em trai tàn tật - hết
Trong phòng bệnh, Đường Đường nằm trên giường thở đều đều, khuôn mặt nhỏ xinh vùi dưới chăn bông ngủ say, lông mi đen còn vương vài giọt nước mắt lấp lánh, đôi môi căng mọng bóng bẩy, khóe mắt còn mang theo ửng đỏ du͙© vọиɠ, lười biếng và thỏa mãn như một con mèo nhỏ đang liếʍ chân..
Kỳ Dục ngồi ở mép giường bệnh, cụp mắt xuống, lẳng lặng nhìn cậu. Thật lâu sau, ngón tay hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo má thịt mềm mại, tiếng thở dài khó hiểu dần dần tan biến giữa môi răng ...
"Tôi thực sự nợ em"
Thiếu niên ngủ gật rất khó chịu, bị người quấy rầy giấc ngủ cậu cau mày khịt mũi nhẹ, như sẽ khóc ngay giây tiếp theo, người đàn ông sợ đến mức nhanh chóng thu tay lại, cẩn thận ôm lấy cậu vào lòng, vỗ nhẹ lưng dỗ dành.
Đường Đường vì ốm đau mà tay chân bị lạnh nhiều năm, tìиɧ ɖu͙© cường độ cao đã hao hết sức lực. Đang ngủ không thoải mái, bên cạnh chợt có một cái bếp lò to ấm áp, cậu cũng không đợi Kỳ Dục nằm xuống, liền dán lên, rúc vào lòng hắn như một con mèo nhỏ, chìm trong hương gỗ tùng thoang thoảng và tiếng dỗ dành nhẹ của người đàn ông, ý thức dần đi xa...
Sắc trời càng ngày càng tối, Đường Đường từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy l*иg ngực phập phồng của người đàn ông, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Dục, có chút mệt mỏi, cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, như xuyên thời gian và không gian.
Lông mi run lên, cậu khẽ nhúc nhích thân thể, người đàn ông trên đầu ôm cậu càng chặt hơn, xoa xoa cằm lêи đỉиɦ đầu cậu, giọng mũi trầm thấp gợi cảm đến ngẩn người: "Tỉnh rồi à?"
Giọng nói dễ nghe quá, Đường Đường lỗ tai đỏ bừng. Cậu khẽ gật đầu, sau đó gượng người, ấp úng: "Ngài . ngài Kỳ, em muốn đi vệ sinh."
Giọng nói trầm như muỗi kêu, đầy ngượng ngùng. Kỳ Dục im lặng cười, hắn hơi cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán Đường Đường, sau đó đứng dậy, kéo áo ngủ xuống, cúi người bế thiếu niên với đôi chân bất tiện lên, sải bước vào nhà tắm trong phòng bệnh..
Phòng bệnh cao cấp được trang bị đầy đủ, ngay cả phòng tắm cũng được trang trí tao nhã, phân ra bên khô bên ướt, còn có bồn tắm được dát bằng đá cẩm thạch.
Đường Đường mặc thêm áo trước khi đi ngủ, nhưng thân dưới của cậu vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nằm yên trên giường thì không sao, nhưng khi Kỳ Dục ôm như thế này, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bác sĩ bắn sâu vào ruột tí tách nhỏ giọt suốt một đường.
Cậu thận trọng nhìn thoáng qua Kỳ Dục, khuôn mặt nhỏ xinh vốn đã ửng đỏ, ngay cả cổ cũng bị nhuộm một tầng màu đỏ nhạt, giống như hoa đào trong tuyết. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nặng trĩu của bác sĩ đâm khắp ruột gây ngứa ngáy khó chịu. Cậu nôn nóng thít chặt hậu môn, vành thịt có chút đỏ lên, cảm giác ma sát kịch liệt gần như khiến cậu không tự chủ được mà rêи ɾỉ.
Đường ảnh đế ngủ một giấc rồi lại cảm thấy muốn, lưng đau và mông nhức không thể ngăn được cơn đói khát. Nghĩ đến đồ vật nóng cháy và lực nhấp như máy dập của người đàn ông, Đường Đường toàn thân nóng lên, úp mặt vào cổ hắn mềm mại thở khí, thân thể mềm nhũn như không xương dính chặt lấy hắn, toát ra mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể.
Kỳ Dục vòng tay ôm mỹ nhân mềm mại ngọt ngào, thấy thân thể mềm mại liền tưởng cậu chưa tỉnh dậy, nhưng đây không phải trọng điểm.
Vấn đề là Kỳ Dục bị tên nhóc không biết điều này chọc cho nóng ran người, dươиɠ ѵậŧ lớn hơn một tuần nay không được ăn thịt bị trói trong quần hắn, hùng hổ cạ lên mông cậu.
Kỳ Dục hít sâu một hơi, không chút do dự nhanh chóng cởi thắt lưng, dùng tay móc chặt hai chân Đường Đường, bế cậu lên giống như đang xi tiểu trẻ con, để cho dươиɠ ѵậŧ nhỏ gắng gượng nướ© ŧıểυ hướng vào bồn cầu, con quái vật to lớn màu tím đỏ dưới mông cậu nổi giận đùng đùng, chèn cái đầu to chọc vào nhụy hoa cúc, quen cửa quen nẻo phụt một cái cắm hơn phân nửa vào trong.
"Ha..a..."
Cảm giác ngứa ngáy khó chịu trong lỗ hậu dừng lại, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nóng bỏng của nam nhân xuyên qua từng lớp thành ruột, cọ xát mạnh mẽ điểm da^ʍ, cái cổ trắng nõn của Đường Đường hơi nhếch lên, thoải mái rêи ɾỉ.
Cửa hậu bị chơi đến sưng đỏ siết chặt dươиɠ ѵậŧ, thịt ruột chín mềm bên trong vặn vẹo hút lấy cây gậy thịt của Kỳ Dục, mấp máy liếʍ mυ'ŧ. Hắn thở dốc sung sướиɠ, hai tay gồng lên ôm chặt lấy chân Đường Đường, dưới háng dùng sức, bắt đầu không ngừng nghỉ thô bạo cắm từng đợt thẳng vào sâu bên trong.
"A" Đường Đường kêu lên dâʍ đãиɠ, giọng nói nhẹ nhàng run rẩy chuyển sang một âm điệu khác, "Uh ... ngài.. Ngài Kỳ..em ... ah, em muốn đi tiểu ... ư a"
Kỳ Dục lại nắc tàn nhẫn hung tợn hơn, hắn cắn lấy gáy cổ mềm mại Đường Đường, liếʍ láp, thở hổn hển: "Hưm .. chặt quá ... cưng kẹp giỏi quá ... đi nào, tè đi ... chồng xi tiểu cho em."
"Ưm .. đừng ..đừng chọc nữa ư.... ư, ..."
Dươиɠ ѵậŧ lớn đang hung hăng đâm vào tràng đạo, đè chặt bàng quang đầy nướ© ŧıểυ, Đường Đường chảy nước mắt, cái miệng nhỏ ưm a thở hổn hển, cậu lắc đầu thút thít muốn từ chối, cây gậy nhỏ tinh xảo vung vung, đã không khống chế được cảm giác muốn đi tiểu mạnh.
Kỳ Dục cao lớn hơn hẳn, lúc này mặc kệ Đường Đường có chút giãy dụa, vòng tay vẫn ôm chặt lấy cậu mà nhấp dữ dội, dươиɠ ѵậŧ thô dài thọc ra rút vào với tốc độ máy đóng cọc, nện thẳng vào tuyến tiền liệt.
"Aaa.. đừng mà.. Muốn tiểu.... Không... a...a.... Muốn tiểu...."
Đường Đường hai mắt phủ một tầng sương mù, há to miệng thét chói tai, toàn thân kịch liệt run rẩy, cái bụng trắng nõn mềm mại phẳng lì phình ra một khối, dươиɠ ѵậŧ nhỏ xinh theo từng nhịp nắc của người đàn ông, vẩy mọt luồng nướ© ŧıểυ ra bồn cầu, lên nền gạch.
"Hưm . mẹ nó, đĩ nhỏ nhiều nước quá... sướиɠ thật ..."
Kỳ Dục kêu lên một tiếng, thở hổn hển, thứ dưới háng di chuyển điên cuồng, túi trứng nặng trĩu bạch bạch đập vào mông nhỏ .
"A a .... Không.. sâu quá.... A a ...."
Đường Đường mềm giọng nức nở, nước mắt tràn ngập. Nửa thân trên của cậu bị người đàn ông ôm vào ngực, chân thon dài trắng nõn yếu ớt lắc lư trên cánh tay của người đàn ông, dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn dung đưa tung tóe rất nhiều nướ© ŧıểυ.
Lớp thịt ruột càng ngày càng chặt, lỗ cúc đỏ ửng, miệng hậu bóng loáng mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ. Kỳ Dục thở dốc, hung hăng cắn chiếc cổ thiên nga trắng nõn của thiếu niên, cánh tay cường tráng ôm chặt lấy Đường Đường. Thiếu niên mảnh mai bị hắn dập mạnh vào con dươиɠ ѵậŧ của mình, phanh phanh phanh nhấp liên hồi.
"A a..Chết mất..quá.. A...a.. đừng mà..... Sâu quá...a a "
Đường Đường khàn khàn hét lên, thân hình mảnh mai gầy gò run rẩy kịch liệt, giãy dụa, cậu nhéo cánh tay người đàn ông, vặn vẹo eo một cách tuyệt vọng, cố gắng thoát ra khỏi sự ngộp thở, gậy thịt nhỏ bé không được ai vuốt ve trước mặt nhảy dựng, nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ không bắn thành dòng mà từ từ rỉ ra từ lỗ chuông mấp máy.
Kỳ Dục cắn chặt lấy thứ phản ứng chậm kia của thiếu niên, ôm chặt lấy cậu, đặt cả cơ thể cậu lên dươиɠ ѵậŧ mình, hung tàn đóng cọc, nước da^ʍ lụt phụt theo vành lỗ vẩy ra.
"Hức ... hức hức-"
Tốc độ cuồng bạo làm pháo bông nổ tung trong não, Đường Đường há to miệng, nước bọt chảy xuống khóe môi run rẩy, tiếng rêи ɾỉ không ngừng phát ra từ cổ họng, co giật cơ thể.
"Đĩ nhỏ ... bắn cho em ... hưm ... bắn hết vào lỗ da^ʍ cho em!!" Kỳ Dục gầm lên, lắc lư hông, dươиɠ ѵậŧ cắm sâu bên trong, lỗ chuông mở ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn ra tung tóe.
Còn chưa kịp bình tĩnh lại từ cao trào, một cơn buồn tiểu quét qua Kỳ Dục. Người đàn ông ăn dấm cả ngày trán hơi ướt, không hề nghĩ ngợi xả ra nướ© ŧıểυ, cột nước nóng bỏng ào ào phun ra bên trong.
Hắn muốn lấp đầy cơ thể Đường Đường, gột rửa từng li từng tí, để thiếu niên bị đánh dấu như cɧó ©áϊ, từ trong ra ngoài đều có mùi của hắn!
"Ah ... nhiều quá ... hức hức, ...bể bụng mất...a a...."
Thân hình mảnh khảnh Đường Đường run rẩy kịch liệt, nước mắt làm mờ tầm mắt, nướ© ŧıểυ nóng bỏng trong tràng ruột, căng đầy khiến bụng dưới hơi phồng lên như đang mang thai.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm bị mở ra, Quý Trường Khanh mặc blouse trắng bước vào, liếc nhìn cảnh tượng da^ʍ mỹ kia, không khỏi nhướng mày, không ngờ Kỳ Dục nhìn cũng giống người, nhưng chơi lên lại còn tàn nhẫn hơn y.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Kỳ Dục đang ôm Đường Đường ngay lập tức quay khuất vào trong, nhưng vừa định mắng người đi ra ngoài, liền nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của tên gian phu, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, một lúc lâu sau mới rút ra dươиɠ ѵậŧ.
Dươиɠ ѵậŧ vừa kéo ra ngoài, lỗ hậu chưa kịp khép miệng ào ào bắn tung tóe chất lỏng đυ.c ngầu, vành lỗ bị làm chín rục, sưng phồng lên.
Đường Đường nước mắt không ngừng rơi, dựa vào phiến ngực trần của Kỳ Dục thở không nổi, giữa đùi lầy lội, đa số chất lỏng đều chảy đến cặp đùi của hắn.
Quý Trường Khanh khóa cửa, vô tư bước vào, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Dục một cái qua thấu kính, đưa tay đỡ lấy khuôn mặt của Đường Đường, cúi đầu hôn môi, và liếʍ những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu, nhẹ nhàng nhấc người lên.
Kỳ Dục buông hai tay ra, da thịt trần trụi ướt đẫm mồ hôi, tóc mái ướt bết trên xương mày, dựa vào bồn rửa tay cởi thắt lưng. Cái quần lười nhác vướng lại chỗ xương hông, lười nhác nửa rớt nửa treo.
Hai người hôn nhau không chút ngại ngần, tiếng "tsk tsk" vang lên cùng tiếng nước vô cùng dâʍ đãиɠ.
Kỳ Dục vươn những ngón tay xương khớp rõ ràng của hắn chạm vào điếu thuốc trong túi, nhưng cũng không chăm lửa, nhìn gian phu và bé cưng của hắn đang hôn nhau say đắm, mặt liệt nghĩ thầm, trên đời này chắc mỗi mình hắn là tự đi tìm gian phu về cho vợ mình.
Hơi thở của Quý Trường Khanh hơi trầm xuống, y rút về đầu lưỡi, bế ngang Đường Đường đang thở hổn hển lên đi tới bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ vừa đủ ấm rồi cẩn thận đặt cậu vào.
Nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Đường Đường, y nhẹ giọng nói: "Phía sau không dùng được nữa, Đường Đường ngậm ra cho tôi được không."
Đường Đường mặt đầy ý xuân ngồi trong nước ấm áp, nghe lời bác sĩ "săn sóc" đến răng ngứa, nhưng ngoài mặt vẫn phù hợp nhân thiết mà thu mình lại, mắt ướŧ áŧ thận trọng nhìn Kỳ Dục, cậu vẫn chưa quên mình là tình nhân của ngài Kỳ nha.
Cái nhìn này quá dễ hiểu, Kỳ Dục nhìn một cái đã biết thiếu niên đang nghĩ gì, tức giận đến chết đi sống lại, chết tiệt, cả đời này bố không bao giờ muốn nghe hai chữ "tình thú" nữa.
Trên môi nở nụ cười, Quý Trường Khanh dùng một tay tóm lấy chiếc cằm tinh xảo của Đường Đường, vặn lại về trước mặt y, ấm áp nói: "Đường Đường, lúc này còn nhìn giám đốc Kỳ tôi sẽ không vui đâu."
Giọng nói dịu dàng khiến Đường Đường run lên, thấy Kỳ Dục không có phản ứng gì, liền rụt rè vươn tay từ trong bồn tắm ra, từ từ mở thắt lưng của bác sĩ.
Quần của Quý Trường Khanh đã ướt đẫm một vết, Đường Đường ngượng ngùng mở ra, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo móc ra dươиɠ ѵậŧ bán cương màu đỏ tím. Dươиɠ ѵậŧ trong tay chậm rãi đứng thẳng, kích thước lạc quan. Đường Đường đỏ mặt cẩn thận liếʍ lên qυყ đầυ lớn dường như không thấy bất kỳ mùi lạ nào, mới cúi đầu ngậm lấy đầu khấc lớn như trứng ngỗng, mυ'ŧ mát như ăn kem.
Quý Trường Khanh thở phào sảng khoái. những ngón tay mảnh khảnh lướt qua mái tóc đen của thiếu niên, vỗ nhẹ vào đầu cậu khen ngợi.
Đường Đường khẽ run lông mi, cậu há to miệng, cố gắng từ từ nuốt dươиɠ ѵậŧ dài này vào trong cổ họng.
Trong khoang ẩm ướt cũng là một loại kɧoáı ©ảʍ khác, Quý Trường Khanh giữ tay sau đầu Đường Đường ấn mạnh vào háng mình.
Dươиɠ ѵậŧ thô dài va chạm trong miệng, đầu khấc thăm dò cổ họng, Đường Đường khó chịu run lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn há to miệng để thuận tiện cho bác sĩ ra vào.
"Hưm ... Đường Đường thật ngoan.."
Quý Trường Khanh nắm lấy tóc cậu, thở gấp gáp từng cái một, qυყ đầυ mỗi lần vào sâu đều sẽ được yết hầu co rút đè ép.
Trong phòng tắm hồng lên hỗn hợp mùi tanh, tiếng thở dốc cùng tiếng nức nở giọng mũi của thiếu niên, cùng tiếng blowjob phùn phụt dâʍ đãиɠ.
Đang lúc họ làm đến kịch liệt, Kỳ Dục bước ngậm thuốc lá đi qua, hắn bước đến cạnh bồn tắm, kéo tay thiếu niên qua nhẹ nhàng hôn lên, sau đó ấn bàn tay đó lên con chim ngóc đầu của mình, phủ lấy tay cậu xóc lên xóc xuống.
Quý Trường Khanh không quản, bàn tay thon dài của y nắm lấy mái tóc đen của Đường Đường hung hăng ấn vào háng mình, đồng thời điên cuồng đẩy hông. Dươиɠ ѵậŧ mỗi lần tiến sâu vào đều được hưởng thụ khoang miệng ấm áp, yết hầu run rẩy mà mấp máy, làm y sướиɠ tê da đầu.
Đường Đường bị bác sĩ túm lấy đầu, mặt áp vào đám lông nồng đậm, bị dươиɠ ѵậŧ chọc vào miệng làm làm mờ mắt, cái miệng nhỏ đỏ tươi mở ra không ngừng phun ra nuốt vào gậy thịt màu tím, thích thú liếʍ láp. Nước bọt theo cử động của dươиɠ ѵậŧ theo môi nhỏ giọt, da^ʍ như một con cɧó ©áϊ chảy nước dãi.
Quý Trường Khanh hô hấp càng lúc càng gấp gáp, vươn tay nắm lấy núʍ ѵú nhỏ trên khuôn ngực trắng như tuyết của thiếu niên, ngón tay mảnh khảnh có vết chai mỏng kéo, xoa, nắn đầṳ ѵú nhỏ, hạ thân dập càng lúc càng tàn nhẫn, hoàn toàn xem cổ họng Đường Đường thành một cái lỗ khác.
"Ưʍ..."
Núʍ ѵú bị người đàn ông tra tấn sưng đỏ, Đường Đường há to miệng phát ra tiếng kêu đau, thân thể mảnh mai run rẩy run rẩy, vặn vẹo nước dao động trong bồn, bàn tay đang nắm thằng nhỏ của Kỳ Dục cũng theo đó siết chặt.
"Hừ ..." Kỳ Dục hừ mũi rên lên, tức giận liếc nhìn bác sĩ Quý, dươиɠ ѵậŧ thô dài của hắn chà xát mạnh vào lòng bàn tay của Đường Đường, dịch nhầy dính tràn bàn tay nhỏ bé non nớt của cậu, từng ngón tay đều bị nhuộm sáng óng ánh.
Yết hầu như một cái bao thịt mấp máy ôm trọn gậy thịt, trán Quý Trường Khanh nhảy gân xanh. Y giữ lấy cái đầu xù xù của thiếu niên, lại nhấn thêm mười mấy cái, mới giữ trong yết hầu bắn ra.
"Ưʍ... khụ ... khụ..."
Mùi vị tanh táo tràn ngập trong miệng, nước bọt trắng tràn xuống khóe miệng, Quý Trường Khanh hít một hơi rút dươиɠ ѵậŧ ra. Khóe mắt Đường Đường chảy ra nước mắt, lông mày nhíu lại, khó chịu ho khan vài tiếng, khóe miệng đỏ tươi khẽ mở, phun ra những thứ còn lại.
Kỳ Dục rất muốn bắn, hắn buông tay Đường Đường, nắm lấy gậy của mình nhanh chóng di chuyển, ngón tay lướt qua qυყ đầυ một cái, văng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên tấm lưng trắng như tuyết của Đường Đường.
Buổi làʍ t̠ìиɦ cuối cùng cũng kết thúc, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh táo tràn khắp phòng tắm, tiếng hít thở gấp gáp vang lên liên tục, Đường Đường trên mặt vương vài giọt nước mắt, thất thần ngâm mình trong nước ấm, nửa nằm
trên mép đá cẩm thạch, tấm lưng đẹp đẽ, xương bướm và Khóe môi phủ một lớp nước trắng đυ.c lộn xộn.
Tháng 11, thành phố J tuyết rơi dày đặc, thời tiết dần trở nên lạnh hơn, bệnh viện và khu khám bệnh được sưởi ấm bằng hệ thống sưởi sàn, mặc quần áo mỏng cũng dễ chịu.
Ca phẫu thuật của Đường Đường rất thành công, hai chân của cậu đã dần lấy lại cảm giác, tuy sau ca phẫu thuật mấy đêm liền đau không ngủ được, nhưng nhiều năm cô đơn không ai chăm sóc làm Đường Đường đã quen việc phải tự chống đỡ dù thế nào đi nữa.
Nhưng điều mà Đường Đường không ngờ tới là hai người đàn ông đã cưỡng bức cậu lại khiến cậu mở ra lớp vỏ cô lập của mình bằng sự dịu dàng và thương yêu.
Bác sĩ Quý cẩn thận hơn Kỳ Dục, khi thấy thiếu niên không thể chịu đựng được cơn đau, y sẽ bổ sung thêm một lượng thuốc giảm đau thích hợp. Y ăn nói tao nhã, sẽ ở bên cạnh khi cậu mất ngủ, đọc sách cho cậu nghe. Bàn tay của thượng đế nổi tiếng gần như đã trở thành bác sĩ độc quyền của Đường Đường. Mỗi ngày đến thăm phòng bệnh cũng hấp tấp như nhân viên đi làm chấm công.
Công ty của Kỳ Dục tương đối bận rộn, không có nhiều thời gian như bác sĩ, nhưng chỉ cần xong việc là hắn chạy ngay đến bệnh viện để "tranh sủng", người đàn ông bày mưu tính kế trên thương trường sẽ nhẹ nhàng vỗ về thiếu niên khi cậu ngủ không ngon, sẽ ngâm nga một giai điệu cho thiếu niên nghe, còn gửi một số đồ dùng thú vị cho thiếu niên giải sầu mỗi lúc buồn chán.
Bé mèo bị bỏ rơi grừ grừ giơ móng vuốt của ra với hai con người, bé không quên rằng Kỳ Dục là bạn trai của anh trai bé, cũng không quên Quý Trường Khanh là cầm thú bọc da người, nhưng bé quá mong muốn được yêu thương, ngay cả khi biết rằng tình yêu này có thể độc hại, cũng vẫn hạnh phúc.
"Ưm ... Trường Thanh không ... ư ... đừng ..."
Đường Đường đang cầm thiết bị trợ giúp đi lại, trên người mặc áo bệnh viện, thân dưới trần trụi, hai chân thon dài trắng nõn yếu ớt run rẩy. Phía sau, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc nóng bỏng của người đàn ông vẫn đang cắm vào trong cơ thể, một cú thúc, thiếu niên khẽ rêи ɾỉ, bước một bước run rẩy.
Bác sĩ Quý ăn mặc chỉnh tề thở dài sảng khoái, vì thiếu niên sợ hãi kẹp chặt lỗ hậu, nước tiết ra nước da^ʍ giống như suối ấm, thịt ruột mυ'ŧ mát gậy thịt nhiệt tình, qυყ đầυ khổng lồ được nhụy hoa bao bọc. Y bước từng bước chắc chắn, vừa đi vừa nhẹ nhàng cắm rút.
Đôi mắt của Quý Trường Khanh cong lên sau thấu kính, nghiêm trang cười, "Chà ... Đường Đường ngoan lắm, bác sĩ đang giúp em phục hồi chức năng đây..." Gậy thịt bất ngờ đâm mạnh vào trong.
"A......."
Đường Đường thở hổn hển yêu kiều rêи ɾỉ, run rẩy bước một bước, cả người cậu mềm không còn sức lực, chỉ biết chống gậy thịt để đứng vững. Quý Trường Khanh dùng năm ngón tay véo cặp mông nhỏ của thiếu niên, thịt mông đầy đặn phồng lên giữa những kẽ tay, y khen: "Chà ... lỗ của Đường Đường nhiều nước quá... hưm ... kẹp sướиɠ lắm ..."
Bác sĩ khống chế sức lực của mình, dùng cây gậy lớn trói thiếu niên nhỏ bé với đôi chân run rẩy đi quanh phòng, dươиɠ ѵậŧ của y cũng theo đó mà rút ra tận cán, qυყ đầυ lướt nhẹ qua điểm da^ʍ, nhưng không cho cậu một chút kɧoáı ©ảʍ nào, chọc đến mông thịt run rẩy, chim nhỏ rỉ nước nhầy, dịch trong lỗ huyệt tong tong chảy xuống đất, kéo một đường dài.
"Umm....a... ngứa ... uu ...Em muốn ... A... Trường Khanh!"
Đường Đường hai mắt đỏ bừng, bất mãn vặn vẹo bờ mông nhỏ, lỗ da^ʍ đã được hai dươиɠ ѵậŧ to khai phá không chịu được phải bị lướt qua rồi thôi thế này, ruột thịt thắt lại vì đói khát, từng lớp từng đợt vặn vẹo như muốn ép dươиɠ ѵậŧ phóng ra dịch trắng.
Quý Trường Khanh bị cậu kẹp thở hổn hển, điều chỉnh vị trí dưới háng mình, bang một tiếng, dươиɠ ѵậŧ to dài của bác sĩ đâm thẳng vào lỗ nhỏ, đánh mạnh vào giữa nhụy hoa.
Đường Đường bị bác sĩ cắm sướиɠ tê người, đôi chân yếu ớt lập tức mềm nhũn ra, cậu hét lên một tiếng, thân thể gầy gò không tự chủ được ngồi xuống.
"Phụt", thiếu niên ngã ngồi vào dươиɠ ѵậŧ, gậy thịt to dài đâm thẳng vào tràng ruột sâu chưa từng thấy.
"A a ....bác sĩ Quý !!"
Dươиɠ ѵậŧ như chui vào một cái bọc thịt chật cứng, Quý Trường Khanh rên lên một tiếng, ôm chặt Đường Đường đã ngã xuống. Y thở hổn hển, đưa tay tóm cằm thiếu niên, hạ mắt xuống xem biểu hiện của cậu, thấy thiếu niên nhìn y ngây người, ánh mắt như sương mù, lông mày tràn đầy gợϊ ȶìиᏂ mê hoặc, đang nhếch khẽ phiến môi thở dốc.
Sau khi chắc chắn khuôn mặt thiếu niên không có biểu hiện đau đớn, Quý Trường Khanh mới cảm thấy nhẹ nhõm di chuyển phần dưới của mình.
Đúng lúc này, cửa phòng phục hồi chức năng bị đẩy ra, Quý Trường Khanh cũng không nhìn lại, nhẹ nhàng hôn lên tóc của Đường Đường, dùng dươиɠ ѵậŧ của mình dẫn dắt cậu đi từng bước. Mỗi bước đi, thiếu niên sẽ ngẩng cao cái cổ trắng nõn gầy guộc cất lên một giọng rên dịu dàng mềm mại.
Kỳ Dục vừa vào cửa liền cởϊ áσ khoác, cởi thắt lưng, sải bước đi tới. Hắn cúi đầu ngửi thân thể như tuyết trên núi của thiếu niên, nhấm nháp chiếc cổ mịn màng của cậu.
Hương thơm cơ thể hòa cùng vị ngọt của nước da^ʍ luôn như là liều thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh nhất trên đời, người đàn ông thở dốc, cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú đã đứng thẳng của Đường Đường sau lớp áo, cắn nhẹ răng, dùng lưỡi chọc vào.
"Ưʍ.. ... sướиɠ ... sướиɠ quáa ah ..." Khóe mắt và chóp mũi Đường Đường đỏ bừng vì khóc, lệ rơi xuống tong tong. Cậu ôm đầu Kỳ Dục, ưỡn khuôn ngực mềm mại, cố hết sức đưa đầṳ ѵú vào miệng người đàn ông. Cái eo mảnh khảnh vặn vẹo điên cuồng, lỗ hậu nhỏ chủ động đuổi theo gậy thịt đang ra ra vào vào mà vuốt ve.
Quý Trường Khanh thở hổn hển hưởng thụ, lười biếng bóp cái mông thịt của thiếu niên, cũng không ngăn cản, nhìn thiếu niên dùng lỗ hậu mướt nước phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ mình, mỗi lần rút gậy ra đều ướt sũng nước da^ʍ.
Kỳ Dục đỏ mắt, môi lưỡi hưng phấn mυ'ŧ mát thịt ngực, hung hăng cắn hai hạt núʍ ѵú sưng phồng, nghe Đường Đường kêu da^ʍ. Đôi mắt Kỳ Dục đỏ hoe, môi và lưỡi nhếch mép, cắn hai cái đầu nhũ đầy máu gợi lên thanh âm quyến rũ và quỷ dị của Đường Đường. Hắn nhả núʍ ѵú cùng vải áo bị ngậm ướt nước bọt, ngước nhìn Quý Trường Khanh, khàn giọng hỏi, "Cùng nhau không?"
Quý Trường Khanh nhướng mày, có chút kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, cúi người dễ dàng bế Đường Đường lên.
Chân dài trắng nõn mỏng manh vắt trên khuỷu tay, Đường Đường dựa vào trong ngực bác sĩ, cửa mình mở to mấp máy, nơi giao hợp lầy lột sũng nước, dươиɠ ѵậŧ nhỏ tinh xảo cứng ngắc, thẳng tắp quay sang Kỳ Dục chảy nước, vừa dâʍ đãиɠ vừa đáng yêu.
"Ư ...khó chịu ... em muốn ..." Dươиɠ ѵậŧ cực nóng bên trong dừng lại chờ Kỳ Dục vào. Đường Đường sốt ruột nức nở, không ngừng lắc lư cái rắm mông trắng nõn mềm mại.
Kỳ Dục nhìn mà thèm, vươn tay chạm vào nơi giao nhau của hai người, lỗ hậu nhỏ sưng tấy quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, không có lấy một kẽ hở, hắn thuần thục xoa nắn cho đến khi vành thịt mềm nhũn, Đường Đường không nhịn được rêи ɾỉ yêu kiều, mới cầm dươиɠ ѵậŧ của mình từ từ cắm vào bên trong.
"A... chặt quá." Kỳ Dục vừa mới chèn được cái đầu khấc vào đã sướиɠ đến hít một hơi.
Đường Đường đau đớn run lên, nức nở giãy dụa, không ngừng đánh vào cánh tay của người đàn ông, "Không ... a a ... đau a aa ..."
Quý Trường Khanh hừm một tiếng sảng khoái, ngăn cản động tác cúi người của Đường Đường, dùng đôi môi ẩm ướt liếʍ lên vành tai. Bị hơi thở nóng cháy phun vào lỗ tai, cơ thể gầy guộc không ngừng run rẩy.
Hai cây dươиɠ ѵậŧ to dài như nhau cùng cắm vào lỗ da^ʍ, Đường Đường nghẹn ngào nói: "Ư....Kỳ Dục ... đừng vào... rút ra đi,.. a...a... đau quá ...
Kỳ Dục tê dại, hắn hôn lên tóc của Đường Đường, khàn giọng nói: "Bé cưng, ... em chặt quá ... Ưm ... chồng em không rút ra được."
"A..a..... vậy.....em... thả lỏng... ưm a......" Đường Đường dựa vào trong lòng ngực bác sĩ, thút tha thút thít lau nước mắt, vừa nghe hắn nói thế, ngoan ngoãn thả lỏng lỗ thịt căng chặt.
Kỳ Dục và Quý Trường Khanh hai mắt lóe lên hắc quang, lỗ hậu vừa thả lỏng, trong tích tắt, hai người ăn ý "phập" một tiếng đồng loạt cắm vào, qυყ đầυ nghiền nát thịt ruột, đâm thẳng vào trong.
"A a a! Đừng !! A a a"
Đường Đường hét lên, vùng vẫy và giãy giụa tuyệt vọng, vặn nhanh cái mông nhỏ, cố gắng giũ bỏ hai cây dươиɠ ѵậŧ trong người.
"Hưm !!"
Quý Trường Khanh và Kỳ Dục rên lên, một người ôm đôi chân co lên của thiếu niên, người kia túm chặt vòng eo thon thả, hai người di chuyển như đang thi đấu. Một dươиɠ ѵậŧ rút ra, dươиɠ ѵậŧ khác liền hung hăng đâm vào, tiếng vỗ ngày càng to mạnh hơn, như ước gì được thành ruột mấp máy liên hồi kia đánh giá xem cây nào ȶᏂασ mình sướиɠ hơn!
"A a a.... không.... sướиɠ a"
Đau đớn dần tan biến, kɧoáı ©ảʍ cuồng bạo quét qua cả người, Đường Đường thích thú, hai mắt dần mê ly, cặp chăn trắng đung đưa, chủ động ôm lấy cổ Kỳ Dục, dâʍ đãиɠ lắc lư eo nghênh đón động tác của hai người đàn ông.
Lỗ nhỏ bị chơi ướt mềm, nước da^ʍ theo động tác nặng nhọc của hai người uốn lượn chảy xuống, tràng ruột điên cuồng vặn vẹo vang lên tiếng nước nhóp nhép trong phòng phục hồi chức năng, Kỳ Dục dùng một bàn tay to siết chặt eo Đường Đường, khàn giọng gầm gừ: "Bé da^ʍ, nói, ai ȶᏂασ em sướиɠ hơn? Hưm ... mẹ nó, chặt quá ...! "
"Ư ...a a .. sướиɠ quá... a a ....."
Dươиɠ ѵậŧ tinh xảo cọ xát vào cơ bụng cường tráng của Kỳ Dục, giật giật mấy cái rồi xuất tinh, Đường Đường mờ mịt nước mắt, bị hai người đàn ông va chạm xóc nảy, cái miệng đỏ tươi khẽ mở, nước bọt chảy ra. Cậu không còn nghe rõ Kỳ Dục nói gì nữa, chỉ theo bản năng ê a rêи ɾỉ.
Quý Trường Khanh và Kỳ Dục thở dốc nặng nề, từng người thay phiên nhau cắm vào rút ra, "bạch bạch bạch" nắc liên tục. Thỉnh thoảng mắt chạm nhau, những tia lửa tí tách bắn ra mà không ai phục ao.
"A a a muốn ra... A a.... Sướиɠ quá.. a a chết mất a a ...."
Đường Đường khàn khàn hét lên, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt vào cổ Kỳ Dục, đôi tay nhỏ nhắn cào cào trên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, thân thể mảnh mai kịch liệt run rẩy, chấn động.
Trảng ruột kịch liệt run run, ướŧ áŧ co giật, bị hai người đàn ông hoàn toàn làm thành hình dươиɠ ѵậŧ, kɧoáı ©ảʍ từ cọ xát xông thẳng đến trán, làm bác sĩ hô hấp càng dồn dập, hung tàn nắc vài chục cái, rồi gầm nhẹ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.
"Ah nóng quá !!"
Đường Đường rùng mình, nức nở cắn bờ vai vững chãi của Kỳ Dục mà rơi lệ.
Nhanh chóng bình tĩnh trở lại sau kɧoáı ©ảʍ lêи đỉиɦ, Quý Trường Khanh thở hổn hển rút dươиɠ ѵậŧ ra ngoài, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa cùng nước da^ʍ chảy ra theo khe hở còn chưa kịp khép lại của lỗ hậu, làm ướt hạ thân hai người. Kỳ Dục ôm lấy Đường Đường đang run rẩy không ngừng, liếc nhìn bác sĩ Quý, môi mỏng hơi nhếch lên, làm khẩu hình miệng phun ra một chữ: "Gà..."
Quý Trường Khanh: "..."
Một hơi thở nghẹn ngào trong cổ họng, Quý Trường Khanh nghe tiếng da thịt đập dữ dội và tiếng rêи ɾỉ thảm thiết, đột nhiên một sự bất mãn rất mạnh dâng lên trong lòng y.
Kỳ Dục hai mắt đỏ lên, điên cuồng cử động, dập mạnh vào tuyến tiền liệt, hung hăng cắn vào cổ Đường Đường như một con sư tử, bắn tinh, luồng dịch trắng đυ.c ngập tràn bên trong, tiếng hét của Đường Đường đột ngột dừng lại, cái đầu nhỏ rũ xuống, ngất đi.
[Hệ thống: Xác định sử dụng thuốc đẻ con
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dung hợp: Kỳ Dục & Quý Trường Khanh
Người mang thai: Đường Đường
Giới tính thai nhi: nam
Xác nhận giao hàng ]
"Bé yêu, thế nào rồi?Vẫn cảm thấy khó chịu à?" Kỳ Dục nhíu đôi lông mày tuấn tú, nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Đường, đưa cho cậu một cốc nước ấm.
Đường Đường ngồi ở trên sàn phòng tắm ôm bồn cầu, hít hít mũi, nước mắt lộp độp rơi xuống, quay đầu lại súc miệng bằng nước ấm, khuôn mặt nhỏ xinh của cậu nhăn lại, khó chịu rêи ɾỉ.
Quý Trường Khanh mặc áo khoác bước vào, cả người vẫn còn hơi lạnh của gió tuyết bên ngoài. Y sợ hơi lạnh trên người sẽ làm lạnh thiếu niên, nên đưa một túi quýt cho người đàn ông bên trong.
Kỳ Dục, "Tôi mua rồi này, anh ủ ấm rồi cho Đường Đường ăn."
Vừa nghe nói đồ đã mua về, cái đầu đang xụi lơ của Đường Đường ngẩng phắt lên, đôi mắt đang khóc bắn ra tia sáng. Cậu nhìn chăm chú vào túi đồ.
Kỳ Dục cầm lấy túi đồ lạnh lẽo, không chút nghĩ ngợi liền chọn hai quả bỏ vào trong quần áo, ủ ấm bằng cơ bụng.
Quý Trường Khanh cởϊ áσ khoác dính tuyết, lau sương lạnh trên tròng kính, nheo mắt hỏi: "Sao vẫn còn nôn, hay là dạ dày có vấn đề? "
"Có thể," Kỳ Dục vuốt mái tóc lòa xòa đang đung đưa trong gió trên đầu Đường Đường, dặn dò cậu bằng một giọng trầm thấp dễ chịu, "Ăn trước hai quả cho đỡ thèm thôi, chờ bác sĩ đến khám xem có ổn không rồi hẵng ăn thêm."
Đường Đường háo hức nhìn hắn, cái đầu nhỏ gật như gà mổ thóc.
Quả quýt lạnh nhanh chóng ấm lên, Kỳ Dục lấy ra, dùng bàn tay với khớp xương to rõ ràng lột vỏ, chọn một bên vỏ sạch và mỏng rồi bẻ ra một nửa đưa cho Đường Đường, nửa lấy một múi cho vào miệng.
"Vãi"
Miếng quýt nhỏ suýt chút nữa ám sát thành công giám đốc Kỳ. Hắn cau mày, vội vàng đẩy phần còn lại cho Quý Trường Khanh.: "Mua quýt ở đâu thế? Chua quá".
Quý Trường Khanh ngẩn tò te nhìn nửa quả quýt bị nhét trong tay, nheo đôi mắt cận thị đẹp đẽ của mình. nhìn Đường Đường vui vẻ ăn ngon lành, y nghĩ Kỳ Dục chỉ lại tự nhiên kiếm chuyện với mình. Quý Trường Khanh hừ mũi nhẹ đưa nửa quả còn lại vào miệng. Vừa định chế nhạo, nước trái cây bật ra trong khoang miệng, chua đến mức hai hàm răng y ê đến nhũn ra.
Lúc này Kỳ Dục cũng chú ý tới Đường Đường ăn hết quýt, liếʍ nước trái cây đọng ở khóe môi, nhìn hắn chờ mong được cho thêm một quả nữa.
Hai người nhìn nhau, nhất thời trong lòng chợt hiện lên một ý nghĩ hoang đường ...
Trong phòng im lặng thật lâu, Đường Đường đợi hoài cũng không có người cho quýt, tức khắc bĩu môi hừ hừ mấy tiếng.
Quý Trường Khanh nhắm mắt lại, dùng những ngón tay thon dài véo sống mũi, hơi hoảng hốt nói: "Tôi nghĩ tôi bị điên rồi .Tôi tôi đi ra ngoài mua ít đồ."
Kỳ Dục mím môi nhìn Đường Đường, thận trọng gật đầu, trông căng thẳng như đang tham gia họp báo công bố tập đoàn nhà Kỳ phá sản.
Quý Trường Khanh hốt hoảng mặc áo khoác ngoài, thậm chí không thắt khăn quàng cổ, vội vàng chạy đi, chưa đến mười lăm phút đã trở lại.
Trời đã khuya, Đường Đường bò trở lại giường lớn, từng chút một ngẩng đầu, chuẩn bị ngủ thϊếp đi.
Quý Trường Khanh phơi sương phơi tuyết lần hai thở hổn hển, ném túi thuốc cho Kỳ Dục, ném cho hắn cái nhìn ẩn ý sau thấu kính phủ đầy sương.
Kỳ Dục ôm túi như lâm đại địch, hắn hít sâu một hơi, đi đến bên giường, đặt đồ vào tay Đường Đường, ôn tồn dỗ dành thiếu niên đến nhà vệ sinh.
Đường Đường bị đánh thức ngồi trên giường, nhìn chằm chằm que thử thai to trong tay, ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: "Cái này ... không, em...em... em là con trai mà ... "
Quý Trường Khanh hôn lên tóc cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Chúng ta biết Đường Đường là con trai, nhưng cứ thử xem nào, coi như để tôi và Kỳ Dục an tâm."
Kỳ Dục không nói, chỉ cúi đầu dịu dàng hôn lên má cậu.
Đường Đường bị hai người đàn ông nâng niu mấy tháng nay càng lúc càng tự tin hơn, giờ lại còn biết làm lẫy giận hờn với họ, thế nhưng mèo nhỏ giận hờn vẫn siêu đáng yêu.
Chân Đường Đường hồi phục rất tốt sau ca phẫu thuật, bây giờ có thể tự mình đi được một quãng đường dài, phùng má ra khỏi giường, đi dép lê, lạch bạch chạy vào phòng tắm.
1 giây ... 2 giây ... 3 giây ...
"Á"
Một tiếng kêu kinh hãi đột nhiên phát ra từ phòng tắm, hai người đàn ông đang căng thẳng hóa đá chợt đùng một phát, ba chân bốn cẳng chạy đến, kéo ra cửa phòng tắm đóng chặt.
Đường Đường ngồi trên bồn cầu, hai mắt mở to, cầm bốn năm que thử thai, ngẩng đầu chu cánh môi xinh đẹp lẩm bẩm không thành lời, "Em . sao..hai ... không phải ... con trai..."
Kỳ Dục và Quý Trường Khanh nhìn chằm chằm vào hai vạch màu đỏ chuẩn không cần chỉnh trên bốn năm que thử thai rải rác khắp sàn phòng tắm. Sau khi cơn mừng như điên qua đi lập tức thay bằng lo lắng sốt ruột, nhưng cả hai vẫn giữ nguyên sắc mặt an ủi thiếu niên đang không biết làm sao.
"Không sao, đừng sợ, bé cưng à, đây là lộc trời ban, đừng sợ ..." Giọng Kỳ Dục trầm thấp, nhẹ nhàng. Y vòng cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên trán cậu
Quý Trường Khanh nhẹ nhàng hôn lên tóc Đường Đường, "Bé cưng, mặc dù chúng ta chưa sẵn sàng cho một sinh linh mới, cũng không thể thay em mang nặng đẻ đau, nhưng em và con, chúng ta sẽ nỗ lực học cách trở thành một người chồng, người cha tốt. "
Y vuốt tóc thiếu niên, thở dài: "Bây giờ là tùy em lựa chọn, em có muốn nó hay không?"
Đường Đường nhìn Kỳ Dục ngẩn người.
Đôi môi ấm áp của Kỳ Dục nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, hiển nhiên lời bác sĩ nói chính là điều hắn muốn hỏi, hắn cũng đang chờ câu trả lời của thiếu niên.
Đường Đường thu hồi ánh mắt, ngây ngốc vỗ bụng, ở đây ... có một sinh mệnh hòa với huyết mạch của cậu sao?
Cậu... không còn cô đơn nữa?
Đường Đường bình thản vuốt ve bụng nhỏ, đôi mắt trong veo bình tĩnh đến lạ, cậu kiên định gật dầu, "Em muốn nó!"
Kỳ Dục và Quý Trường Khanh liếc nhau, vừa đau lòng vừa trìu mến hôn lên cái đầu bù xù nho nhỏ của cậu rồi nhẹ nhàng dỗ cậu ngủ.
Sau khi Đường Đường đã hoàn toàn ngủ say, hai người bắt đầu nghiên cứu những chuyện tiếp theo.
Kỳ Dục tìm một bác sĩ ngày mai cho Đường Đường xét nghiệm máu, cũng yêu cầu anh ta dọn dẹp tầng một của biệt thự nhà họ Kỳ, tân trang thành một nơi không thua kém bất kỳ khoa Sản phụ của bệnh viện lớn nào, sau đó tìm thân tín đi đàm phán ký giấy bảo mật với hộ sĩ bác sĩ.
Quý Trường Khanh liên lạc với giảng viên cũ của y hỏi liệu có thể đi học thêm về phẫu thuật sinh mổ với vị giám đốc nổi tiếng nhất của khoa phụ sản hay không, làm vị giáo sư quá 50 tuổi suýt nghĩ rằng học trò yêu thích của mình định đến khoa sản tung hoành giang hồ.
Sau khi an bài xong mọi chuyện, hai lão công nheo mắt, trong mắt xẹt tia lửa, bùm bùm "tranh đoạt chính cung", bác sĩ cùng bá tổng đối chọi gay gắt, liều mạng cố gắng đạt được tư cách để cùng Đường Đường ra nước ngoài lấy giấy chứng nhận, cho đến khi bình minh ló dạng ...
Chiều ngày thứ hai, Kỳ Dục và Quý Trường Khanh định đưa Đường Đường đến một nơi. Kết quả xét nghiệm máu buổi sáng đã có, hormone hCG vượt quá giá trị, xác nhận mang thai. Vốn dĩ cả hai không định để thiếu niên gặp lại Đường Niệm, dù sao thì tổn thương mà anh ta mang đến cho Đường Đường là quá lớn. Nhưng bây giờ Đường Đường đang mang thai, để tránh cho cậu bé này không nghĩ ngợi gì khi mang thai, Kỳ Dục quyết định nói rõ mọi chuyện, để Đường Đường chia tay quá khứ.
Siêu xe màu đen láng cóng đậu trước một hội quán lộng lẫy, Đường Đường ngồi trong xe lắc lư, hai ngày nay cậu làm gì cũng cảm thấy bị khó chịu. Xe vừa dừng lại cậu đã nhảy xuống như một con thỏ, hít hà không khí lạnh lẽo bên ngoài.
Kỳ Dục và Quý Trường Khanh nhanh chóng xuống xe theo sau, một người thắt khăn quàng cổ, người còn lại khoác áo lông cho cậu, Đường Đường ngoan ngoãn nhấc tay ngửa cổ, để hai người đàn ông quấn thành một cây măng mập.
Quản lý hội quán đã sớm đợi ở cửa, vừa thấy xe tới, định tiến lên chào hỏi kính cẩn, nhưng lại nhìn thấy huyền thoại kinh doanh nổi tiếng trong thương trường cùng bác sĩ sở hữu bàn tay thượng đế có hành động này, kinh ngạc suýt rớt cả cằm xuống chân.
Nhưng mà, quản lý cũng là một con hồ ly tu luyện nhiều năm, vừa sửng sốt, lập tức hoàn hồn, bước tới, hơi cúi đầu chào ba người bọn họ, cung kính nói: "Giám đống Kỳ, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa."
Kỳ Dục nheo mắt, kéo chiếc khăn quàng cổ hơi quá cao của thiếu niên, nhẹ giọng nói :"Dẫn đường đi. "
"Vâng," người quản lý nói, dẫn cả ba người vào trong.
Đường Đường bị bọc kín mít, không biết hai người đưa cậu tới đây làm gì, ngơ ngác đi theo vào cửa.
Hội quán giống như một thế giới khác, khung cảnh xa xỉ, bể rượu thịt rừng, Đường Đường có chút sợ hãi túm lấy góc quần áo của Kỳ Dục, đôi mắt đen bóng dáo dác liếc nhìn xung quanh, thỉnh thoảng phát ra một tiếng "Ô..." nhỏ từ phía sau chiếc khăn quàng cổ, đáng yêu cực kỳ.
Sau khi băng qua hành lang, tầm nhìn dần trống trải, tiếng rên ưm a dâʍ đãиɠ truyền đến không ngớt, trước mặt có mấy thiết bị làm phim đang quay lưng lại với họ mà ghi hình.
Đường Đường tò mò từ sau lưng Kỳ Dục thò ra cái đầu nhỏ, vừa nhìn thấy liền sững sờ tại chỗ, trên chiếc giường lớn đến nằm vừa năm sáu người diễn ra một trận giao hợp kịch liệt, người anh trai cậu coi như một cơn ác mộng, cả người đầy vết cắn thâm tím, lỗ hậu đỏ rục bị cắm vào hai cây dươиɠ ѵậŧ, phe phẩy mông như cɧó ©áϊ chờ giao phối.
Đường ảnh đế thấy chân anh ta vặn vẹo, như bị ai đánh gãy, trong lòng chợt xuýt xoa một tiếng, lặng thầm bật ngón tay cái - gút chóp ờ mây zing giám đốc Kỳ.
Thụ chính Đường Niệm, hoàn toàn là sản phẩm lỗi của Thiên Đạo bị trục trặc, anh ta không chỉ làm liệt chân em trai của mình trong nguyên tác, còn hủy hoại luôn cả gương mặt của nguyên chủ, cuối cùng dàn xếp một sự cố "vô tình" gϊếŧ em trai chết thảm trong bệnh viện một mình, thậm chí còn ám chỉ tự tử khi Đường Đường xuyên qua, bây giờ nhận được kết cục như vậy có thể được coi là quả báo.
Kỳ Dục chú ý tới vẻ mặt của thiếu niên, hôn nhẹ lên tóc cậu, dịu dàng nói: "Tôi và anh em chưa từng là người yêu, càng chưa từng làʍ t̠ìиɦ với cậu ta bao giờ, những thứ tôi nói với em chỉ là chọc em mà thôi, muốn chơi tình thú với em."
Hắn lấy một chiếc nhẫn ruby
vuông từ trong túi ra, đặt nhẹ lên ngón tay trắng nõn non nớt của thiếu niên, cúi đầu hôn một chút, mới tiếp tục: "Từ đầu đến cuối, tôi chỉ yêu một mình em."
Quý Trường Khanh im lặng suốt quãng đường, cũng từ từ bước tới, hôn lên mu bàn tay còn lại của thiếu niên, bàn tay thon dài thượng đế ban cho cầm chiếc nhẫn kim cương màu xanh lam hình bầu dục, nhẹ nhàng đặt vào ngón tay giữa, đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm vào đôi mắt có chút đỏ của Đường Đường, nhẹ giọng nói, "Tôi yêu em.. ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Thu tay về, Đường Đường cúi đầu, dùng đầu ngón tay chạm vào hai chiếc nhẫn một cái, đôi mắt đẹp mở to. Cậu mím chặt môi, sợ sẽ bật khóc.
Đường Niệm vừa mới tỉnh lại từ ái tình kịch liệt, vừa nhấc đầu lên đã nhìn thấy một màn như vậy. Đứa em ngu xuẩn bị anh ta hại gãy chân, bị cướp hết tất cả cũng không dám hé răng, vậy mà lại đứng ở vị trí anh ta thèm khát nhất. Đường Niệm nhìn cậu đầy ác độc, rồi gầm lên lạc giọng: "Đường Đường! ! Thằng khốn nạn, sao mày không cứ ở trong bùn đi! ! Sao mày cứ một hai bò ra khỏi!"
Đường Đường đang đắm chìm trong chua chua ngọt ngọt, sợ tới mức nhảy vào vòng tay Kỳ Dục như một con thỏ, không dám nhúc nhích.
Kỳ Dục ôm lấy Đường Đường, vỗ nhẹ vào lưng cậu trấn an. Hắn ngẩng đầu, mắt lạnh lùng đến thấu xương nhìn Đường Niệm, "Chân của cậu tôi là người mua, coi như trả món nợ Đường Đường không thể khiêu vũ nhiều năm. Về số tiền nhà Đường còn nợ ... Tôi trả lại một nửa cho nhà Đường. Phần còn lại, chờ cậu kiếm đủ rồi, thì vào tù suy ngẫm tiếp."
Quý Trường Khanh nhìn đồng hồ, chậm rãi nói:" Được rồi, đến lúc về rồi, buổi chiều còn đến bác sĩ khám cho em bé."
Lời đã rõ ràng, không cần phải ở lại nữa, Kỳ Dục gật đầu với y, không để ý đến tiếng gầm thét giãy giụa của Đường Niệm, nắm lấy bàn tay búp măng nhỏ, cả ba cùng nhau bước đi.
Còn ai là chính cung thì phải đợi đến khi đứa trẻ ra đời xem hạt của ai nảy mầm ...
Họ nghĩ thầm, giao cho trời định đi.
*** 7 ***