Bạch Liên Hoa Ngày Ngày Bị Thao

Chương 1: Học sinh ngây thơ - 1

học sinh ngây thơ - 1

"Nói vậy tức là, tao là nhân vật lót đường?" Đường Đường ngán ngẩm nhìn chùm ánh sáng tự cho là hệ thống bên cạnh.

Người cất tiếng hỏi có mái tóc đen hơi dài, làn da trắng nõn, đôi mắt trong như nước.

Nét mặt của cậu tinh xảo hoàn mỹ, mặc dù ngồi xếp bằng trong không gian hệ thống trống rỗng, nhưng không hề lộ ra một chút hoảng sợ hay xấu hổ, mà ngược lại còn bình tĩnh đến lạ.

Hệ thống hài lòng bay quanh cậu: "Đúng rồi, tiểu thuyết này nói về một người mới vào làng giải trí không có lai lịch gì tên là Úc Dương, từng bước leo lêи đỉиɦ cao, nhưng không biết sao, cốt truyện lại thay đổi. Vốn sẽ có một ảnh đế thay cậu ta uống ly rượu bỏ thuốc, ảnh đế đó chính là Đường Đường cậu, nhưng cậu lại không uống ly rượu đó, khiến cậu ta bị một đạo diễn thích chơi SM tiềm quy tắc, từ đó về sau không gượng dậy nổi."

Đường Đường suy nghĩ một chút, mấy ngày trước đúng là có một người mới đến đổi rượu của cậu trong bữa tiệc, nhưng cậu phát hiện ra rồi đổi lại, nào ngờ... đó là nhân vật chính trong truyền thuyết.

Giọng nói máy móc của hệ thống tiếp tục: "Vì Úc Dương là nhân vật chính trong tiểu thuyết đó, nên nó không đề cập đến sự thật phía sau, chính là đạo diễn lúc đầu nhắm đến cậu, bảo Úc Dương cố ý đổi rượu pha thuốc cho cậu, đổi một vai diễn trong một kịch bản hot. Nhưng không rõ vì lý do gì, cậu lại làm khác cốt truyện, và thay vào đó để Úc Dương gánh chịu hậu quả, cho nên sau khi thân bại danh liệt cậu ta mới chọn cách kéo cậu chết chung."

Đường Đường cụp mắt, cười khẽ một tiếng. Tiếng cười kia đủ làm bất cứ ai nghe được lỗ tai cũng đều ngứa ngáy.

Cậu dùng đầu ngón tay gõ vào đầu gối, lười biếng nói: "Vừa rồi mày nói muốn tao đi giành trai với nhân vật chính đúng không?" Khựng lại ngón tay, Đường Đường chống cằm thờ ơ trả lời.

"Được rồi, tao đồng ý."

......

Lần đầu tiên xuyên qua cảm giác chẳng tốt đẹp gì, Đường Đường từ trên giường chiếc lớn đáng yêu của nguyên chủ đứng dậy, chỉ cảm thấy thái dương đau đớn. Cậu nhắm mắt tiếp nhận ký ức, một lúc lâu sau mới cau mày mở mắt.

[Nhân vật lót đường thay đổi, Đường Đường, gia đình mở công ty mỹ phẩm, xí nghiệp nhỏ, quy mô không lớn, nửa tháng trước mới dọn đến thành phố J để mở rộng phát triển kinh doanh]

[Cha Đường tuổi lớn chỉ có một mụn con, Đường Đường lại sinh non, sức khỏe kém nên không bao giờ được học ở trường. Nhà họ Đường tuy không phải gia đình giàu có nhưng lúc nào cũng chiều chuộng Đường Đường như viên ngọc quý. Cho đến khi cha Đường sinh bệnh, nhận ra mình đã già yếu, không thể bảo vệ được con trai được thêm bao nhiêu năm nữa, nên chỉ có thể kiên quyết gửi cậu bé vẫn còn vô tư đến trường trung học tư thục nổi tiếng nhất thành phố J, để cậu tự lập trưởng thành]

[Hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau khi cậu chuyển trường.]

Đường Đường tiêu hóa ký ức, đứng dậy đi vào phòng tắm, trên kệ phòng tắm là một cặp kính gọng đen, kính rộng nhưng không có tròng, đây là thứ mà tối hôm qua cha cậu dặn đi dặn lại phải đeo.

Đường Đường dời tầm mắt nhìn gương, thiếu niên trong gương mười bảy mười tám tuổi, tóc mái đen buông xuống lông mày, khuôn mặt xinh xắn có chút tái xanh, đôi mắt ngây thơ ướŧ áŧ, đích thị là một công tử nhỏ nai vàng ngơ ngác..

Công tử nhỏ nhìn nhìn, đột nhiên nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mại của mình, thật là ghen tị.

Nguyên bản thân thể này bị người nhà chiều chuộng quá mức, hệ thống còn tuân thủ nguyên tắc "Đây sẽ là nhân vật giành trai với nam chính, cấu tạo phần cứng không thể thua kém."., thành ra một vẻ ngoài như chỉ cần niết nhẹ là có thể chảy ra nước.

Khỏi hỏi đến mụn, thậm chí một lỗ chân lông cũng không thấy.

Ảnh đế Đường ghen tị chạm vào khuôn mặt nhỏ, sau đó vặn vòi nước, bắt đầu rửa mặt.

Trường trung học tư thục thành phố J là ngôi trường quý tộc nổi tiếng nhất ở thành phố. Trường nổi tiếng khắp cả nước với nguồn giáo viên hùng hậu, quan điểm giảng dạy và môi trường học tập tiên tiến, đồng thời là nơi quy tụ con cái của các đại gia, người giàu nhiều nhất ở quốc nội.

Lớp 12-1

Trong tiếng xì xào bàn tán của các cô cậu học trò toàn công tử thiên kim, nữ giáo viên mang giày cao gót bước vào cửa, cô đặt giáo án trên tay xuống rồi vỗ bàn ra hiệu mọi người im lặng.

"Chào các bạn, hôm nay lớp chúng ta có hai bạn học mới. Mong rằng sau này các bạn sẽ hòa thuận với nhau." Nữ giáo viên nhẹ nhàng nói xong, sau đó vẫy tay ra cửa, ra hiệu để hai người đi vào.

Tiếng xì xào trong lớp ngừng lại, mọi người tò mò nhìn ra ngoài cửa, vừa rồi họ xì xầm về hai nhân vật này chứ đâu.

Người đến đầu tiên là một thiếu niên rất đẹp, trông hơi ẻo lả, eo thon, chân dài, cằm nhếch lên giống như một con công nhỏ kiêu hãnh.

Người bước vào sau đó là một thiếu niên nhỏ nhắn, trên mặt mang cặp kính gọng đen lóng ngóng, ôm cặp sách đứng ngoan ngoãn tại chỗ.

...

"Hầy, Sở Nhạc An có cái gì mà hếch mặt lên thế kia? Con hoang từ nhỏ giờ mới được công nhận mà làm như hay lắm." Nữ sinh mỉa mai với cô bạn ngồi bên.

Lục Tử Hiên ngồi phía sau, nhướng mày nhìn sang con công nhỏ đang hếch cằm trước bục giảng.

"Chậc chậc chậc, đại thiếu gia nhà họ Sở ăn chơi trác táng cũng không phải ngày một ngày hai, Sở Nhạc An này có thành tích xuất sắc nên được nhà Sở nhận vào, vất vả lắm mới chuyển được cậu ta vào lớp này. Mặc dù họ Sở chúng ta không thích, nhưng những người khác thì không chắc à nha ." Cô gái bên cạnh ngắm nghía bộ móng mới, không buồn ngẩng đầu lên, chậm rãi nói. Lục Tử Hiên nghe xong, rất có hứng thú khều khều nam sinh đang nghe nhạc ngồi bên cạnh, "A Triệt, nhà họ Sở ... có phải là họ hàng bên dì không?"

Người bị khều mở bừng mắt, khí chất lạnh lùng, tháo tai nghe, hoàn hồn lại, sốt ruột lạnh lùng nói: "Họ hàng gì? Đại bác bắn còn không tới, chỉ thấy sang bắt quàng làm họ thôi."

Lục Tử Hiên trợn tròn mắt đào hoa, cười toe toét nói: "Thôi kệ chuyện bà con đi, xem này..." Hắn lại dùng cùi chỏ thúc vào bạn mình, ngả ngớn nói: "Hai học sinh mới chuyển trường này trông cũng được quá chứ ha. Mặc dù một người đeo kính không nhìn được rõ lắm, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm của thiếu gia đây, khá chắc kèo là mỹ nhân đấy."

Vừa nói, ánh mắt hắn đảo qua chiếc cổ thon gọn đẹp đẽ của Đường Đường, cuối cùng dừng lại ở đôi dài thẳng tắp kia ... Trong lòng không khỏi thầm mắng.

Đồng phục học sinh ở trường tư thục là một bộ đồ vest ba mảnh màu xám bạc, thắt lưng thiết kế ôm sát lộ ra vòng eo nhỏ nhắn chỉ một vòng tay là có thể ôm trọn, Đường Đường cao hơn Sở Nhạc An một chút, quần đồng phục có hơi ngắn, lộ ra mắt cá chân trắng như ngọc.

Lục Tử Hiên ngửa ra sau, hơi híp mắt, "Dáng người ngon đấy, chỉ không biết mặt mũi thế nào."

Lúc hắn đánh giá Đường Đường, Đường Đường cũng bí mật đánh giá hắn.

[Họ Giang, họ Lục và họ Nghê là ba đầu sỏ lớn nhất thành phố. Ba người họ lớn lên cùng nhau, có cùng sở thích, là những ông trời con nhà trường không dám động vào.]

Đường Đường thoáng nhìn lại, thấy Lục Tử Hiên và Giang Triệt ngồi cùng bàn, Giang Triệt lạnh lùng, dường như không quan tâm đến thiên hạ ồn ào, một mình nghe nhạc, không mặc áo khoác đồng phục, sơ mi trắng xắn cao tay áo, cơ bắp nổi vồng trên cẳng tay ấy trông rất hoang dã.

Nhưng Lục Tử Hiên bên cạnh trông lại hoàn toàn khác hẳn, Lục Tử Hiên đeo bông tai kim cương xanh ngọc bên tai trái, cà vạt buộc một nửa, mắt nhìn cậu muốn cười nhưng không cười, rất có sức hấp dẫn.

Đường Đường cụp mi, Nghê Hướng Dương hôm nay không đến lớp, tạm thời cậu vẫn chưa biết trông tròn méo như thế nào. Cậu định thần lại, ngoan ngoãn ôm cặp sách trong ngực chờ giáo viên xếp chỗ.

...

"Được rồi, các em ngồi đi ..." Nữ giáo viên nhìn qua một lượt, lớp chỉ còn hàng ghế cùng là còn trống, cô dừng lại, sau đó nói: "Em ngồi ở phía sau trước đi, có thời gian cô xếp chỗ lại sau."

Đường Đường gật đầu, cậu đi về chỗ ngồi trước, Sở Nhạc An đi theo sau.

Lục Tử Hiên nhìn cậu bước đến, tay mở sách, đưa chân dài ra ngoài.

Quả nhiên, Đường Đường chắc chắn không chú ý dưới chân, bước đi vội vàng nên vấp vào chân hắn, "á" một tiếng ngã ngồi trên đất.

Chiếc kính gọng đen văng ra xa.

"Này, sao lại ngáng chân người ta!" Sở Nhạc An giật mình, cau mày trừng mắt nhìn Lục Tử Hiên.

Mắt con công nhỏ lóe lên tia tức giận.

Trò hề khiến Giang Triệt đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh phải mở mắt ra, Lục Tử Hiên cũng hơi kinh ngạc nhìn cậu ta một chút.

.

Thiếu gia Lục tác oai tác oái bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên có người không sợ chết dám phàn nàn hắn.

Vừa định đáp trả, hắn liền cảm thấy đùi bị bóp chặt, thiếu niên bị vấp ngã vịn chân hắn đứng lên, mắt kính lớn trên mặt bị văng đi mất, lộ ra toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vốn có ban đầu.

Ánh mắt chạm nhau, đối phương giật mình, lông mi run lên, ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng buông chân hắn ra, cả người co rút lại, giọng vo ve như muỗi kêu, "Xin.. xin lỗi..."

Lục Tử Hiên quên luôn mình định nói gì với Sở Nhạc An, hắn nhìn chăm chú Đường Đường, nhìn đến mức người bị nhìn lúng túng, vành tai đỏ bừng, mới quay mặt đi, nhẹ nói, "Không có gì."

Mặt Đường Đường chắc chắn xuất sắc, nếu không cha Đường cũng sẽ không bắt cậu phải đeo kính gọng to che bớt.

Lục Tử Hiên và Giang Triệt ngầm ăn ý nhìn nhau, quả nhiên hắn cũng nhìn ra được hứng thú trong mắt của thằng bạn nối khố.

"Sao phải xin lỗi cậu ta? Rõ ràng cậu ta ngáng chân cậu mà." Sở Nhạc An nhìn thấy mặt Đường Đường, ánh mắt lóe lên sự ganh tị rõ dàng. Giấu đi tính xấu, cậu ta vươn tay kéo Đường Đường một chút, giả đò bất bình nói.

Bị người không quen biết kéo lại, Đường Đường không tự nhiên nói lời cảm ơn, vội vàng trở về chỗ ngồi.

Sở Nhạc An phá vỡ kế hoạch, cắn chặt môi, tức giận trừng mắt nhìn Lục Tử Hiên, đáng tiếc Lục Tử Hiên còn đang suy nghĩ làm sao để tóm được người đẹp vào tay, không rảnh để ý cậu ta.

Sở Nhạc An không cam lòng, nhưng chỉ có thể về chỗ ngồi trước, không ngồi cùng Đường Đường, mà chọn một chỗ ngồi gần nhất với ba vị thiếu gia.

Nhìn Sở Nhạc An tức giận, Đường Đường lén cong khóe môi cười.

Vị thiếu gia trong nguyên tác vẫn giữ gọng kính xấu xí trên mặt lúc té ngã, Sở Nhạc An cũng gây ấn tượng với ba vị thiếu gia với sự dám nói dám làm, rồi kết thân với Đường Đường.

Vì vậy, khi biết Đường Đường đẹp hơn mình, Sở Nhạc An ghen tị, đầu tiên là thầm hù dọa Đường Đường, nói tỷ lệ gương mặt cậu lệch lạc, sau đó gửi một đống kem trộn cho Đường Đường bôi, khiến thiếu gia nhỏ bị dị ứng, nổi cả đống mụn.

Sau đó, Đường Đường thậm chí còn bị bắt nạt bởi những nam nữ thích các thiếu gia, chỉ vì cậu là "bạn thân" của Sở Nhạc An. Bọn họ không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Sở Nhạc An vì cậu ta được các thiếu gia bảo vệ, nên nhắm vào Đường Đường giận cá chém thớt.

Nhưng mà ...mấy chuyện này chưa chắc xảy ra, Đường Đường định thần lại, chậm rãi mở sách, tập trung nghe giảng.

Giang Triệt đang nhắm mắt, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng crack nhỏ. Hắn mở mắt ra, lắc lắc màn hình điện thoại di động ra phía sau. Màn hình phản chiếu học sinh chuyển trường hôm nay vừa đến, mắt cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không ai để ý liền nhanh chóng lấy một miếng socola nhỏ trong hộc bàn cho vào miệng.

Chiếc lưỡi đỏ vươn ra liếʍ vụn socola trên môi, phủ lên đôi môi hồng một lớp nước óng ánh.

Đường Đường nheo mắt, hai má phồng lên, còn giả vờ cầm bút viết viết vào vở.

Cổ họng Giang Triệt khẽ nhúc nhích, hai mắt nheo lại.

Lục Tử Hiên và Giang Triệt sáng nay không đến, tiết đầu tiên là thể dục, giáo viên thể dục bảo Đường Đường và Sở Nhạc An đi cất thiết bị vào kho chứa.

Đường Đường ôm vợt, bước tới kho chứa cùng Sở Nhạc An, cậu cũng biết đây là tình tiết đầu tiên trong cốt truyện gốc.

Theo cốt truyện ban đầu, Sở Nhạc An nghe thấy bên trong kho chứa đồ có tiếng xì xầm của nam sinh, kiếm cớ bảo Đường Đường đi trước, sau đó tự mình đi vào quấy rầy Nghê Hướng Dương đang vui vẻ, còn mắng Nghê Hướng Dương là đồ vô liêm sỉ, thế là bị đè ra xoạc.

Lỗ nhỏ của thụ chính trong truyện xếch bao giờ cũng là cái lỗ chọt một lần nhớ mãi không quên, Nghê Hướng Dương nếm thử xong, cảm thấy bên trong Sở Nhạc An thích quá, bèn rủ hai thằng bạn của mình cùng chơi, bắt đầu tiết mục em chạy anh theo.

Trước khi xuyên qua, Đường Đường cũng là một tay chơi bung nóc, cậu là nam thần mà ai trong giới đều mong muốn được hưởng thụ.

Cậu không nghĩ thân thể của mình sẽ thua kém thụ chính, nhưng cậu cũng không có sở thích xem phim khiêu da^ʍ sống, nên mới bảo hệ thống buff một cơn đau bụng cho Sở Nhạc An, để cậu ta không thể đi cùng, rồi một mình đến kho chứa đồ.

Kho chứa đồ rất yên tĩnh, Đường Đường bước nhanh, vừa ngâm nga một bài hát vừa dùng chìa khóa mở cửa. Trong kho hơi tối, có một mùi lạ thoang thoảng không biết từ đâu bay ra.

Trước cửa có hai kệ tủ đựng lộn xộn các thứ, bên phải là một vài thùng các tông lớn chất đống lộn xộn chìm trong bóng tối..

Đường Đường đặt vợt ngay ngắn lên tủ, vừa định quay ra, đột nhiên nghe thấy một âm thanh mơ hồ.

"Ưm ... ha..."

Tiếng rên ngọt ngào làm cậu giật bắn mình, huơ tay trúng kệ tủ, một chiếc vợt rơi xuống đất kèm theo tiếng "cách" giòn tan.

Âm thanh dừng lại, Đường Đường nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: "Ai đó?"

Đằng sau thùng các tông chỉ im lặng, sau đó là tiếng máy móc ong ong ong.

Đường Đường hít sâu một hơi, chậm rãi liếc đến đằng sau thùng các tông.

Đằng sau đống thùng các tông lớn lộn xộn là một chiếc ghế sofa màu đen, có một nam sinh đang ngả ngớn ngồi trên ghế.

Nam sinh đầu đinh, dáng người cao ráo, mày rậm, đang nhắm mắt lại, giống như một con sư tử đực đang ngủ.

Điều quan trọng nhất, giữa hai chân hắn là một thiếu niên trần trụi không mảnh vải che thân, thiếu niên mảnh khảnh, cân đối, hai má phồng lên, ngậm lấy "đồ đạc" của hắn di chuyển lên xuống.

Đường Đường nhìn xuống, tiếng máy móc cậu nghe được chính là tiếng của đồ chơi người lớn, lỗ hậu của thiếu niên bị dươиɠ ѵậŧ giả to lớn nhét vào, rỉ ra nước.

Đường Đường giật mình như phải bỏng, khẽ "a" một tiếng, xoay người che mặt lại.

Nghê Hướng Dương rốt cuộc cũng mở mắt ra, hắn phóng ánh mắt công kích nhìn thiếu niên tai đỏ như tôm trước mặt.

Lòng bàn tay rộng vỗ nhẹ vào đầu thiếu niên giữa hai chân, ra hiệu cho cậu này đứng dậy.

Thiếu niên hít một hơi thật sâu, không chịu buông ra.

Yết hầu Nghê Hướng Dương trượt trượt vài cái, bất thình lình nắm lấy tóc cậu ta thô bạo ấn xuống, cắm sâu họng hết lần này đến lần khác, sau hàng chục lần nhấp điên cuồng, cuối cùng hắn cũng bắn nó vào cổ họng thiếu niên.

"Khụ ... ưʍ..."

Cậu thiếu niên cau mày vì đau, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó liếʍ sạch dươиɠ ѵậŧ to lớn trước mặt, rồi cho nó trở lại quần, kéo khóa lên.

Thừa lúc họ không để ý, Đường Đường đã vọt tới cửa, cậu chạm đến tay nắm cửa, suýt chút nữa đã chạy được ra ngoài.

Xui xẻo tay, Đường Đường chưa kịp mở cửa thì người phía sau đãi thô bạo kéo lại, cậu bị người này lật người đè vào tường.

"Định đi đâu?"

Nghê Hướng Dương chắn lấy chân cậu, thích thú nhìn bé thỏ trắng xấu hổ trước mặt.

Đường Đường đỏ bừng lỗ tai, đôi mắt ngấn nước liếc nhìn Nghê Hướng Dương, sau đó nhìn đi chỗ khác như bị phỏng.

Cậu hạ giọng, lúng túng lẩm bẩm, "Xin...i xin lỗi ..."

Lửa dục Nghê Hướng Dương vừa dập lập tức bừng lên lại, hắn tóm cằm Đường Đường nhìn nhìn đánh giá một vòng, sau đó còn mập mờ hôn lên vành nhỏ nhắn hồng hồng, khàn giọng nói: "Bé à, một câu xin lỗi không thỏa mãn anh được đâu."

Hơi thở nóng rực phun vào tai Đường Đường, Đường Đường cử động không nổi, chỉ cảm thấy có vật cứng đang cọ xát vào bụng dưới. Một bàn tay to không hề kiên dè luồn vào quần tây của Đường Đường, bóp bóp mông cậu qua một qυầи ɭóŧ.

"Đừng ... đừng mà..."

Đường Đường nức nở đẩy hắn ra, nhưng công tử nhỏ yếu ớt hoàn toàn không thể đẩy được đội trưởng bóng rổ của trường.

Nghê Hướng Dương cảm nhận sự mềm mại trong tay, thoải mái thở dài một hơi, cúi người chặn môi Đường Đường, dùng đầu lưỡi liếʍ qua khe hở, sau đó ngay ngắn cạy ra hàm răng quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của công tử nhỏ. Hàm trên mẫn cảm bị đầu lưỡi dày liếʍ láp từng li từng tí một, thiếu gia nhỏ ngây thơ sao có thể chịu đựng được chuyện này, chỉ chốc lát đã bị hôn khóc thút thít, hai mắt ầng ậng nước.

Nghê Hướng Dương thở nặng nề, đang định cởϊ qυầи thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

...

Sở Nhạc An sốt ruột đứng ngoài cửa gõ gõ, "Đường Đường, cậu có ở bên trong không?"

Bên trong cửa, Đường Đường hoàn hồn lại, cố gắng giãy dụa.

Nghê Hướng Dương không nhúc nhích, cũng không quan tâm ngoài cửa, vẫn muốn tiếp tục. Đường Đường hoảng sợ, quyết tâm nâng gối thúc một cú.

A......"

Nghê Hướng Dương bị tấn công bất ngờ, trán chảy ra mồ hôi lạnh.

Vừa mở mắt ra đã thấy thỏ con nhanh chóng mở cửa chuồn đi như bị sói đuổi.

"Mẹ nó... cũng khá lắm."

Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi bới trong lòng, đôi mắt như sói lạnh lùng quét về phía Sở Nhạc An đang cản đường ngoài cửa.

Sở Nhạc An nhìn Đường Đường chạy thục mạng, không phản ứng gì, nhưng đến khi nhác thấy chiếc đồng hồ trị giá mấy chục triệu trong tay nam sinh, ánh mắt cậu ta lóe lên, diễn nét mặt tức giận, "Này, cậu bắt nạt Đường Đường à?"

Nghê Hướng Dương dựa vào cửa, nhếch mép hút một điếu thuốc, liếc cậu ta một cái, "Phắn."

"Cậu!!"

Sở Nhạc An tức hộc máu vì bị xem như cỏ rác, vừa định vặc lại, chợt thấy nam sinh nhếch mép, rời khỏi kho chứa đồ, không thèm quay đầu nhìn lại lấy một cái.

Sở Nhạc An đứng đó một hồi, mặt đen lại, cuối cùng cũng bực bội rời đi.

Mà bên kia, Đường Đường giả bộ vội vàng rời khỏi tầm mắt của Nghê Hướng Dương, sau đó sửa sang quần áo, nhàn nhã xin nghỉ về nhà. Cậu phải dưỡng sức để buổi chiều còn "diễn" tiết mục chính.

............

Hoàng hôn còn vương một chút màu cam vàng ở chân trời, học sinh đã tan học từ lâu, Đường Đường xin nghỉ buổi chiều một mình bước trên hành lang. Công tử nhỏ để quên cặp sách trên lớp, nên giờ phải quay lại lấy.

Cửa lớp 12-1 mở ra, bàn ghế xếp ngay ngắn, nhưng không có ai ở đó.

Đường Đường đi vài bước tới chỗ ngồi, cầm cặp sách lên, hai mắt sáng ngời thì thào: "Ôi, may vẫn còn đây."

Đường Đường cầm cặp sách lên, ánh mắt kín đáo đảo qua phòng tiện ích chất đầy thùng nước và câ lau nhà, bước đi chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng lại vô tình đυ.ng phải cái bàn.

Chân bàn trượt trên sàn phát ra âm thanh thảm thiết, Đường Đường dừng lại, nhanh chóng chỉnh lại bàn, chợt nghe thấy cửa phòng tiện ích luôn khóa chặt bên cạnh mở ra.

Đường Đường dừng lại, tò mò liếc nhìn vào bên trong.

Có hai phòng tiện ích trong lớp, một trong số đó luôn bị khóa, không ai biết bên trong có gì.

Nhưng bây giờ Đường Đường đã biết. Cậu mở to mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm đủ loại dụng cụ tình thú, còn có cảnh tượng dâʍ ɭσạи bên trong.

Chính là Giang Triệt ra mở cửa, áo sơ mi vẫn chỉnh tề, chỉ có quần là xộc xệch, đôi mắt đen đặc rất có lực uy hϊếp nhìn chăm chú Đường Đường.

Có một người bị buộc dây thừng đỏ nằm trên bàn trong phòng, chính là thiếu niên mảnh khảnh phục vụ Nghê Hướng Dương ban sáng.

Lục Tử Hiên thì đã cởi hết cúc áo sơ mi, hắn nheo hai mắt đào hoa đứng trước bàn, dươиɠ ѵậŧ cực lớn ra vào giữa hai cánh môi đỏ mọng của thiếu niên, thích thú hưởng thụ.

Bị Giang Triệt nhìn như thợ săn nhìn con mồi,Tim Đường Đường đập thình thịch, bất giác lùi lại một bước, liền nghe Lục Tử Hiên bên trong nói vọng ra.

"A Triệt, mày với Hướng Dương không vào mà xớ rớ ngoài cửa làm gì?" Giọng Lục Tử Hiên khàn đến khó thở.

Giang Triệt thu hồi ánh mắt, lười biếng trả lời hắn, "Không phải Hướng Dương, là học sinh chuyển trường."

Lục Tử Hiên dừng đâm chọc, kinh ngạc liếc mắt ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Đường Đường đang run như chim cút.

"Ây dà, trùng hợp quá nhỉ? Anh còn chưa kịp ra tay bé đã tự đến cửa?" Lục Tử Hiên đẩy người dưới thân ra, vuốt mái tóc còn hơi ướt rồi cứ thế bước ra ngoài.

Đường Đường đang định bỏ chạy, Lục Tử Hiên và Giang Triệt đứng ở cửa cũng không ngăn cản, nhưng ...

"A......"

Con thỏ nhỏ định bỏ chạy đâm sầm vào cơ ngực nam sinh phía sau, mũi đau nhức, chưa kịp định thần đã bị nam sinh ôm vòng tay ôm chặt lấy.

"Bé cưng, định đi đâu vậy."

Đường Đường bị giam cầm, chớp chớp đôi mắt đẫm lệ ngẩng đầu, vẻ mặt bất cần đời của Nghê Hướng Dương đập thẳng vào mắt cậu.

Lục Tử Hiên đuổi thiếu niên ra khỏi bàn, lấy khăn lau dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm của mình,, ung dung tiến đến dán lên lưng Đường Đường.

Tay Đường Đường bị Nghê Hướng Dương nắm lấy, sau lưng có cảm giác nóng bỏng, Lục Tử Hiên cọ dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc vào eo cậu, lỗ tai mẫn cảm cũng bị cắn.

"Đừng ... Xin các cậu..."

Đường Đường run rẩy, nức nở xin tha.

Nghê Hướng Dương hít sâu một hơi, nắm lấy cằm Đường Đường khiến cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen đặc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, khàn giọng mắng: "Mẹ kiếp, sao con thỏ này da^ʍ thế......"

Giang Triệt tựa vào cửa lười biếng nhìn hai người, "Vào chơi đi."

Lục Tử Hiên nhả lỗ tai ướt dầm dề của Đường Đường ra, véo véo một cái rồi mới vào cửa.

Nghê Hướng Dương mặc kệ Đường Đường giãy dụa, kéo cậu vào gian phòng dâʍ đãиɠ này.

Tiếng kêu khe khẽ cầu xin của Đường Đường có thể khơi dậy ham muốn bạo lực của bất kỳ thằng đàn ông nào, Giang Triệt lấy ra một điếu thuốc, bỏ vào miệng, chậm rãi đóng cửa lại.

...

Ngoài cửa bàn học ngay ngắn, bảng đen nghiêm chỉnh.

Trong cửa là một đống các đồ chơi người lớn, cùng một đám thú đực động dục.

Trên đầu là ánh đèn vàng ấm áp mập mờ, Lục Tử Hiên dùng cà vạt trói chặt cánh tay đang giãy giụa của Đường Đường. Nghê Hướng Dương cởi nút áo sơ mi, tháo giày da của Đường Đường.

"Không ... Làm ơn, tớ... tớ có thể cho các cậu tiền, tớ có tiền, các cậu thả tớ ra đi."

Quần áo ngày càng ít đi, Đường Đường khóc nghẹn đến đáng thương.

Nghê Hướng Dương nghe xong không nhịn được cười, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi nước mắt người tình bé nhỏ, nhưng miệng lại nói những lời tục tĩu vô cùng, "Bé con, anh không muốn tiền, anh chỉ muốn ȶᏂασ em thôi. Anh ȶᏂασ c̠úc̠ Ꮒσα em sưng lên, bắn tinh đầy vào bụng em, em sinh em bé cho anh nhé."

Đường Đường sợ hãi, trợn tròn mắt nhìn hắn khóc, "Hức ... Tớ.. tớ là con trai! Tớ không thể sinh em bé, cậu thả tớ ra đi mà, hức hức."

"Mẹ kiếp."

Lục Tử Hiên bị cậu chọc cười, sờ soạng làn da mịn màng cùng xương quai xanh xinh đẹp của Đường Đường, sau đó nhéo mạnh đầṳ ѵú của cậu, mắng: "Nghê Hướng Dương, mày lột quần áo nhanh lên được không, tao nứиɠ lắm rồi."

Nghê Hướng Dương cũng muốn vui vẻ, hắn rướn người lên thô bạo hôn Đường Đườn, sau đó gọn gàng lột đi lớp qυầи ɭóŧ cuối cùng.

Đường Đường hai tay buộc ra sau lưng bằng cà vạt, áo sơ mi trắng vướng trên cánh tay, hai quả anh đào đỏ hồng khảm trên làn da trắng như tuyết, vòng eo thon gọn, cái rốn bé xinh, đôi chân dài thuôn thả nõn nà, túm cái eo này mà làʍ t̠ìиɦ thì sướиɠ khỏi bàn.

Bắt mắt nhất là hạ thân thịt mềm và cặp trứng nhỏ của thiếu niên, dươиɠ ѵậŧ trắng hồng không có lông, thẳng tắp sạch đẹp.

Mắt Lục Tử Hiên tối sầm lại, hắn cúi xuống không ngừng nhay cắn đầṳ ѵú hồng hào của Đường Đường, dùng miệng lớn mυ'ŧ lấy bầu ngực trắng nõn, tay còn lại thì khéo léo xoa nắn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© xinh đẹp của thiếu niên.

Vật nhỏ chưa trải sự đời bị xoa nắn mấy cái đã ngẩng đầu lên, đỉnh đầu rỉ nước.

"Ưm, không ... Ha, đừng mà..."

Vυ' sướиɠ quá, gậy thịt cũng sướиɠ...

Tất cả điểm mẫn cảm của Đường Đường đều được chăm sóc tốt, đầṳ ѵú bị mυ'ŧ to lên gấp đôi, đỏ hồng nhuộm nước, gậy thịt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rỉ nước, kɧoáı ©ảʍ kỳ quái ập đến từng đợt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ giọng nói Đường Đường mang theo nức nở,

đôi mắt đẹp rưng rưng,

hai chân yếu ướt đá đạp, bị lũ đàn ông chặn lại dễ dàng.

Nghê Hướng Dương không nhịn được bóp mạnh mông Đường Đường một cái, thuận tay lấy ra một tuýp dầu bôi trơn từ trên kệ bóp vào tay, mò mẫm bôi lên bông hoa nhỏ phía sau Đường Đường.

Bị ngón tay dính đầy bôi trơn xoa xoa cửa mình, thân thể Đường Đường run lên bần bật.

Đầu ngón tay to chọc vào trong lỗ, thịt ruột vui mừng chào đón, Nghê Hướng Dương để một lúc cho cậu quen rồi lại thêm một ngón tay nữa, hai ngón tay đưa đẩy qua lại, dần dần phát ra tiếng lóp nhóp.

"Haaa, khó ... ưmm, khó chịu ..."

Đường Đường bị đặt trên hai cái bàn, hai chân mở rộng, thân thể càng thêm run rẩy, ánh mắt mê ly, miệng phát ra những tiếng rên da^ʍ nho nhỏ như mèo kêu.

Đột nhiên, ngón tay của Nghê Hướng Dương đang chôn trong lỗ da^ʍ của Đường Đường chạm vào chỗ nào đó, thân thể Đường Đường kịch liệt run rẩy, cúi đầu kêu một tiếng "ah", tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa phun ra ngoài, bắn đầy tay Lục Tử Xuyên.

Thật quá tuyệt vời ...

Đường Đường sau cao trào hoàn toàn mềm nhũn, há to miệng thở dốc, nước mắt dần dần rơi xuống từ đôi mắt mờ mịt, Nghê Hướng Dương rút ngón tay ra, thịt ruột luyến tiếc níu lại, phát ra một tiếng "bạch" .

Dịch ruột trong suốt như pha lê trên hai ngón tay chảy ra thành từng sợi, nhỏ giọt lên vòng eo trắng mảnh khảnh của thiếu niên.

Giang Triệt đang ngồi trên ghế sô pha ngậm điếu thuốc, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Đường Đường vẫn đang tận hưởng kɧoáı ©ảʍ từ đợt cao trào đầu tiên, tay tuốt gậy thịt nổi gân xanh của mình.

"Dâʍ đãиɠ, bị móc lỗ hậu cũng bắn được."

Nghê Hướng Dương sáng bừng mắt, bôi nước da^ʍ dính trên ngón tay lên ngực Đường Đường, sau đó lật người đang dại ra lại, lấy cây dươиɠ ѵậŧ đã cương đến đau cọ qua cọ lại lỗ thịt vừa bị móc đến chuyển đỏ hồng.

"không, không muốn ......"

Phía sau cậu là một cây gậy cứng nóng, chạm vào được nhưng không ăn được, Đường Đường bị tra tấn ngứa muốn chết, chỉ muốn chủ động nuốt cây gậy hùng tráng này vào cái mông nhỏ của cậu, để nó ȶᏂασ nát cái lỗ dâʍ đãиɠ của mình cho đã ngứa, nhưng mặt ngoài lại giãy dụa hoảng sợ.

Cái mông mềm mại trơn bóng giãy dụa vặn vẹo, dường như muốn tránh xa gậy thịt, nhưng thật ra lại đang bí mật cọ lỗ nhỏ lên đầu nấm.

Nghê Hướng Dương sướиɠ tê người, ghé vào lỗ tai cậu khàn giọng thì thầm, "Đường Đường, bé cưng, anh muốn bóc tem c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của em."

Vừa dứt lời, qυყ đầυ phồng to đâm vào miếng thịt mềm, dươиɠ ѵậŧ thô bạo nghiến lên vách ruột, đâm đến tận gốc.

"A——"

Đường Đường trợn to hai mắt, nước mắt không ngừng rơi, há mồm thở dốc, sướиɠ đến tắt tiếng.

Vách ruột điên cuồng liếʍ mυ'ŧ, điên cuồng mấp máy, sướиɠ đến gậy thịt suýt bắn ra.

"A... sướиɠ quá!"

Nghê Hướng Dương bị mυ'ŧ đến hồn bay phách lạc, hắn siết chặt eo Đường Đường, nắc mạnh từng cái một, như muốn nhét cả hai quả trứng vào để hưởng thụ.

"Không! Haaa ... không, ưmmm... đừng mà."

Qυყ đầυ to như trứng ngỗng hung bạo nghiền nát điểm cực khoái, Đường Đường giật mình kêu lên một tiếng thảm thiết, khóc nức nở, lỗ thịt hồng hào co thắt lại, lại bị dươиɠ ѵậŧ thô bạo đâm mở rộng ra.

Đường Đường sướиɠ chảy ròng nước bọt, hai đầṳ ѵú bị mυ'ŧ đến đỏ bừng cũng ngứa ran.

Xem một hồi, Lục Tử Hiên cũng không chịu nổi nữa, tóm lấy cằm Đường Đường, nhét dươиɠ ѵậŧ thô dài dữ tợn vào trong khoang miệng nhỏ nhắn của Đường Đường.

"Shhhhh!"

Lục Tử Hiên nhắm mắt lại, sướиɠ tê cả người.

"Khốn kiếp, cái miệng nhỏ này chơi cũng sướиɠ hơn người khác." Lục Tử Hiên thưởng thức một hồi, thầm mắng rồi chậm rãi đâm vào rút ra.

"Ưm ... ưm ..."

Mùi đàn hương của dươиɠ ѵậŧ tràn ngập trong miệng Đường Đường, miệng bị căng to mỏi nhừ, không khống chế được tràn ra nước bọt. Nghê Hướng Dương cử động điên cuồng như thú, dươиɠ ѵậŧ đâm thọc tận sâu tít bên trong Đường Đường, dập nát điểm mẫn cảm trong lỗ da^ʍ.

Đường Đường bị chơi sảng, khóc nấc liên tục, thành ruột quấn chặt một cây dươиɠ ѵậŧ, miệng nhỏ cũng ngậm đầy một cây dươиɠ ѵậŧ, đầu lưỡi ướŧ áŧ cũng chậm rãi tự giác liếʍ láp đầu khấc.

Khuôn mặt ngây thơ của công tử nhỏ đỏ bừng lên vì được thỏa mãn, ngoan ngoãn liếʍ mυ'ŧ cây gậy thịt hùng tráng bằng cái miệng đỏ tươi của mình.

Lục Tử Hiên nhắm mắt lại hưởng thụ, tay vuốt ve mái tóc đen mềm của thiếu niên.

Nghê Hướng Dương hai mắt đỏ lên, bóp mạnh mông thịt trắng tươi của Đường Đường, thấp giọng gầm gừ, "Chết tiệt, bé da^ʍ, nhận tinh của anh đây, sinh em bé cho anh!"

Gậy thịt điên cuồng di chuyển, Nghê Hướng Dương đâm vào sâu trong Đường Đường, bắn mạnh một luồng tinh nóng hổi.

"Ahhh--"

Đường Đường lại bị bắn đến cao trào, Lục Tử Hiên hít sâu một hơi cắm vào miệng Đường Đường vài cái, sâu đến tận cuống họng, lúc này mới phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tiếng thở dốc xen kẽ dần dần tràn ngập trong không khí, Nghê Hướng Dương và Lục Tử Hiên cùng rút ra dươиɠ ѵậŧ.

Đường Đường thất thần nằm trên bàn, đôi môi đỏ mọng chảy ra chất lỏng trắng ngà. Lỗ thịt vốn hồng nhạt bị chơi thành màu đỏ hồng quyến rũ cũng chảy ra một dòng tinh trắng.

Nghê Hướng Dương hít một hơi thật sâu, họa mi vừa mới bắn gần như ngay lập tức lại ngóc đầu dậy.

Lúc này Giang Triệt đang ngồi trên sô pha đã đứng lên, hắn bước tới, cởi bỏ cà vạt trói Đường Đường, trìu mến ôm cậu vào ngực. Đường Đường gác cằm lên vai hắn, hai chân yếu ớt vắt chéo qua hông.

Giang Triệt bóp hai cánh mông trắng nõn của Đường Đường trong tay, môi mỏng gặm cắn vành tai thiếu niên, kẽ mông còn đang tí tách chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cọ xát lên cây gậy thị to tướng không phù hợp với ngoại hình của hắn.

Nghê Hướng Dương và Lục Tử Hiên vừa sướиɠ xong chỉ biết hậm hực ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm động tác của họ, cùng tấm lưng trắng mịn của Đường Đường mà tiếp tục xóc dươиɠ ѵậŧ.

Đường Đường chưa kịp hoàn hồn từ cao trào, dươиɠ ѵậŧ của Giang Triệt đã cắm vào, một cây thịt dài nhờ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ướŧ áŧ hỗ trợ, cắm đến lún cán.

"Ahh!"

Hai người đồng thanh phát tiếng, Giang Triệt không một khắc tạm dừng, nắc liên tục như điên.

"Ha, aa... sướиɠ.... Sướиɠ quá."

Cánh tay mảnh khảnh của Đường Đường ôm chặt lấy cổ nam sinh, rêи ɾỉ như mèo kêu, dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp ma sát vào cơ bụng hắn.

Tiếng da thịt đánh vào nhau vang lên khắp lớp học, ngón tay bóp mông Đường Đường của Giang Triệt như lún hẳn vào da thịt cậu, cử động eo ra sức nắc mạnh.

*** 1 ***