Bệnh Tâm không thích mơ, đặc biệt là từ sau lúc đó.
Mỗi lần đều sẽ mơ thấy Dục Hải, giống như ngày hôm qua.
Quá khứ như ở trước mắt.
Lúc bình minh, đi xem Lục Nhai luyện kiếm, lăn lộn một chút thời gian liền tìm Kỳ Lân xử lý chút công vụ. Ban đêm trèo lên giường tuyết của A Âm, bên ngoài đêm tối như màn. Nếu nàng không thích bóng tối, phàm là nàng không thích. Nàng liền bảo A Âm nhìn vào mắt nàng.
Ánh mắt hắn vừa mở, lại là ban ngày xán lạn ôn nhu.
Nàng đại khái chính là đại ma đầu thiên hạ đệ nhất hỗn thế đa tình vô tình. Ai cũng đều cô phụ, nhưng hết lần này tới lần khác ai nấy đều vui vẻ.
Khuôn mặt động tình mà ẩn nhẫn của A Âm khi cọ xát, trong mộng có chút mơ hồ, Bệnh Tâm muốn thấy rõ ràng một chút.
Nàng cố gắng mở con mắt nặng nề.
Đối mặt với đôi mắt trong suốt của Thiên Xu.
"Tiểu sư thúc..." Thanh âm còn có chút khàn khàn.
Khóe miệng Thiên Xu cong cong, ánh mắt có chút trách cứ, đưa tay lên trán nàng: "Khát không?"
Bệnh Tâm lắc đầu, nhìn thấy mình ở sương phòng màu sắc rực rỡ đặc sắc của Bắc Mạc. Đầu giường đối diện với một cửa sổ nhỏ, ngoài cửa sổ vang lên "Lựu... Bánh mì nướng thịt ngựa hun khói... Tay cầm bánh thơm..." đủ loại tiếng rao hàng. Ánh nắng ấm áp chiếu lên đầu giường, nàng nói: "Nhân gian náo nhiệt."
"Điên đủ rồi?" Sau lưng Thiên Xu truyền đến thanh âm Kỳ Lân.
Kỳ Lân chắp tay mà đứng, đứng ở bên giường, sắc mặt đen đến muốn chết người.
Lúc này Bệnh Tâm mới nhớ tới duyên cớ, vội vàng chống người lên, sờ sờ cổ. Không có vết sẹo.
Ngữ khí Thiên Xu cũng không có chất vấn, chỉ thản nhiên nói: "Tốt rồi, một đêm liền khép lại. Thanh kim kiếm này của ta lấy linh nhiệt độ nuôi dưỡng, cũng coi như lợi khí. Mệnh mạch trảm sâu, cho dù là thân Kim Tiên cũng không có tốc độ lành nhanh như vậy, ngươi có lai lịch gì."
Bệnh Tâm không trả lời, hơi do dự: "Thanh kiếm đâu?"
Thiên Xu thở dài, đưa Kim Kiếm bên hông ra khỏi vỏ.
Kim Kiếm nhuộm máu nàng phủ đầy hơi mang rực rỡ, lúc ra khỏi vỏ không ngừng vang lên, càng có thể thấy được ánh sáng bảy màu nhàn nhạt. Lại nhìn pháp mang quanh thân Thiên Xu càng cường thịnh hơn so với lần đầu hợp hoan, mơ hồ có thể thấy được cả hai thần quang đều chiếu rọi phần của riêng mình. Trong lòng nàng vui vẻ: "Tiểu sư thúc lại tăng cảnh giới? Quả nhiên là như thế, ta đoán không sai!"
"Nàng có biết nàng thiếu chút nữa hại chết hắn không?" Kỳ Lân lạnh lùng nói: "Bội kiếm ôn dưỡng của hắn bị rót vào huyết khí của nàng, theo nguyên thần cộng hưởng trong cơ thể hắn, trong một đêm mãnh liệt tiến vào Phân Thần. Dị tượng bực này rơi vào thân nhân loại, chính là chuyện nghịch thiên cải mệnh! Đêm qua trời sấm không ngừng, rơi chín đạo thiên khiển (khiển trách của trời), nếu không phải ta thiết quỷ trận che giấu khí tức của hắn, hôm nay hắn chính là một bộ xương cháy, bụi bặm đầy trời!"
Nếu là đặt ở sơn môn tầm thường, nếu có tu sĩ luyện hóa Nguyên Anh, cũng là lấy ra Khai Sơn đại trấn, cần mấy người hộ pháp mới có thể an toàn vượt qua.
Chứ đừng nói đến Phân Thần?
Phàm tu sĩ tiến giai, là cần trăm năm từ từ tạo hóa, cực kỳ thận trọng, sợ không cẩn thận rơi vào tâm ma hoặc là gặp phải đại kiếp nạn. Thiên Xu trong vòng mấy ngày lại từ Kim Đan viên mãn nhảy lên Phân Thần, thật sự là chuyến đi nghịch thiên chưa từng nghe thấy!
Bệnh Tâm không biết sai, trong lòng vui sướиɠ, lập luận: "Cho nên chứng tỏ phương pháp này có hiệu quả. Ta..." Nàng nuốt hai chữ thần thức trở về: "Ở ngay bên trong máu! Chỉ cần dùng huyết tế khí của ta, liền có thể có hiệu quả thần trợ! Như vậy chẳng phải là cách tốt để làm ít công to sao, chỉ cần cắt cổ tay lấy máu, cho dù là ngươi cũng có thể rất nhanh lấy lại thần... Khụ khụ!" Nàng nói quá nhanh, đột nhiên thở gấp.
Kỳ Lân đã cực kỳ tức giận, trong lòng phát đau.
Nàng vốn là trụ thần thượng cổ, da thịt cơ thể bắt nguồn từ nguồn gốc thời gian, một sợi tóc một sợi lông cũng tự thành vũ trụ, vô thượng tôn quý. Hôm nay lại lưu lạc đến mức cắt tay dùng huyết tế dungfddeer tăng tu vi người khác, thật sự là tru di tâm của hắn. Hắn lạnh lùng khiển trách nàng: "Không biết hối cải!"
Bệnh Tâm cũng không biết hối cải, bướng bỉnh nói: "Cứ như vậy, ngươi và tiểu sư thúc đều có thể đi vào đường tắt, phi thăng thành Tiên ở trong tầm tay! Là ngươi gò bó theo khuôn phép, mới tu tạo hóa lẻ tẻ này, từ từ mưu toan thì ngày nào mới có thể báo thù?" Nàng mất quá nhiều máu, khi nói chuyện thanh âm thấp, trên mặt lại có vẻ nghiêm túc.
"Hoang đường!" Kỳ Lân bước trước hai bước, nắm chặt cằm nàng, thanh âm âm trầm mà tức giận: "Lại làm chuyện hoang đường nữa, cẩn thận da thịt của nàng."
Bệnh Tâm đã lâu không cãi nhau với hắn, chợt bị trách cứ, thời gian cũ như tuyết lở xuất hiện.
Nàng hơi sửng sốt, tất cả những lời xấu đều bịt kín trong cổ họng: "Ta..."
Thiên Xu chưa từng thấy qua tràng diện như vậy.
Trong lòng hắn đại khái cũng có chút suy đoán vi diệu.
Mặc dù cho ăn lô đỉnh nhất đẳng thiên tài địa bảo trên đời, cũng không có đạo lý có thể khiến người ta chỉ mấy chục ngày liền từ Kim Đan tăng lên đến Phân Thần. Chính là chưởng môn Vạn Kiếm Môn, Kim Kiếm đạo nhân, nghe nói từ Nguyên Anh tiến lên Phân Thần, cũng phí chừng hai trăm bảy mươi năm Xuân Thu!"
Cho dù như thế, còn nhận được một câu "tiên cốt tạo họa", là kỳ tài ngút trời khó gặp một lần.
Mà Bệnh Tâm trước mắt ——
Thiên Xu thấy hai người trước mắt cãi nhau không ngớt, giơ tay khuyên can: "Đừng ầm ĩ."
"Ngươi đi ra ngoài trước." Kỳ Lân lạnh lùng nói.
Thiên Xu hơi ngượng ngùng.
Bệnh Tâm cắn cắn cánh môi, có chút ủy khuất: "Tiểu sư thúc xin hãy tránh đi trong giây lát, ta và cố nhân ta phải nói chuyện cho thật tốt đã."
Thiên Xu nhất thời cảm giác được chút xa gần, thông minh lanh lợi như hắn, cũng không nói cái gì. Đưa tay dịch góc chăn cho Bệnh Tâm: "Thôi, ta đi mua chút đan dược bổ huyết ích khí về." Dứt lời, đeo kiếm ra khỏi sương phòng, từ từ đóng cửa chướng lại.
Bệnh Tâm và Kỳ Lân bốn mắt chạm nhau, có chút trầm mặc.
Khóe miệng Bệnh Tâm giật giật, cảm thấy tất cả đều quen thuộc như vậy.
Bọn họ trước kia thường xuyên cãi nhau, hung quỷ ầm ĩ cũng không chịu quản lý ở Phong Đô cuối cùng nên tru sát hay là trấn áp, vị trí thần quan Dục Hải cuối cùng nên khuếch trương hay là cắt xén, thậm chí ầm ĩ đến việc nên rơi mấy trận tuyết hay muốn nở mấy đóa hoa.
Hắn không bao giờ bị nàng khống chế, dỗ dành hoặc dẫn dắt.
Hắn luôn có suy nghĩ và nguyên tắc của mình, là một Bắc Đế Âm Ti Đại Minh Vương chân chính.
Kỳ Lân im lặng trong chốc lát, nhìn Bệnh Tâm vì mất máu mà mặt mũi có chút tái nhợt nằm trên giường. Bỗng nhiên, ngón tay thon dài của hắn gạt ra sợi dây buộc màu đen ở nơi giao lĩnh (dây buộc eo ở Hán phục), áo choàng lông vũ trượt xuống đất.
Bệnh Tâm biến sắc, trong đầu hơi lộp bộp một chút.
... Rồi, sắp bị cắm.
Trong lòng của nàng mềm nhũn, nhưng đôi mắt lại không thể di chuyển.
Thân thể tuấn mỹ vô cùng đứng thứ nhất trên trời dưới đất, mỗi một tấc da thịt đều hoàn mỹ đến mức khiến người ta hít thở không thông. Cho dù là Giao Hoàng (vua người cá) lấy sắc dụ người, Thất Diệu quân thân khoác quần tinh (chòm sao) ngọc thụ lâm phong, Huỳnh Hoặc (sao hỏa) am hiểu kỳ da^ʍ trên gường mê hoặc nữ tử nhất mà mọi người đều biết... Ở trước mặt hắn tất cả đều ảm đạm thất sắc.
Bọn họ không thể so sánh với khí chất khinh người của hắn, phong thái ngông nghênh cũng hơi kém một bậc, thân thể vừa sắc tình lại vừa cấm dục.
Lại là người trên đời này chỉ thuộc về nàng, chỉ động tình ở trên người nàng, chỉ có tình đối với thân thể của nàng.
Chỉ nghĩ như thế, thân thể liền nóng đến lợi hại. Nếu không phải ngón tay lạnh như băng của hắn đặt ở cằm nàng, thậm chí cũng khó có thể xem xét.
"Nhìn đủ chưa?" Ngữ khí Kỳ Lân có chút nguy hiểm.
Nào có đủ.
Ánh mắt nàng miêu tả nốt ruồi ở khóe mắt anh, ngoài miệng không chịu thua, nhưng trong lòng đã sớm mềm nhũn: "Đều nhìn cả hai mắt thì làm sao, hôm nay còn không nhìn được sao..."
Hắn không đợi nàng nói xong, hơi nghiêng cằm, cắn vào cổ nàng.
Hô hấp ấm áp từ từ rải lên bả vai, hơi thở của hắn có chút thâm trầm. Tựa hồ có ý tứ trừng phạt cắn xé, dưới đau đớn nhẹ nhàng còn có chút ái muội an ủi.
Bệnh Tâm khẽ kêu một tiếng, giơ tay lên, đầu ngón tay lướt qua tóc hắn.
Đó cũng là nơi nàng rất yêu.
Tóc hắn đen như mực, mềm mại như sa tanh. Nam tử hiếm khi có mái tóc dày đặc như vậy, phía trên có mùi xà phòng và trần mộc.
Đầu ngón tay Kỳ Lân vuốt ve cổ thon dài như ngọc của Bệnh Tâm, ngay khi nó đυ.ng vào Kim Kiếm, quả thực thời gian đều đình chỉ khó chịu.
Cũng may đã khỏi hẳn, lại có thể sờ được sự mềm mại và nhiệt độ, đều biểu hiện nàng sẽ vĩnh viễn không rời đi. Lo được lo mất phẫn nộ và may mắn an tâm giao nhau va chạm ở trong ngực, hắn dường như có chút không nói đạo lý thò tay vào trong quần áo trắng như tuyết.
Thanh âm trầm thấp quét qua bên tai nàng: "Oan nghiệt, còn không biết sai?"
Nàng chính là oan nghiệt của hắn. Là cấm dục phóng đãng, ranh giới sa đọa cuối cùng, tự kiềm chế điên cuồng của hắn. Khi hắn gọi mình như vậy, Bệnh Tâm biết, hắn động tình.
Tay mềm xẹt vào mái tóc đen rải rác khắp vai hắn, lòng nàng xấu xa muốn chết.
Nhận lỗi sao?
Nàng bỗng nhiên vùi đầu nằm rạp người xuống, môi đan khẽ nhếch, lưỡi nhỏ nhắn linh hoạt như rắn di chuyển, trượt trên nhân ngư tuyến trên bụng rắn chắc của hắn.