Sau lần thứ ba cao trào, Lục Tuyết cảm giác thân thể đã có chút không chịu nổi.
Nhưng người đàn ông phía sau không có ý định buông tha cho cô.
Rút côn ŧᏂịŧ ướt đẫm từ trong cơ thể cô ra, bóp eo cô xong lật người cô lại, Lăng Trần nâng chân cô lên rồi cắm vào từ trước mặt.
Nhìn mồ hôi nhỏ giọt trên trán anh chảy xuôi xuống, Lục Tuyết bỗng nhiên cười cười.
Người đàn ông này, ít nhiều cũng có chút luyến tiếc thân thể của cô đi.
Dù sao, đây cũng là lần cuối cùng bọn họ làm.
Tay Lăng Trần từ bên hông cô men hướng lên trên, cầm một nhũ thịt đang rung rinh rồi dùng sức xoa, núm nɦũ hoa cứng rắn đã sớm trở nên sưng to đỏ bừng vì ngón tay anh, nhưng nghe cô kiều suyễn, anh ngược lại lôi kéo đến càng thêm dùng sức.
Lục Tuyết nhớ rõ, anh rất ít khi thô lỗ như vậy.
Anh là một người đàn ông ga lăng điển hình, ở bên ngoài khiêm tốn đối xử với người khác, lên trên giường cũng vẫn ôn nhu như cũ.
Chẳng sợ, cô chỉ là một người phụ nữ anh dùng để phát tiết du͙© vọиɠ.
“Ân......” Hoa tâm bị anh hung hăng va chạm, Lục Tuyết không kìm được phát ra hai tiếng than nhẹ, ngay sau đó lại cắn chặt môi, hai mắt rưng rưng mà nhìn anh.
Anh là kim chủ của cô, vì muốn anh được vui, cô tất nhiên cũng có thể hết sức phóng đãng ở trên giường, nói chút da^ʍ thanh lãng ngữ.
Nhưng trong ba năm qua, bộ dáng anh càng thích nhìn thấy vẫn luôn là vẻ e lệ ngượng ngùng lại nhu nhược đáng thương khi cô ở dưới thân anh thừa hoan.
“Kêu lên đi”
Ngoài dự đoán, khi thay đổi nhũ thịt khác để vuốt ve, Lăng Trần lại đột nhiên trầm giọng nói một câu như vậy.
Lục Tuyết là một tình phụ ngoan ngoãn, cô ngay lập tức nghe lời anh, lên tiếng ngâm nga, nức nở xin tha: “Chậm... Chậm một chút... A a... Quá căng... Lăng Trần... Lăng Trần...”
Chỉ có ở trên giường, cô mới có thể ngẫu nhiên kêu tên của anh, ngày thường cô vẫn luôn kêu anh là Lăng tổng.
Thấy cô đầy mặt ửng hồng, hai tròng mắt ướŧ áŧ, Lăng Trần mạnh mẽ nhéo một nhũ thịt trong tay, nâng lên mông cô rồi trực tiếp bế cô lên khỏi sô pha xong đi đến bên cửa sổ đặt cô ở trên pha lê, sau đó tiếp tục hung hăng đâm thọc.
Phần lưng trần trụi dán sát một mảnh lạnh lẽo, Lục Tuyết nhịn không được run run một trận, hai chân vòng chặt eo anh, hoa huyệt gắt gao cắn du͙© vọиɠ của anh.
Lăng Trần thô suyễn không ngừng, liền như vậy ra ra vào vào ở trong cơ thể cô một hồi lâu, tiếp đó buông cô ra, để cô chân trần đứng ở trên mặt đất xoay người, sau đó một lần nữa từ phía sau cắm vào.
Cửa sổ sát đất trong chung cư anh không phải là pha lê một chiều, nếu tầng đối diện có người thì khẳng định có thể nhìn đến hai người bọn họ đang đứng ở phía trước cửa sổ không kiêng nể gì mà giao hợp.
Cũng may là giờ này, nhân viên đi làm sớm nhất vẫn chưa tới công ty, theo như bình thường, tòa nhà office building phía đối diện hẳn là không có ai.
Chỉ có điều, cho dù là có người, thì tính sao?
Lục Tuyết cười khẽ.
Hiện giờ cả người trần trụi chính là cô, cho dù bị nhìn thấy hay là bị chụp được, mất mặt cũng chỉ có cô, người đàn ông áo quần chỉnh tề ở phía sau sẽ không để ý đến chuyện này.
Còn về phần cô, liền càng thêm không để ý.
Chỉ là phản ứng của người đàn ông này hôm nay xác thật có chút quá mức, trước kia anh chưa bao giờ sẽ tiến hành một hồi làʍ t̠ìиɦ cuồng dã như thế, cho dù muốn làm cô ở phòng khách, anh cũng nhất định sẽ kéo bức màn trước, chứ càng không thể làm ra chuyện hoang đường là ôm cô đến phía trước cửa sổ mà tàn nhẫn đâm thọc.
Hai nhũ hoa bị đè ở trên pha lê thay đổi hình dạng, đầu nhũ hoa sưng đỏ bị cọ xát đến càng lúc càng ngứa, phía dưới là cảm giác no căng cùng tê dại khi bị lấp đầy, phía trên lại bởi vì không chiếm được đủ an ủi mà càng thêm hư không.
Lục Tuyết chủ động xoắn thân mình, lùi về sau vuốt ve côn ŧᏂịŧ thô dài của anh, lại từ trước mặt hung hăng đè ép nhũ thịt của mình, làm đầu nhũ hoa nhanh hơn tốc độ cọ xát với pha lê.
Lăng Trần phát hiện ý đồ của cô, kéo thân mình cô lui về sau, ngay lập tức làm toàn bộ phần lưng cô đều dán trên ngực anh, hai bàn tay dày rộng mò về phía trước, giúp đầu nhũ hoa cô giải tỏa cơn ngứa.
Lục Tuyết ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực anh, cảm thụ được ngực anh kịch liệt phập phồng, gắt gao bao bọc du͙© vọиɠ lửa nóng của anh, đón ý nói hùa anh phát ra từng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều êm tai.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Lục Tuyết lấy một điếu thuốc từ trong bao ra, sau đó tự bật lửa cho mình.
Lăng Trần không hút thuốc lá, thế cho nên ngày thường ở trong chung cư của anh, ở trước mặt anh, cô chưa bao giờ hút, nhưng anh hiện tại cũng không ngăn cản.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Anh không thích mang bαo ©αo sυ, từ sau khi hai người họ cho đối phương mắt nhìn tường tận báo cáo kiểm tra sức khoẻ thì khi anh và cô làʍ t̠ìиɦ liền rốt cuộc cũng không cần mang bαo ©αo sυ, anh mỗi lần đều bắn ở trong cơ thể cô, lấp đầy hoa huyệt của cô.
Lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Lục Tuyết chỉ dùng khăn giấy tùy tiện xử lý một chút, trong cơ thể còn có rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, cô tùy tiện vừa động, chất lỏng dính nhớp liền lại chảy ra, tưới ở trên áo ngủ to rộng.
Cô mặc chính là áo ngủ của anh, quần áo của cô đã bị cô đóng gói, hai vali hành lý hiện tại đang đặt ở trong một góc phòng khách của anh.
Nếu bọn họ là người yêu của nhau, có lẽ việc làm vừa nãy còn có thể gọi là lần làʍ t̠ìиɦ cuối trước khi chia tay, nhưng giữa kim chủ cùng tình phụ, tựa hồ cũng chỉ có thể gọi là... Lần làʍ t̠ìиɦ tan vỡ.
Đã nói trước là hôm nay cô rời đi, không nghĩ tới người thức trắng đêm tăng ca ở công ty như anh lại sẽ đột nhiên trở về, nhìn đến cô hơn phân nửa đêm đã thu dọn xong mọi thứ, anh cũng không nói cái gì, chỉ là đè nặng cô ở trên sô pha làm liên tục.
“Vé máy bay tôi đặt vào ngày mốt”
Ngay khi Lục Tuyết hút xong nửa điếu thuốc, Lăng Trần đột nhiên mở miệng.
“Ân”Cô bình tĩnh đáp, nửa câu lời nói cũng không hỏi nhiều, đây là tính tự giác của người làʍ t̠ìиɦ phụ.
Lăng Trần ngước mắt nhìn cô: “Nếu em muốn về nước, tôi có thể sắp xếp giúp em.”
Lục Tuyết cười cười: “Không cần Lăng tổng lo lắng, tôi sẽ đi theo thủ trưởng, hắn về tôi liền về, hắn không trở về tôi liền ở lại nơi này.”
Ba năm trước đây, là cô thỉnh cầu Lăng Trần mang cô tới nước Mỹ.
Lăng Trần không phải người chuyên chế, không xem cô như chim hoàng yến mà nuôi dưỡng, thời gian còn lại ngoài lúc lên giường với anh, cô có thể tự do hoạt động.
Vì thế cô tự mình tìm được một công việc, làm trợ lý cho người ta ở một phân bộ tại nước ngoài của một xí nghiệp trong nước.
Lăng Trần không nhiều lời, cầm lấy di động ấn vài cái rồi nói: “Tiền vi phạm hợp đồng đã chuyển vào tài khoản của em.”
Lục Tuyết cầm lấy di động liền thấy, anh chuyển cho cô 50 vạn.
Phí bao dưỡng cô là kết toán theo từng năm, một năm 200 vạn, đại khái là bởi vì cô nghe lời, sẽ không gây phiền toái cho anh, thế nên anh có gia hạn hợp đồng 2 lần, phí bao dưỡng năm thứ ba cũng đã sớm chuyển cho cô.
Cái gọi là vi phạm hợp đồng, là bởi vì tính đến trước mắt, còn thiếu 2 tháng nữa mới đầy một năm, kỳ thật tính kỹ thì là cô kiếm lời, nhưng nếu anh muốn tính là bản thân anh vi phạm hợp đồng, vậy thì cô cũng không có gì cần khách khí.
“Lăng tổng yên tâm, cho dù sau này tôi có về nước, có gặp gỡ Lăng tổng, tôi cũng nhất định sẽ làm bộ như không quen biết, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho anh.”
Anh phải về nước đính hôn với một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, cô đương nhiên cũng tự giác đứng ở vị trí mình nên đứng, làm chuyện mình nên làm.
Lăng Trần nhìn cô trong chốc lát, gật đầu: “Tốt”
Kêu xe đi khách sạn, mới vừa buông vali hành lý, Lục Tuyết liền nhận được tin nhắn của cấp trên.
【 Đã quyết định thời gian về nước rồi, là ngày 12 tháng sau 】
Lục Tuyết cười cười, lại châm một điếu thuốc cho bản thân.
Chuyện về nước là cô đã sớm xin thủ trưởng, vốn đang cho rằng người vi phạm hợp đồng là cô, kết quả lại bị Lăng Trần giành trước một bước.