Thanh Khâu tiến về phía trước một bước, chắn ở trước mặt Bệnh Tâm, thăm dò hòa giải: "Từ Nguyệt Thành tới, hồ tu Thanh Khâu. Tàu xa mệt nhọc, muốn nấn ná hai ngày cùng mấy đạo hữu của ta. Thấy chư tu sĩ thập phần kính ngài, chắc là đại nhân vật Tiêu Dao Cốc rất có tiếng nói."
Nguyệt Đức nghe vậy, cảnh giác trên mặt dần dần phai nhạt: "Đã là yêu tu, chính là cùng tộc. Ta cũng không phải đại năng ở nơi này, chẳng qua là chủ sự bên người Hàn Giám tiên quân. Các vị từ Nguyệt Thành đến sao?" Nói xong lộ ra ý cười nhợt nhạt: "Sở dĩ muốn hỏi rõ lai lịch của các vị, thật sự là đề phòng ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, trà trộn vào trong Tiêu Dao Cốc ta, làm loạn sự thái bình nơi này. Xin các vị thứ lỗi." Liền nhu nhược dịu dàng thi lễ, một phái tiến lui thích hợp.
Lục Nhai hừ nhẹ một tiếng: "Miệng ba nhánh, quen làm yêu."
Động tác Nguyệt Đức chậm lại, hơi ngượng ngùng: "Cái này... Vị đạo hữu này nói không sai. Ta mới tu thành thân nhân được mười năm, chẳng qua là mượn bóng râm của Hàn Giám tiên quân. Ngày thường, cũng chỉ biết điều chỉnh chút linh dược, hương hoàn. Ở trước mặt chư vị đạo hữu, đúng là không đáng chú ý. Nhưng mà... Vì Tiêu Dao Cốc, không thể không như thế."
Miệng ba nhánh, thỏ sao (các bạn có thể tra mạng xem miệng của thỏ, kiểu nó phân nhánh như chữ Y ý)? Bệnh Tâm nhớ tới, trước kia khi A Âm tọa trấn Côn Luân, có một pháp khí là kính Côn Luân. Kính giúp phạm vi trăm dặm xung quanh không bị gió tuyết xâm nhập, thường xuyên có linh thú xung quanh như thỏ tuyết, sài (sói) hồ (cáo) đi tìm nơi ẩn náu.
Trong lòng nàng thầm động, thăm dò hỏi: "Không biết... Hàn Giám tiên quân, có phải tóc bạc mắt bạc không?"
Nguyệt Đức khó hiểu: "Không phải như vậy. Hàn Giám tiên quân... Tóc đen như gấm, trời sinh trùng đồng."
Trong lòng Bệnh Tâm trống rỗng: "Vậy, chính là long tu..."
"Đạo hữu há lại hỏi như thế." Nguyệt Đức mở tay: "Trừ bỏ Thương Long Thần Quân, một trong ba đại tôn thần cổ tịch trước điện Cửu Trọng Thiên... Long quân tứ phương, chính là Đông Phương Thiên Chủ Thanh Đế, Tây Phương Hải Thần Ngao Nhuận, Nam Phương Hà Quân Băng Di, cùng với Bắc Phương Sơn Thần Chúc Âm. Từ khi Sơn Thần hồn phách tiêu ẩn, Bắc quốc lâm vào mùa đông dài, long tu phương Bắc đều là không luận đạo hoặc là chưa đắc đạo, hiện giờ phần lớn ngủ dưới tuyết rơi dày, cho dù là một người thức tỉnh cũng không có. ”
Đuôi lông mày Bệnh Tâm khẽ rũ xuống, mất mát nói không nên lời.
"Đa tạ Nguyệt Đức tiên tử." Kỳ Lân nhạy cảm phát hiện, tiến lên một bước, đưa tay nhét thân thể có chút lạnh lẽo của nàng vào trong ngực: "Mới đến Bắc quốc, ngưỡng mộ Sơn Thần, mới có câu hỏi như vậy. Đường đột."
Nguyệt Đức cũng không để ý, ngữ khí có chút đau buồn: "Người nào mà không hoài niệm chứ. Khi ta còn chưa có được hình người, cũng được Sơn Thần phúc phận chiếu cố. Các vị đã ngưỡng mộ chuyện cũ của Sơn Thần, cũng coi như hữu duyên. Không bằng để ta làm chủ một lần, mời chư vị vào điện các uống rượu, ở lại mấy ngày cũng tốt."
Thanh Khâu gật đầu: "Làm phiền."
Đây chính là cọ được chỗ ở.
Nguyệt Đức tuy là thỏ tu đạo hạnh không quá thâm hậu, nhưng trong lúc đi lại dáng người nhẹ nhàng, váy khẽ bay, rất là đẹp mắt. Lại có tu sĩ cư dân Tiêu Dao cốc ven đường thấy nàng, kính trọng không thôi, mỗi người đều xưng một câu tiên tử.
Chỉ qua nửa chén trà, đám người đã lên tới chỗ cao nhất núi tuyết. Quỳnh điện nguy nga đứng trên vách núi, đỉnh bạc đều bị tuyết trắng bao trùm, lại đi lên cao, những đám mây khổng lồ kia như ô bao phủ toàn bộ Tiêu Dao Cốc, không ngừng tụ tán bốc lên.
Chướng vân lớn như vậy, phải là yêu tu thần thông vô cùng quảng đại hoặc là ma tu mới có thể thiết lập. Cho dù đặt ở bên Bệnh Tâm, cũng chỉ có Thanh Khâu mới có thể làm ra pháp trận phức tạp bực này ở hồ mộ.
Nghĩ như thế, vị Hàn Giám tiên quân này coi như là nửa bước thần tiên.
Mọi người theo Nguyệt Đức đi vào Quỳnh điện, trong điện tuy ấm áp như mùa xuân, nhưng trống trải yên tĩnh, ven đường cũng không có tôi tớ hoặc đan đồng.
Lại lên tầng hai, đến một phòng khách, tầm nhìn cực kỳ rộng mở, có thể nhìn ra toàn bộ cảnh trí trong tuyết của Tiêu Dao Cốc.
Giống như bức tranh trong bóng tối từ từ mở ra.
Nguyệt Đức mời mọi người ngồi vào phòng khách, từ từ nói: "Tính ra, Hàn Giám tiên quân cũng sắp đến ngày xuất quan. Nếu các vị không vội vàng rời đi, có lẽ ở lại cho đến ngày mai, liền có thể gặp một lần."
Thanh Khâu gật đầu, chống cằm nương theo cửa sổ, nhìn về phía trấn xa xa: "Tiêu Dao Cốc khó có được an bình như vậy, vô cùng trân quý. Chúng ta tự nhiên nên đến thăm chủ nhân." Trong l*иg trong l*иg huân chậm rãi tản ra, một cỗ hàn hương lăng liệt: "Đây là loại hương liệu gì?"
Nguyệt Đức cười rộ lên: "Chỉ là ấm hương xông quần áo bình thường, nếu hồ tiên thích, mang theo một chút cũng không sao." Nói xong nâng tay trắng, đốt lò, làm ấm một bầu rượu: "Các vị cần phải nếm thử rượu này. Tuyết là tuyết đầu mùa năm ngoái, ủ chính là khi Chúc Âm Sơn Thần còn ở đây, Thiên Trì mở tuyết liên."
"..." Khóe miệng Bệnh Tâm khẽ động, rất là động dung: "Tuyết liên rất đẹp, tham lam vật mỹ lệ, là..."
"Là một chuyện cực kỳ thú vị." Nguyệt Đức tiếp: "Hàn Giám tiên quân nói như vậy. Cho nên để lại chút hạt giống tuyết liên, năm năm mới có được một bình." Nói xong, chia thành từng chén, dâng tặng đám người.
Trong chén rượu màu xanh da trời, một ngụm nhỏ, rượu triền miên, thanh tịnh giống như nước trong Thiên Trì. Bệnh Tâm nhắm mắt uống một hơi cạn sạch, trong miệng tan ra sự ngọt ngào nhàn nhạt.
Kỳ Lân tự kiềm chế, chỉ uống một chén, Thanh Khâu và Lục Nhai đã liên tục mấy chén.
Bùi Cửu Lang một ngụm đi xuống, hơi cay cay xông vào cổ họng, lè lưỡi: "Rượu này thật nồng!"
Bệnh Tâm nghi nói: "Ngược lại không dễ say, ta cảm thấy ngọt ngào thuần hậu, rất nhẹ nhàng sảng khoái."
Thanh Khâu cũng nói: "Đồ đệ ngốc như ngươi, ngay cả chút rượu này cũng không uống được sao? Đáng tiếc ý tốt của Nguyệt Đức tiên tử, ta ngược lại cảm thấy..." Nói xong đầu ngón tay điểm trán: "Cảm thấy..."
Thấy Thanh Khâu hơi say, Bệnh Tâm nói: "Tửu lượng của ngươi, khi nào lại nông cạn như vậy?" Nói xong đứng dậy chuẩn bị lấy chén rượu còn muốn thêm trên tay nàng. Ai ngờ trên lòng bàn tay mềm nhũn, lại ngã trở về chỗ cũ: "Cái này..." Đúng là toàn thân mềm nhũn vô lực, ngay cả trước mắt cũng mơ hồ choáng váng: "Nguyệt Đức tiên tử?"
"Đắc tội chư vị rồi." Nguyệt Đức cũng không ngẩng đầu lên, chỉ quạt nhẹ hương liệu trong lò.
Bệnh Tâm cảm thấy trời đất xoay chuyển, thấy Kỳ Lân, Lục Nhai và Thanh Khâu lần lượt hôn mê dựa vào bàn, trong lòng hoảng sợ, lại không dùng được nửa phần khí lực.
"Đạo hữu không cần giãy dụa." Nguyệt Đức khẽ thổi một hơi, trong điện càng thơm hơn: "Hương tán hủ cốt mi, phối hợp với rượu tuyết liên do Tiểu Huyền Miên ủ. Đạo hạnh càng cao, ngủ càng lâu."
Trước mắt đã nặng nề biến thành màu đen, Bệnh Tâm bóp lòng bàn tay, cố gắng nắm chặt một chút thanh tỉnh cuối cùng: "Ngươi muốn... Làm cái gì."
"Ta cũng là do mọi chuyện quá gấp gáp, không có lựa chọn nào khác. Sau đó, ta sẽ vứt mọi người ngươi ở trong đồng tuyết, khi chư vị tỉnh lại sẽ không bao giờ tìm thấy đường vào Tiêu Dao Cốc nữa. Tuy nhiên, sẽ bị ít đi một người. Chư vị coi như... Chưa từng đến đi."
Giọng nói mềm mại của nàng hạ xuống, nhẹ nhàng tựa như lông vũ vuốt ve.
Trong đầu Bệnh Tâm là một trận tạp âm trầm thấp, cuối cùng bị cơn buồn ngủ cắn nuốt.