Bạch Liên Hoa Ngày Ngày Bị Thao

Chương 4: Thừa tướng ốm yếu - 4

thừa tướng ốm yếu - 4

"Tử Khiêm đang nghĩ gì vậy?" Ngu Tiêu có chút khó hiểu, khoát tay áo, đặt tách trà đến trước mặt thừa tướng.

Đối diện bàn trà, Đường Đường rốt cục định thần lại, khó chịu ho khan một tiếng, "Không có, chỉ là phân tâm."

Trà đạo của Ngu Tiêu rất tốt, trà thái bình hầu khôi tốt nhất được pha bằng nước suối, không chỉ có hương trà êm dịu mà còn có hương hoa phong lan.

Đường Đường hơi cụp mắt cầm chén trà lên uống, trong lòng lại cười khà khà.

Ta nghĩ cái gì ngươi cũng không biết? Mấy ngày nay cứ dùng hương dược là lại có kịch bản, không cảm thấy có gì sai sai chắc ta đây là thằng ngu.

Ngoài cửa sổ bông tuyết bay phấp phới, lửa than vàng rực trong lò sưởi kim thú, nhiệt độ ấm áp, thừa tướng ôn nhu tao nhã đối diện chỉ mặc một chiếc áo sam mỏng màu trắng, tóc đen da trắng, chén trà để gần miệng, môi nhấp một ngụm, tích tắc được phủ một lớp nước óng ánh.

Ngu Tiêu ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu, đến khi Đường Đường quay sang nhìn mình, y mới cụp mắt xuống nhấp một ngụm trà.

Trừ khước quân thân tam trọng tuyết, thiên hạ thùy nhân phối bạch y (*), thừa tướng nước Ngụy Đường Tử Khiêm, quân tử ôn nhuận, như thiết như tha, nếu lần đầu gặp thừa tướng, Ngu Tiêu chỉ có bốn phần tâm tư, bây giờ đã tăng lên mười.

(*) Một câu thơ cổ, đại ý Nếu người như vậy mà còn không mặc y phục màu trắng, thì khắp thiên hạ này còn có ai xứng với màu trắng nữa.

"Bùi Diên... hắn ra sao rồi?" Đường Đường do dự một lúc, cuối cùng đặt tách trà xuống, hỏi.

Nói đến cặp quân thần, Đường Tử Khiêm lại bối rối, Ngụy quốc suy vong, nguyên nhân chủ yếu là do tiểu hoàng đế độc tài, lỗi là do cậu làm sư phụ không tốt, sau này nước nhà suy vong, nhân dân trong nước vẫn an cư lạc nghiệp, thiên tai phía bắc cũng được Nhϊếp Đế xử lý, ẩn ẩn có thể cảm nhận cả quốc gia đang phát triển mạnh mẽ.

Đại tướng quân Bùi Diên dũng mãnh thiện chiến, có hắn biên giới bất khả xâm phạm, binh lính trong quân đội cũng là người Ngụy, bớt một ít thương vong cũng là chuyện tốt.

Tổng kết lại, điều tồi tệ nhất mà cặp quân thần này từng làm là để cậu nằm dưới hầu hạ, Đường Tử Khiêm, người có ân tất báo, có thù cũng sẽ báo. Trên đỉnh núi tuyết vô cùng nguy hiểm, thừa tướng cũng không căm ghét đến mức nguyền rủa Bùi Diên chết trên đường.

Bàn tay đang rót trà của Ngu Tiêu hơi khựng lại, đầu tiên y nhớ ra ... rằng có vẻ y đang cạy góc tường của bạn mình? Rồi sau đó lại đau lòng trước những lời quan tâm của thừa tướng.

Nghĩ đến bản thân Ngu Tiêu y, ngay cả mây mưa cũng phải lén lút, mà Nhϊếp Yến Chi và Bùi Diên, hai tên mãng phu, có thể quang minh chính đại ngủ với mỹ nhân thì thôi, còn làm mỹ nhân thương nhớ?

Ngu Tiêu tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Hắn sẽ không sao cả," Ngu Tiêu đặt chén trà xuống, đưa tay di chuyển, một viên thuốc màu nâu bay ra rơi vào lư hương cuộn tròn khói trắng, "Mấy ngày nữa Bùi Diên sẽ trở lại kinh thành, ngươi không cần phải lo lắng, hắn có võ công cao cường, mạnh đến mức có thể tay không vật chết một con báo."

Đường Đường có sự trợ giúp của hệ thống, không bỏ sót hành động nào của Ngu Tiêu, nhẹ cầm tách trà lên, khẽ cong môi.

Hôm nay, Nhϊếp Yến Chi sẽ trở về ăn tối với cậu, bây giờ cũng gần đến giờ rồi, hy vọng quỷ y đại nhân tranh thủ nhanh nhanh một chút.

[Đường Đường: Bỏ bớt một nửa lượng thuốc.]

[Hệ thống: Đang tải ...]

"Ngươi là con trai út của "Ngu Tiêu", đã phải lòng cha mình nhiều năm. Ngươi dụ dỗ cha ruột của mình lên giường trong khi mẹ đang ở ngoài thưởng tuyết."

Tôi có cảm giác ông Tiêu xem JAV nhiều quá =)))

Động tác của Đường Đường vẫn như cũ, đồng tử dại ra như con rối rỗ, nghe vậy trợn mắt không nói nên lời, ghê gớm thật, kịch bản của quỷ y lại lên một tầm cao mới, chơi hẳn thể loại cha con luận loan.

Theo tiếng búng tay, vẻ mặt đờ đẫn của Đường Đường trở nên quyến rũ, cậu chậm rãi đứng dậy đi tới rót trà cho Ngu Tiêu, "Phụ thân, nhi tử gần đây nằm mơ rất nhiều, ngực cứ bị nặng nề." Những từ cuối âm điệu cao lên, ngượng ngùng ngây thơ lại có chút sợ hãi.

"Thế à?" Ngu Tiêu nhướng mày, mắt phượng nở nụ cười, "Sao ngực lại tự nhiên bị đau thế kia, Đường Nhi lại đây, phụ thân xoa bóp cho ngươi."

Đường Đường nghe vậy lập tức vui hẳn lên, thân là con út, nhưng từ nhỏ đã thèm muốn cây gậy to dưới háng của cha từ lâu, ngày đó cửa phòng không đóng kín nhìn lén cha mẹ làʍ t̠ìиɦ, vô tình nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ kia, dập rất nhanh rất mạnh, cậu xem mà chân nhũn cả ra.

Con trai út ôm cổ cha, ngồi trên đùi nam nhân, ưỡn ngực ra ấp úng nói: "Phụ thân, giúp ta xoa bóp đi." Cái mông tròn trĩnh cà tới cà lui, không ngừng đè ép lên thứ phía dưới.

"Được, phụ thân xoa cho ngươi."

Ngu Tiêu hít sâu một hơi, vươn bàn tay to của mình vào áo con trai út, không khách khí niết bóp cặp ngực nhỏ.

"Ưm ... hah...a

..."

Đường Đường ánh mắt mê mang, dựa vào ngực nam nhân, rêи ɾỉ quyến rũ như mèo nhỏ, ưỡn bộ ngực nhỏ ra dụ dỗ cha mình.

"Đường Nhi, còn đau không?" Ngu Tiêu sờ sờ cái lưng đang run rẩy của con trai út, nghịch ngợm cặp ngực trắng nõn mềm mại, kéo véo đầṳ ѵú nhỏ đến sưng to đỏ mọng.

"Ưʍ.. ư, .. phụ thân a..."

Dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc bị mông thịt cạ cạ nổi giận đùng đùng chọc vào kẽ mông, Đường Đường kêu lên dâʍ đãиɠ, bàn tay trắng nõn mềm mại vươn vào trong áo sơ mi của nam nhân, câu dẫn nói, "Umm... phụ phân, lỗ nhỏ của Đường Nhi ngứa quá ... ưʍ... a.....muốn dươиɠ ѵậŧ của phụ thân."

"Không, thế này còn ra thể thống gì." Ngu Tiêu giật giật cổ họng, rất uy nghiêm quát lớn.

Nghe thấy cha không muốn, hai mắt Đường Đường bỗng nhiên đỏ lên, cậu thoát khỏi lòng cha, cởϊ áσ lộ hết ngực, quỳ trên mặt đất, hai bàn tay trắng nõn mềm mại xốc quần áo của Ngu Tiêu lên, vuốt ve dươиɠ ѵậŧ lớn cứng ngắc, "Phụ thân... . uh ... lỗ.., lỗ nhỏ của nhi tử sẽ làm ngươi sướиɠ lắm... ưm ... phụ thân ... xin ngươi.... "

Không đợi nam nhân đồng ý, cậu móc ra dươиɠ ѵậŧ to lớn hung tợn, khóe mắt con trai út hỗn loạn đỏ bừng, cầm dươиɠ ѵậŧ cha mình trong tay, bàn tay trắng nõn mềm mại thích thú sờ soạng qυყ đầυ chảy nước, cúi đầu, dùng đôi môi và cái lưỡi mềm mại liếʍ láp gậy thịt.

Ngu Tiêu trịch thượng, dùng đôi mắt phượng nhìn chằm chằm đứa con trai út dâʍ đãиɠ.

Quần áo của ôn nhuận văn nhã thừa tướng phanh rộng, ngực đầy dấu tay, thậm chí hai đầṳ ѵú hồng hồng cũng bị vân vê sưng đỏ, chiếc lưỡi đỏ tươi liếʍ gậy thịt, dâʍ đãиɠ nhét sâu vào miệng mình, môi lưỡi ẩm ướt, không ngừng liếʍ mυ'ŧ qυყ đầυ rỉ nước, như muốn ăn hết mọi thứ để giải tỏa cơn thèm.

Ngu Tiêu nhắm mắt lại, thở gấp, "Đồ dâʍ đãиɠ.."

Đường Đường chôn đầu giữa háng nam nhân, mυ'ŧ mát gậy thịt lớn, môi lưỡi giả bộ ngây ngô ngoáy ngoáy lỗ chuông, diễn rất vui vẻ.

A ... được chơi miệng quá sướиɠ.

Đột nhiên, đỉnh đầu nặng trịch, bàn tay to lớn của cha đặt ở trên đầu cậu, ấn mạnh, chiều sâu này quả thực như muốn đâm xuyên cổ họng.

Khoang mũi tràn đầy mùi thơm của cha, Đường Đường há to miệng ưm a, chủ động dùng cổ họng bóp lấy dươиɠ ѵậŧ đang nhét ở trong, đổi lấy tiếng thở càng ngày càng nặng nề của nam nhân.

Không biết đã bao lâu, Ngu Tiêu ấn vào cổ họng Đường Đường, phun ra từng luồng.

Đường Đường bị cha túm tóc, nuốt hết thứ màu trắng đυ.c vào trong bụng, cho nên khi Ngu Tiêu rút dươиɠ ѵậŧ ra, đập vào mắt y là đôi mắt non nớt ướŧ áŧ, khuôn mặt đầy mê hoặc ngậm một ngụm tϊиɧ ɖϊ©h͙, ực một tiếng nuốt vào sạch sẽ.

Dươиɠ ѵậŧ lại lập tức cương cứng đến đau, đôi mắt phượng của Ngu Tiêu tối sầm, y ngồi thẳng trên ghế, đều giọng nói: "Nhi tử dâʍ đãиɠ, tự ngồi lên."

Đường Đường thở gấp, lỗ cúc bị cha mắng lại sinh ra ngứa ngáy, chảy dịch nhầy không ngừng, cậu cởi sạch quần áo, để chân trần đạp lên thảm, ánh mắt sáng lên, không nhịn được nữa nhanh chóng ngồi lên cặp đùi rắn chắc của cha mình, làm nũng, "Phụ thân..."

"Ngoan, thay mẫu thân hầu hạ phụ thân ngươi thật tốt." Ngu Tiêu vuốt ve sống lưng thanh tú của con trai út, trìu mến hôn lên môi cậu.

Đường Đường đỏ bừng mặt, vòng hai tay qua ôm lấy cổ cha, cặp mông đầy đặn kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ, đong đưa eo, để qυყ đầυ nóng bỏng cọ xát vào đáy chậu, kɧoáı ©ảʍ như sóng đánh vào toàn thân, làm cậu ngửa cổ rêи ɾỉ, "A...ha ... của phụ phân to quá..ưʍ...nóng nữa... "

Ngu Tiêu thở nặng, nhào nắn mông thịt của cậu, "Đây là thứ mẫu thân ngươi dùng qua, tiểu dâʍ đãиɠ."

Đường Đường từ nhỏ đã có tình cảm với cha mình, nghe thế rất không vui, liền nhịn không được vặn vẹo, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ tự cắm vào lỗ của mình.

Qυყ đầυ to lớn vạch thịt ruột đâm vào, dần dần lấp đầy bên trong, Đường Đường siết chặt cổ nam nhân, ư a lớn tiếng rên la.

"A a to quá...... A a vào rồi ...... Ha a ...... Không, không cho mẫu thân đâu a a a"

Ngu Tiêu không bao giờ tưởng tượng được thừa tướng sau khi bị hạ ám chỉ lại có thể da^ʍ như thế này, hai mắt đỏ ngầu, bàn tay to ôm lấy eo của thừa tướng hung hăng nắc thật mạnh, đâm sâu trong cơ thể trắng nõn mảnh khảnh.

"Nhi tử da^ʍ loàn! Hưm ... lão tử sao có thể sinh được một đứa con đĩ như thế hả."

"A... sướиɠ quá... ta sinh ra... ưm ha... là để phụ thân làm." Đường Đường ôm chặt cổ cha, phóng đãng rên da^ʍ, thân hình gầy gò không ngừng bị xóc nảy.

"Hừ ... Lỗ cúc của nhi tử chặt quá, chơi sướиɠ hơn mẫu thân ngươi nhiều."

Ngu Tiêu đâm vào rút ra liên tục, qυყ đầυ lớn đẩy mở hoa cúc khép chặt, con trai út run rẩy treo trên người y, uyển chuyển kêu da^ʍ.

Dươиɠ ѵậŧ của cha nắc hung tợn tàn nhẫn, đâm nát vách ruột chật hẹp, Đường Đường sướиɠ đến la hét không ngừng, thắt lưng vặn vẹo như điên, miệng lỗ sưng đỏ chủ động ngồi trên dươиɠ ѵậŧ của nam nhân mà đung đưa, để cây gậy thịt đâm sâu vào tràng đạo mình, vẩy ra nước da^ʍ tung tóe.

Tiếng da thịt đánh vào nhau vang lên dồn dập trong phòng, hương thơm thoang thoảng, thêm một chút ái muội cho màn giao cấu kịch liệt của hai cha con.

"Hừm ... nhi tử hư hỏng, dám dụ dỗ chồng của mẫu thân khi nàng đi vắng ..."

Ngu Tiêu cơ bắp căng chặt, dập nhanh ở trong cúc huyệt, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn hung ác kinh người, bị tràng dịch phủ một lớp dày nước da^ʍ, mỗi lần rút ra đều kéo theo một ít thịt ruột bên trong, rồi lại theo động tác cắm mà nhét trở vào.

"A a a!! Ha a a!"

Thành ruột kịch liệt co thắt, từng luồng nước da^ʍ bị dươиɠ ѵậŧ bịt kín lỗ ra, chặn lại trong trực tràng, ngọc trụ trước mặt run lên, Đường Đường chảy nước bọt giàn dụa, a a a rêи ɾỉ không ngừng.

"Dâʍ đãиɠ hạ tiện, còn dám cướp đàn ông từ mẫu thân của ngươi!"

Ngu Tiêu gầm lên bóp chặt mông con trai út, phạm vi chuyển động ngày càng lớn. Nghiệt căn lóp nhóp khuấy động cái lỗ còn nhiều nước hơn phụ nữ của con trai. Trực tràng đầy nước da^ʍ, thật mềm thật ấm, kɧoáı ©ảʍ đánh úp từng đợt từ xương cụt, làm y hết nhịn nổi bắt đầu muốn bắn.

Ngu Tiêu cắn vành tai con trai út: "Hừm, nhi tử! Có muốn sinh con cho phụ thân không?"

"Ahhh! Sướиɠ quá! Nhi tử sướиɠ quá ...muốn sinh con cho phụ thân, ưm ... Không cho mẫu ... mẫu thân tϊиɧ ɖϊ©h͙, bắn hết cho nhi tử ah ah ah"

Kɧoáı ©ảʍ lσạи ɭυâи làm thừa tướng dâʍ đãиɠ ngoáy mông không ngừng, sướиɠ tê người rên la, không còn một chút hình tượng nào của ôn nhuận công tử.

Đúng lúc này, cửa gian phòng bị đẩy ra, Nhϊếp Yến Chi khoác long bào bước tới, Đế vương trên cao nhìn xuống, ánh mắt u ám và lạnh lẽo đáng sợ.

Hắn gằn từng chữ, "Ngu Tiêu"

Xong đời, Ngu Tiêu rêи ɾỉ trong lòng, mặc dù Nhϊếp Hồn Hương rất dễ sử dụng, nhưng nó có một khuyết điểm, đó là khi hơi thở của người thứ ba làm vẩn đυ.c không khí, người bị dính thuật sẽ không phân biệt được đâu là thực đâu là mộng, do đó thức dậy.

Quả nhiên, sau khi Nhϊếp Yến Chi đến, thừa tướng đang gào thét lớn tiếng đột ngột ngừng lại, ánh mắt dần dần khôi phục lại từ mịt mờ, bị cảnh tượng dâʍ đãиɠ đập vào mắt, đồng tử co rút ngay lập tức, cơ thể vốn đang đong đưa đón nhận cũng biến thành giãy dụa kịch liệt.

Cậu thở gấp, luống cuống hoảng loạn: "Sao ... ưm ... sao lại thế này! A, a, đừng !!"

Gân xanh trên trán Ngu Tiêu nhảy nhảy vài cái, đã sắp bắn tinh rồi, y lập tức tóm chặt thừa tướng nắc dồn dập, tốc độ hung hãn dữ dội, "bạch bạch bạch" đánh liên hồi, đâm tới độ sâu chưa từng có, theo tiếng thở dốc của y giả từng luồng dịch nóng hổi phun thẳng vào thành ruột chín rục của thừa tướng.

"A ——!!"

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ quá nhiều làm bụng dưới phồng lên, Đường Đường gào thét, con ngươi màu hổ phách dại ra, xụi lơ nằm trên người nam nhân, chân run lẩy bẩy, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, bộ ngực tinh xảo in hằn dấu ngón tay đậm nhạt.

Cậu không hiểu tại sao dươиɠ ѵậŧ của y giả lại cắm vào lỗ hậu của mình.

Nhϊếp Yến Chi giật giật khóe mắt, hít sâu một hơi rồi bước lên phía trước, nhấc người phía trên xuống, cùng với một tiếng "bạch", lỗ hậu không còn bị dươиɠ ѵậŧ chặn lại phun tung tóe nước da^ʍ trộn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài.

"Trẫm cho ngươi thời gian uống một tách trà," Nhϊếp Yến Chi nheo mắt, ôm chặt lấy thừa tướng đi đến giường, "Chạy càng xa càng tốt!"

Thừa tướng được Đế vương ôm trong lòng, cơ thể bệnh ốm không ngừng run lên, nắm chặt quần áo của nam nhân, nước da^ʍ chảy ròng ròng, cả long bào uy nghiêm cũng ướt đẫm.

Nhϊếp Yến Chi bình tĩnh đến mức người ta không thể đoán được hắn nghĩ gì, hắn cúi người đặt thừa tướng xuống giường, vuốt lại mái tóc đen hỗn độn của cậu.

Hơi ấm dần dần quét qua, Đường Đường ngửi được long diên hương trên chăn bông, ánh mắt mất tiêu cự chậm rãi lấy lại độ ấm trước đây, xấu hổ nhắm mắt lại, khó khăn nói, "Đi ra ngoài!"

Đã đến nước này, Đường Tử Khiêm mà còn không thể đoán được tại sao ngày nào mình cũng mộng xuân, thì cậu đích thị là một kẻ ngốc.

"..." Nhϊếp Yến Chi mím môi, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của thừa tướng, nhỏ giọng nói: "Đừng nóng giận, ta sẽ gϊếŧ hắn cho em."

Nói xong, Nhϊếp Đế đứng thẳng người, không khí xung quanh người lạnh lẽo đến đáng sợ, sải bước ra khỏi phòng.

Ở trên giường, thừa tướng không thể chịu được nhục nhã mở mắt ra, con ngươi màu hổ phách lóe lên gian xảo, cậu lười biếng ngáp một cái, lật người ôm chăn bông.

......

Hoàng cung

Không ai dám gây ồn ào ở nơi thiên tử đang ở, vậy mà hôm nay ...

Cửa sổ chắc chắn "rắc rầm" vỡ tan, một vật thể màu đỏ bay ra ngoài theo hình vòng cung.

"Bịch——" Sau đó nện mạnh xuống đất.

Mặc dù đêm qua tuyết rơi dày, nhưng sáng nay đã được cung nhân quét dọn sạch sẽ, thứ bị ném ra khỏi phòng không có cái gì đệm, đập thẳng vào gạch lát nền, đau đến đỏ cả mặt, "ui da ui da" rêи ɾỉ luôn miệng.

"Là ai!" Chỉ huy cấm vệ quân dẫn một đám người vây quanh, rút

kiếm mắng, "Ai dám ầm ĩ ở đây.

Nhϊếp Yến Chi bước ra khỏi noãn các, mặt lạnh lùng. Chiếc áo ngoài có long văn đã bị cởi ra, không biết bị ném ở đâu. Lúc này hắn đang xắn tay áo trong, hầm hầm hung ác làm ai nhìn cũng phải rét.

Chỉ huy giật mình, vội vàng dẫn người quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến

hoàng thượng."

"Rút lui xuống" Đế vương mặt mày âm u, nhạt nhẽo nói, "Đứng thành vòng xung quanh, không cho người chạy trốn."

"Tuân lệnh!" Chỉ huy nhận lệnh, đứng dậy dẫn một đoàn binh vây kín một vòng không chừa kẽ hở.

"Khá lắm Nhϊếp Yến Chi!" Ngu Tiêu hít một hơi đứng dậy, nhìn thấy tay áo của bạn mình đã xắn lên, y đột nhiên nói nhanh hơn, "Chờ đã! Này, này, nghe ta nói xong đã... "

Nhϊếp Yến Chi khẽ hừ mũi, "Đừng nhiều lời, đánh xong rồi nói." Dứt lời hắn vung nắm đấm đến y giả, sượt qua sợi tóc, đập viên gạch đá xanh phía sau thành một cái lỗ lớn, vết nứt như mạng nhện lan rộng vòng quanh.

Ngu Tiêu chật vật né tránh nắm đấm, nhìn thấy cảnh này, hít một hơi thật sâu, ngay cả giọng nói cũng thay đổi giọng điệu, "Nhϊếp Yến Chi! Đánh người không đánh mặt, ngươi còn như thế ta sẽ đánh trả đấy."

Nhϊếp Yến Chi nội lực thâm hậu, khinh bỉ nói: "Thế à."

"..." Đôi mắt phượng của Ngu Tiêu bốc cháy, nóng nảy, "Nói vậy là sao? Ngươi xem thường ta à? Ta thật sự phóng độc đấy!"

"Ờ."

"Lại còn ờ với tai! Nhϊếp Yến Chi, ngươi xong rồi, ta tức giận, thật sự rất tức giận đấy!"

...

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, Đường ảnh đế vừa mây mưa xong thoải mái dễ chịu, ôm chặt chăn bông, ngửi long diên hương chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tỉnh dậy lần nữa, bầu trời đã nhá nhem tối, trong sảnh chỉ có hai chân đèn thắp sáng. Ánh lửa lập lòe, phản chiếu một người đàn ông mặc đồ đỏ đang quỳ bên giường. Đường ảnh đế còn đang say ngủ đột nhiên tỉnh như sáo, sợ hãi điên cuồng chọc hệ thống, "A a a a a a a!"

[Đường Đường rùng mình: hệ thống hệ thống! ! A a a - sao mày nói thế giới này chỉ quyền mưu thôi mà! Á á á sao lại biến thành cổ đại thần cmn quái rồi a a a a a! 】

[Hệ thống: Đang trong chế độ chờ, vui lòng để lại tin nhắn ...]

Nghe thấy tiếng động trên giường, lệ quỷ áo đỏ ngẩng đầu lên khỏi mái tóc dài rối bù của mình.

Hít–

Này ... Mặt này xanh tím, sưng vù, quá thảm thương ,chắc chắn là vong hồn người bị đánh đến chết!

Đường Đường cứng còng cả người, sợ xỉu ngang xỉu dọc, có ai nói cậu biết làm thừa tướng còn phải đi bắt ma đâu a a a a a!!!!!

"Ngươi......"

"Là yêu quái phương nào!!" Thừa tướng kinh hãi giật gối đầu đánh tới tấp vào mặt con quỷ.

"Ui da-" Ngu Tiêu rêи ɾỉ, bị đánh đến nổ đom đóm mắt, "Chờ một chút! Đừng đánh, ta là Ngu Tiêu."

"Tà thuyết mê hoặc!" Thừa tướng hai mắt lóe ra lửa giận, lại ôm gối đánh bịch bịch.

Giọng nói bên trong rất lớn, Nhϊếp Yến Chim đang ngồi bên ngoài xử lý chính vụ: "..."

Nhϊếp Đế không thể tin được, đặt tấu chương xuống, bước vào, liền nhìn Ngu Tiêu suýt chút nữa bị thừa tướng dùng gối đánh toang cái mạng già.

"..." Sống lưng dưới long bào của Đế vương bỗng dưng ớn lạnh, cứng đờ cả người.

Nhìn thấy tên khốn kiếp này sắp sửa trút hết nửa hơi cuối cùng, ánh mắt của Nhϊếp Yến Chi giật giật, nhanh chóng đốt đèn lên, nắm lấy tay Đường Đường, cứu bạn mình một cái mạng.

"Thừa tướng, thủ hạ lưu tình.", Nhϊếp Yến Chi thành khẩn nói, "Cứ đánh tiếp, trẫm e là phải tìm đất phong thủy chôn hắn luôn đấy."

Đường Đường bị bàn tay to nóng bỏng của Đế vương nắm chặt, trái tim đang đập binh binh trong l*иg ngực dần dần bình tĩnh lại, sợ hãi tan biến, lý trí trở lại. Cậu tạm ngừng động tác, ánh mắt chậm rãi dời xuống.

Dưới ánh nến rực rỡ, lệ quỷ áo đỏ quần áo xộc xệch, tóc dài bù xù, trên mặt đầy vết bầm tím, nhưng xét theo đường nét thì ... đúng là y giả.

Ngu Tiêu sống dở chết dở nằm trên mặt đất kín đáo liếc mắt nhìn thừa tướng, rất vui mừng vì thừa tướng không thích dùng gối ngọc, chứ nếu không chắc giờ này y đã đi đời nhà ma.

Nghĩ đến quỷ y oai phong lẫm liệt cuối cùng lại bị gối đánh chết? Ngu Tiêu nằm bẹp dí trên mặt đất, càng nghĩ càng đau lòng, huhu, vợ mình hung dữ quá mà.

"Khụ ... xin lỗi," Đường Đường xấu hổ xin lỗi, trên mặt hơi đỏ lên.

Cái đống trên mặt đất chật vật ngồi dậy, Ngu Tiêu cúi người ngồi bên cạnh giường, cọ nhẹ vào chân thừa tướng, vô cùng đáng thương nói: "Tử Khiêm, Tiêu tới đây để chịu đòn tạ tội. Tiêu biết sai rồi, Tử Khiêm đại nhân đại lượng, đừng bỏ mặc ta."

Thừa tướng không nói gì, cậu không liên quan gì đến Ngu Tiêu, nhưng y giả sẵn sàng chảy máu mỗi ngày cho cậu, quân tử chi giao, quyết định kết bạn, lại không hề nghĩ người bạn này lại có dã tâm với mình.

Đáng ra phải tức giận, nhưng vì trò hề vừa nãy, thừa tướng hay đọc sách hiền triết cũng không còn tức giận nữa, trầm mặc một hồi rồi thở dài nói: "Thôi, đứng dậy trước đi."

Nhìn thấy thừa tướng mềm lòng, Ngu Tiêu lại khịt khịt mũi, đúng lý hợp tình nói: "Như vậy không được, để tỏ lòng thành, Tiêu chủ động hầu hạ Tử Khiêm một lần được không?"

Hai tay y mơn trớn vuốt ve dưới hai chân thừa tướng, Đường Đường cứng đờ, vừa định từ chối, nhưng Ngu Tiêu không đợi câu trả lời, cực nhanh ngậm trọn thứ mềm mại giữa hai chân Đường Đường, đầu lưỡi liếʍ láp khe rãnh, nuốt dươиɠ ѵậŧ dễ thương đến cổ họng, liếʍ mυ'ŧ, đè ép.

"Không, ưm ..." thừa tướng khẽ kêu một tiếng, không ngừng đẩy vai Ngu Tiêu, "Đừng ... a ~" Giọng nói uyển chuyển thay đổi sắc thái.

Đôi mắt phượng của Ngu Tiêu lóe lên vẻ đắc ý, môi lưỡi ướŧ áŧ không ngừng mυ'ŧ lấy lỗ nhỏ, dươиɠ ѵậŧ trắng hồng trước mặt không hề có một sợi lông, lại càng tinh xảo như khắc bằng ngọc, càng thêm mê người. Điều kỳ lạ nhất là trên người thừa tướng luôn một mùi thơm quyến rũ thanh lãnh, ngay cả nước chảy ra từ thứ nhỏ này cũng hấp dẫn vô cùng.

"A ~ đừng!" Đường Đường đỏ đuôi mắt, thở gấp gáp, dươиɠ ѵậŧ bị mυ'ŧ vào một cái động ướt mềm, gần như không khống chế được thắt lưng, cứ theo bản năng giống đực thọc vào rút ra khoang miệng y giả.

Da tuyết hằn lên những vết đỏ nhạt rõ ràng, tóc đen bóng như dải lụa rải rác sau lưng, mỹ ngọc khi bình thường đã làm dưới háng người ta sưng to, lúc này còn đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ, càng đẹp đến kinh người.

Nhϊếp Yến Chi từ phía sau ôm lấy thừa tướng đang không ngừng ưỡn thắt lưng, long căn quen cửa quen nẻo phụt một phát cắm vào lỗ nhỏ ướt mềm.

"A!"

Lỗ hậu bị lấp đầy, Thừa tướng bị chấn động này càng cắm sâu vào cổ họng Ngu Tiêu, dươиɠ ѵậŧ thoải mái ướt đẫm, kɧoáı ©ảʍ được tấn công cả trước sau khiến cậu sướиɠ đến rùng mình.

Lỗ thịt đầy nước, Nhϊếp Yến Chi di chuyển eo, dươиɠ ѵậŧ đồ sộ òm ọp khuấy đảo bên trọng lỗ nhỏ, thứ dưới háng của hắn vừa to vừa dài, nắc không ngừng làm Đường Đường thở dốc dồn dập, phát ra giọng mũi thật nhỏ.

"A ....a ... sướиɠ quá..."

Cơ thể trắng nõn của thừa tướng đỏ bừng, eo đong đưa, dươиɠ ѵậŧ trong miệng y giả hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ yết hầu co thắt, lỗ cúc phía sau được long căn nhét đầy, nước da^ʍ phùn phụt vẩy ra, sung sướиɠ tột cùng.

Ngu Tiêu mở miệng, để cho ngọc trụ của thừa tướng tiến sâu vào cổ họng, đưa tay vén áo, quang minh chính đại tuốt lên tuốt xuống thứ trướng căng của mình.

Dươиɠ ѵậŧ được Ngu Tiêu chăm sóc rất tốt, tất cả điểm mẫn cảm đều bị Nhϊếp Yến Chi giã nát, thừa tướng như muốn cố tìm thêm kɧoáı ©ảʍ, rồi lại đè nén vì thân phận.

Mông trắng phía sau chủ động vểnh lên phun ra nuốt vào long căn, Nhϊếp Yến Chi nheo mắt, vươn hai tay nắm lấy vòng eo của thừa tướng, qυყ đầυ to tròn xông lên đánh nát từng lớp ruột thịt mê người, thọc đến tâm ruột.

Đế vương cắm thật sâu, thân hình gầy gò của Đường Đường yếu ớt lao tới, dươиɠ ѵậŧ cắm mạnh vào cổ họng Ngu Tiêu, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm thừa tướng thất thanh thét lên, "A !!!" Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trọn vào sâu trong cổ họng y giả.

Ngu Tiêu bị bắn đầy miệng cũng không để ý, làn da tuyết trắng tinh tế của thừa tướng đến mồ hôi còn thơm, y nuốt sạch sẽ dịch lỏng trắng đυ.c, liếʍ láp đôi môi bị ngọc trụ ức hϊếp đến đỏ bừng.

Sau cao trào, lỗ nhỏ tiết ra rất nhiều nước da^ʍ, thịt ruột giống như cái miệng nhỏ nhắn không biết xấu hổ ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ, Nhϊếp Yến Chi thở gấp, bóp chặt lấy eo Đường Đường, liều mạng dập vào.

"A... không ... sâu quá ..." Thừa tướng uyển chuyển kêu rên dâʍ đãиɠ, qυყ đầυ to cứ nhắm thẳng đến nhụy hoa mà giã, sướиɠ đến không nói nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ biết nức nở bị đâm chúi đến phía trước.

Dươиɠ ѵậŧ tinh tế lại bị y giả đút vào trong miệng, môi lưỡi ướŧ áŧ, đầu lưỡi chọc lỗ chuông nhỏ, cuối cùng mυ'ŧ mạnh, thừa tướng rùng mình một cái, "A ~" một tiếng, trước sau lại bắn ra.

"Hừm ..." Đôi lông mày Nhϊếp Yến Chi nhíu chặt vào nhau, long căn bị nước da^ʍ ngâm hoàn toàn, dươиɠ ѵậŧ đã to dài lại cứng to lên gấp đôi, bịt chặt miệng lỗ, không cho một chút nước da^ʍ chảy ra. Đế vương ấn thừa tướng xuống tiếp tục giã, nước theo động tác thọc vào rút ra phun tung tóe thành tia.

Yết hầu thừa tướng tiếp tục trào ra những tiếng rên dâʍ đãиɠ, cái bụng trắng nõn hơi phồng lên, khi lắc lư còn vang lên tiếng óc ách, chứng tỏ trong trực tràng không biết đã phun ra bao nhiêu nước da^ʍ

"Dâʍ đãиɠ, nước nhiều như mang thai ba tháng." Nhϊếp Yến Chi thở hổn hển, không ngừng phụt phụt dập dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong nhụy hoa mềm mượt.

Dươиɠ ѵậŧ dữ tợn tàn nhẫn, thứ to lớn căng chặt cửa hậu, "bạch bạch bạch" đâm vào điểm da^ʍ bên trong, ngay cả ngọc trụ trước mặt cũng bị y giả bắt nạt môi đỏ bừng, không còn bắn được thứ gì. Hai mắt thừa tướng thất thần, muốn trốn cũng không được, chỉ biết ngửa cổ ưm a rêи ɾỉ.

Mỹ ngọc ngưng tụ một tầng mồ hôi thơm, Nhϊếp Yến Chi rê lưỡi dọc sống lưng cậu, vẫn không ngừng nắc, long căn thưởng thức vách ruột siết chặt lại rỉ nước không ngừng trong lỗ nhỏ.

Từng lớp thịt ruột quấn lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn, mυ'ŧ mát qυყ đầυ, nước da^ʍ trong tràng ruột òm ọp không ngừng. Đế vương đỏ sậm hai mắt, không hề khoang nhượng, khuấy động khoang bụng như điên.

"A a a...... đừng mà.... Tha...ưʍ....a.....tha cho ta... a ...a ...a ..."

Thừa tướng hét lên khàn khàn, đột nhiên kịch liệt giãy dụa, nhưng sức yếu không hề hấn gì với Đế vương, căp mông thanh tú đỏ bừng bị bàn tay to của Đế vương bắt lấy, ném lên.——"

"A!!!"

Theo trọng lực rơi xuống xuống, "phập" một tiếng, lỗ nhỏ bị gậy thịt cắm đến sâu nhất. Dươиɠ ѵậŧ sưng đỏ bị môi lưỡi của một nam nhân khác ngậm mυ'ŧ liên tục, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị liếʍ sạch sẽ, Đường Đường co rút cả người,nước bọt chảy dài xuống cổ họng, như một con cɧó ©áϊ bị chơi hỏng.

Hô hấp của nam nhân càng ngày càng nặng, tốc độ giã càng nhanh hơn, qυყ đầυ to tròn thô bạo dập nát diểm da^ʍ. Đế vương gầm nhẹ bắn ra dịch trắng đặc sệt, rót hết vào người thừa tướng. Đường Đường thút thít, thịt ruột bị đâm chín muồi run rẩy tóe nước, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng đến cơ thể run rẩy liên tục, bụng dưới càng lúc càng phình to.

Mùi hương ngọt ngào tỏa ra bốn phía, Ngu Tiêu phun ra ngọc trụ đã sưng đỏ đáng thương của thừa tướng, chậm rãi leo lên giường, không đợi thừa tướng hoàn hồn sau cao trào, dươиɠ ѵậŧ to dài đã cạ cạ lỗ cúc ướt đẫm, từng chút chen vào cái lỗ nhỏ đang ngậm chặt long căn của Đế vương.

"Đường Nhi bảo bối, phụ thân vẫn chưa ra đâu ~"

*** 11 ***