, chỉ có thể cẩn thận thử: "Anh... Anh Lâu? Chúng ta đi được chưa?"

"Lại giận rồi," Thẩm Vận đẩy kính lên thở dài: "Đường Đường, lại đây."

Mọi ánh mắt đổ dồn về cánh cửa im lìm.

Thẩm Vận có chút bất lực, kỳ thật hôm nay đúng là họ có hơi quá, nhưng ai kêu thiếu niên lẻn qua cửa sổ, lúc họ phát hiện ra còn nhốn nháo như con thỏ, thiếu chút nữa bị xác sống bên ngoài xé xác.

"Ngoan nào, đừng để bọn anh dùng dị năng." Thẩm Vận nhẹ nhàng nói, giống như đang dỗ dành ông trời con nghịch ngợm nhà mình.

Sau vài giây nữa, ông trời con Đường Đường phồng má lề mề bước xuống xe.

Đôi mắt long lanh của thiếu niên hơi đỏ, má phồng lên như đang tức giận, mái tóc đen như mực bay theo gió ngoan ngoãn dính vào làn da trắng sứ ở cổ, đôi môi nhỏ ướŧ áŧ, như cánh hoa hồng mướt nước, tinh khiết và quyến rũ hòa cùng nhau, làm bọn đàn ông trong căn cứ ngo ngoe rục rịch.

"Muốn chết à ..." Văn Tông quắc mắt, thân hình to lớn chặn hết tầm nhìn, ánh mắt thanh niên tràn ngập sát khí, giống như sư tử chuẩn bị xé toạc cổ họng con mồi, mùi máu tươi đè nặng không khí đến mức không thở nổi.

Râu xồm nhìn thoáng qua cũng không dám, thầm mắng cái bọn không biết điều ai cũng dám chòng ghẹo, gã đổ mồ hôi lạnh, cười bồi: "Anh Văn đừng nóng giận, đừng để những người không đáng làm phí thời gian nghỉ ngơi, à ...vị này là?"

"Đường Đường, dị năng chữa lành và biến dị không gian," Thẩm Vân tháo kính xuống, bước tới ôm eo thiếu niên, không có kính mắt che đậy, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, khiến mồ hôi lạnh đột ngột toát ra, "Người của chúng tôi."

Râu Xồm hai mắt sáng lên, còn chưa kịp cao hứng đã bị khí thế của hai người áp đảo. Gã nuốt nước bọt cảnh giác nhìn Lâu Tử Khiên, quả nhiên, tên sát tinh này đang cong môi, đôi mắt dài và hẹp nhàn nhã nhớ kỹ những kẻ phóng ánh mắt da^ʍ tà đến thiếu niên rồi cười nhẹ.

Râu Xồm sởn tóc gáy, run rẩy muốn tìm đường sống, "Anh Văn, các anh có thể vào rồi."

"Không cần kiểm tra sao?" Đường Đường nghiêng đầu hỏi, đôi mắt trong suốt tò mò nhìn...râu của Râu Xồm.

Râu Xồm bối rối vội vàng tránh đi tầm mắt của cậu, xấu hổ cười ha ha, "À, không, không cần, anh Thẩm và anh Lâu là những người có dị năng mạnh nhất trong căn cứ của chúng tôi. Gϊếŧ xác sống giống như chơi, cũng đủ kiểm tra rồi."

Như bị sét đánh, Đường Đường lẩm bẩm nói: "Xong rồi ... Thế chẳng phải mình không thể trốn thoát sao."

Râu Xồm: "..." Hít hà, thiếu niên này còn bị họ ép đến đây!

Những thiếu niên thiếu nữ có vẻ ngoài xinh đẹp trong căn cứ đều nhe răng, ước gì có thể xông lên đẩy cậu ra, thay mình vào vị trí được ba thanh niên vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ bảo vệ, nhưng nhìn đến gương mặt của Đường Đường, họ lại ủ rũ u oán.

Thôi quên đi ... không thể đẹp bằng.

Lâu Tử Khiên cười vỗ trán Đường Đường nói: "Còn muốn chạy? Nhớ ăn không nhớ đánh à?"

Đường Đường kêu lên một tiếng đau đớn, lẩm bẩm xoa trán, trên cổ tay như ngọc nổi bật một chiếc vòng tay định vị màu đỏ, vừa lúc cậu tức giận đến mức định nghiến răng lao tới chỗ Lâu Tử Khiên thì đột nhiên một giọng nam hào sảng vang lên.

"Anh Văn!"

"Anh em, thủ lĩnh trở về rồi."

Đám đông ồn ào một hồi, bảy tám người đàn ông cùng hai cô gái cá tính đi tới, họ là những cấp dưới trung thành nhất của ba thanh niên trước khi tận thế, cũng đều là người có dị năng.

"Chào mọi người." Lâu Tử Khiên tươi cười chào họ.

Ba thanh niên có sự kiêu ngạo của riêng mình, không bao giờ là những người yếu đuối chịu thua kém người khác. Nhân mạch và thực lực họ đều có, nếu làm thì phải làm cho tốt nhất. Sau khi ra khỏi đây họ cố ý đi tìm vũ khí, đợi khi tìm đủ rồi mới xuống tay thành lập căn cứ riêng mang tên "hy vọng".

Các cấp dưới ồn ào không ngừng, mà phía sau, Sầm Trúc vất vả lắm mới tham gia được vào tiểu đội của ba thanh niên, chậm rãi bước chậm qua đám đông. Nó cố ý ăn mặc tươm tất, cả người toát ra vẻ thánh mẫu hiền lành độ lượng.

Sầm Trúc hào phóng lướt qua mấy người đàn ông cao lớn, vừa định giới thiệu bản thân thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt tò mò của Đường Đường đứng cùng ba thanh niên. Tim Sầm Trúc đột nhiên đập thình thịch, nó vô thức nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, muốn giấu mặt dây vào áo.

"Đừng nhúc nhích !!" Đường Đường trợn to hai mắt, nhảy dựng lên như mèo xù lông, chỉ vào Sầm Trúc hét to một tiếng.

Tiếng hét khiến Sầm Trúc vốn đã sợ hãi càng giật bắn mình, mọi ánh mắt trong đám đông đều nhất trí chuyển sang nơi ngón tay thiếu niên đang chỉ.

Không khí như đông cứng lại, ở cổng căn cứ đã có rất nhiều người, đủ loại ánh mắt không xác định nhìn đến nụ cười cực kỳ cứng ngắc trên mặt Sầm Trúc, cùng mặt dây chuyền ngọc bích đang cầm hờ trên cổ của người này ... Có vẻ định vội vàng nhét vào áo.

Sầm Trúc vốn đang chột dạ, tức khắc cảm thấy những ánh mắt xuyên thấu này làm nó đau đớn chết tiệt! Chết tiệt! ! Tại sao Đường Đường không chết! ! Nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện này cũng đã muộn, Sầm Trúc hít sâu một hơi, chỉ có thể dùng ánh mắt bất lực nhìn sang nhóm đàn ông cấp dưới.

"Cậu...cậu nhỏ?" Một người đầu trọc to con khó hiểu sờ đầu, bực dọc nói, "Cậu gọi Sầm Trúc có chuyện gì vậy?

Ba thanh niên nghe thấy âm thanh, đồng thời ngẩng đầu nhìn đến người cấp dưới đầu óc không quá nhanh nhạy này. Họ khẽ nheo mắt, sự bất mãn ẩn ẩn như tràn ra khỏi tầm mắt của họ: Sao? Ám chỉ chúng tôi là cầm thú à?

Đầu trọc to con: "???" Tại sao các thủ lĩnh lại nhìn mình như thế này? Hơi ... hơi sợ á.

*** 16 ***