Chuyển Sinh Thành Nữ Vương Vong Linh Ở Dị Giới

Chương 33: Cái giá của do dự

Sau khi hiểu rõ, ánh mắt của Sắt Lôi Á lại lần nữa trở về chiến trường đang giằng co của song phương, La Lạp bởi vì phẫn nộ mà ngực có chút chập trùng, đôi mắt của nàng gắt gao nhìn Đa Nhĩ, hận không thể trực tiếp nuốt sống hắn.

“Nữ Vương, mau dẫn tộc nhân thoát khỏi nơi này đừng quản chúng ta.”

“Duy Na!”

Cơn phẫn nộ làm cho La Lạp mất đi phán đoán đối với cục diện chiến đấu, nhìn tộc nhân bị Đa Nhĩ khống chế làm con tin, nàng không biết nên truyền đạt mệnh lệnh như thế nào.

“Bỏ vũ khí xuống!”

Đa Nhĩ tiếp tục uy hϊếp nói, nhưng La Lạp không tùy tiện thoả hiệp, bởi vì nàng biết, sau khi bọn họ buông vũ khí xuống thì những nhân loại dối trá kia sẽ xông lên, đến lúc đó toàn bộ tộc đàn bọn nàng đều sẽ rơi vào tay địch.

Đó là kết quả mà La Lạp không muốn nhìn thấy nhất, không chỉ là vì tộc đàn, mà còn vì huyết mạch trong cơ thể mình.

Vì bảo vệ huyết mạch trong cơ thể mình, Nữ Vương dẫn đầu Ám Nguyệt thị tộc vượt qua nửa đại lục chạy trốn tới nơi này, vì thế bọn họ đã phải trả giá thảm thiết, nếu như hi vọng cuối cùng của tộc đàn đều bị phá diệt.

Nghĩ đến đây, trong mắt La Lạp hiện lên một tia kiên quyết.

Huyết mạch trong cơ thể nàng là của Ám Nguyệt thị tộc, cũng là hi vọng cuối cùng của tộc đàn và Lâm Tinh Linh, cho dù là vì tương lai của tộc đàn, nàng cũng nhất định phải giữ lại Hỏa Chủng này!

“Trốn!”

Xác định có thể phương án chấp hành, La Lạp âm thầm tích súc lực lượng thiên nhiên.

Hiện tại dựa vào một mình mình và sáu tên thủ vệ trong tộc đàn căn bản không thể địch lại đội ngũ nhân loại hơn hai mươi người, cho nên nếu tiếp tục bị bọn hắn kiềm chế dẫn đến tộc thôn bị diệt thì không bằng tiếp tục lánh nạn giống trước đó, để tộc đàn tiếp tục xua đuổi nhân loại.

“Thật xin lỗi!”

La Lạp hạ quyết tâm, cuối cùng nàng nhìn tộc nhân bị bắt làm tù binh một chút.

“Nữ Vương, rời khỏi đây!”

“Im miệng!”

Nhân loại nhéo nhéo tên Tinh Linh đang lớn tiếng kêu kia, mà La Lạp cũng hạ quyết tâm cuối cùng.

Nhưng ngay khi nàng đang suy nghĩ thì một con quạ đen đã lặng yên bay đến trên nhánh cây bên cạnh nàng, La Lạp tức giận đến mức đầu óc choáng váng không chú ý đến sự tồn tại của quạ đen.

Mà nhìn thấy con quạ đen đến bên cạnh La Lạp, khóe miệng của Đa Nhĩ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.

“Cạc cạc cạc!”

Con quạ đen kêu to, âm thanh vô cùng sắc bén, giống như có thể xuyên thấu màng nhĩ, một đám Tinh Linh tộc như La Lạp nghe xong lập tức bịt tai lại, mà nhân loại ở gần một chút cũng vậy, trên mặt bọn hắn đều lộ ra vẻ thống khổ.

Chính là bây giờ!

Một bóng đen xông ra, Đa Nhĩ đã sớm chuẩn bị chạy ra, ngoài ra còn dùng vải rách bịt tai lại, cho nên ảnh hưởng của hắn cũng không lớn.

“Ách! bảo vệ Nữ Vương!”

Thấy nhân loại đột nhiên phát động tập kích, hộ vệ Tinh Linh muốn tiến lên ngăn hắn lại.

“Trùng Trảm!”

Nhưng Đa Nhĩ đã có chuẩn bị từ trước, đại kiếm của hắn sáng lên ánh bạc, đối mặt với Tinh Linh vọt tới, một kiếm của hắn đã đánh bay bọn họ ra ngoài.

“Ách!”

“Đóa Lộ Tạp!”

Nhìn thấy đồng bạn bị trọng thương đánh bay, La Lạp kinh hô một tiếng, nàng muốn lập tức thả ra ma pháp, nhưng lưỡi đao lạnh như băng đã dừng ở trên cổ nàng.

Tiếng kêu của quạ đen dừng lại, sau đó nó nổ thành một mảnh lông quạ.

Nhìn thấy đây, Đa Nhĩ có chút đau lòng, bởi vì đó là quyển trục ma pháp mà hắn tốn 50 kim tệ mua được, là ma pháp triệu hoán cao tới cấp hai!

Cơn đau lòng qua đi, Đa Nhĩ nhìn về phía La Lạp bị hắn bắt được, dùng dao kề cổ nàng La Lạp cuối cùng cũng không dùng được ma pháp.

Nhìn thấy nữ vương của tộc Tinh Linh tộc bị khống chế, Đa Nhĩ cười cười, hắn biết lần này hắn có thể kiếm lại tiền từ quyển trục, thậm chí còn có thể kiếm được một khoản lớn.

“Nữ Vương!”

Thấy nhân loại bắt lấy Nữ Vương, chúng hộ vệ Tinh Linh khôi phục lại vây quanh.

“Tất cả đều đừng động, nếu không nàng chết chắc rồi!”

Đa Nhĩ lớn tiếng hô, mà âm thanh truyền ra, hộ vệ Tinh Linh còn sót lại đều dừng bước, bọn họ sợ Nữ Vương sẽ gặp phải bất trắc, cho nên không dám tùy tiện tiến công.

“Ném vũ khí xuống!”

Đa Nhĩ lợi dụng sinh mệnh của La Lạp uy hϊếp các Tinh Linh, nhóm hộ vệ Tinh Linh nghe thấy hai mặt nhìn nhau, không biết nên quyết đoán như thế nào.

Mà Nữ Vương là người lãnh đạo chính là sự sống còn của Tinh Linh tộc bọn họ, cũng chính là mệnh môn của bọn họ, bây giờ Nữ Vương bị đè ép, mệnh lệnh của Đa Nhĩ Dung không cho phép bọn họ phản kháng.

Chúng tinh linh khẽ cắn răng toàn bộ ném vũ khí lại, đã thấy bàn tay của Đa Nhĩ Đại vung lên.

Bắt hết toàn bộ!

Một tiếng ra lệnh, hai mươi bốn tên chiến sĩ nhân loại còn lại nhanh chóng hành động, bọn họ ngay cả đồng nghiệp bị thương nặng cũng không để ý, trực tiếp phóng về phía các Tinh Linh đang bó tay không biết làm gì.

Sau khi khống chế các Tinh Linh lại, Đa Nhĩ mới từ từ buông trọng kiếm trong tay xuống, một tay bóp lấy cổ của La Lạp.

“Nữ Vương của Tinh Linh tộc cảm ơn sự nhân từ của ngươi, vì báo đáp ngươi, ta sẽ điều chỉnh giá cả của ngươi hơi cao một chút.”

Đa Nhĩ nói. La Lạp trừng mắt nhìn hắn một chút lại không dám phản kháng, nàng tùy ý để cho Đa Nhĩ khống chế mình.

Mà nhìn thấy Nữ Vương Tinh Linh tộc nghiến răng nghiến lợi với mình, lại chỉ có thể làm theo lời của mình, ánh mắt tà ác của Đa Nhĩ di chuyển xuống phía dưới, sau đó dừng ở ngực của La Lạp.

Dùng chủy thủ chống lên nút thắt trên áo của La Lạp, Đa Nhĩ hơi di động tay, tay kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ cúc áo, mà La Lạp lại không thể phản kháng.

Nhưng cuối cùng, Đa Nhĩ vẫn không tiến thêm một bước, bởi vì Tinh Linh thuần khiết có thể bán được giá cao hơn, hiện tại vì để cho mình thoải mái mà giảm giá, quá không có lời.

Vẫn là chờ sau khi trở về đổi nàng thành kim tệ đi đến chỗ của Mai Lệ đại tỷ thoải mái một chút đi.

Nghĩ như vậy, Đa Nhĩ thu hồi tay, nhóm tiểu đệ của hắn đi tới dùng dây thừng trói La Lạp lại, như vậy toàn bộ ba mươi chín Tinh Linh còn lại của Ám Nguyệt Thị Tộc đã bị hắn khống chế.

“Ba mươi chín tên!”

Cho dù là bán ra với giá thấp nhất cũng có… Chậc, tính toán tóm lại chính là rất nhiều kim tệ, nhiều đến mức cả đời đều xài không hết!

Đến lúc đó, mình đi mua một khối lãnh địa, từ đó từ biệt kiếp sống nô ɭệ, an tâm làm một tiểu lãnh chúa cũng không tệ.

Đến lúc đó lại lấy mấy nàng vợ, sinh mấy đứa con trai, để cho dòng họ quý tộc của mình kéo dài tiếp.

Nghĩ lại xem, thật sự là có chút kích động.

Nhưng ngay khi Đa Nhĩ không nhịn được yy* thì một giọng nói kéo về hiện thực.

*yy: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ tự sướиɠ.

“Lão đại, nơi đó có hai con người.”

“Nhân loại?”

Nghe tiểu đệ nhắc nhở, Đa Nhĩ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sắt Lôi Á và Tái Lợi Á đang đứng trên cầu thang cách bọn hắn không xa.

Nhìn từ góc ba mươi độ trở lên, ánh mắt của Đa Nhĩ lập tức tập trung vào thiếu nữ áo đen.

“Thật đẹp!”

Ánh mắt đầu tiên, Đa Nhĩ đã bị mê hoặc, ánh mắt của hắn giống như buộc chặt trên người của Sắt Lôi Á.

Mà là mỹ nhân đệ nhất của Áo Thác Vương Quốc, Sắt Lôi Á quả thật có vốn liếng bên ngoài này.

Mặc dù Đa Nhĩ rất háo sắc, nhưng hắn cũng không phải là loại người nhìn thấy nữ nhân là không thể đi nổi.

Bây giờ gặp phải hai nhân loại trong tình huống này, hắn cảm giác chuyện này có chút kỳ quặc.

Nơi này chính là địa bàn của Tinh Linh, vì sao lại có nhân loại ở đây?

Cái này hỏi các nàng một chút chẳng phải sẽ biết sao.

Đa Nhĩ nói xong, sau đó hắn hô với hai thiếu nữ đối diện.

“Nơi này còn có hai vị tiểu thư xinh đẹp, tha thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, sao hai vị lại xuất hiện ở đây?”

Đa Nhĩ cường điệu nhìn về phía Sắt Lôi Á, mà nghe thấy vấn đề của hắn, Sắt Lôi Á không trả lời, lúc này nàng đã chính xác nhận được chiến lực của kẻ địch.

Đối phương cơ bản đều là chiến sĩ, trải qua chiến đấu với Tinh Linh, lúc này chiến lực của đối phương còn có hai mươi bốn người.

Nếu như hai mươi bốn người bọn họ đẳng cấp không cao, thì đại bộ phận đều là khoảng cấp 10, cũng chỉ mạnh hơn những lính đánh thuê trước đó một chút mà thôi.

Mà sau khi nhìn thấy Sắt Lôi Á vẫn duy trì trầm mặc, Đa Nhĩ tiếp tục dò xét đối phương, thân là con buôn nô ɭệ hắn am hiểu nhất là nhận ra người, hắn lại lần nữa mở miệng dò xét.

N”ếu như ta không đoán sai, có lẽ hai vị tiểu thư không phải người của đế quốc Ngã Thụy Lạp.”

“Ồ? Cái này cũng có thể nhìn ra được sao?”

Sắt Lôi Á hiếu kỳ nói, sau đó nàng liếc nhìn Tái Lợi Á một chút, so sánh với Đa Nhĩ mà nói, hai người bọn họ quả thật có một chút kinh ngạc vi diệu về ngũ quan.

“Đương nhiên có thể.”

Đa Nhĩ nói, sau đó khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.

Sau khi lại nhìn kỹ hai người Sắt Lôi Á và Tái Lợi Á một lần nữa, trong lòng hắn yên lặng đánh giá.

400 kim tệ và 300 kim tệ. Giá cả bảo thủ, một là Sắt Lôi Á, hai là Tái Lợi Á, tuy nói là giá cả nô ɭệ nhân loại giống nhau, nhưng lấy dung nhan và dáng người của hai người để phán đoán, các nàng quả thật phải trả cái giá này.

Phải nói tại sao hắn lại nghĩ như vậy.

Đúng vậy! Sau khi nghe nói đối phương không phải người của đế quốc Ngã Thụy Lạp, Đa Nhĩ đã đánh lên nhãn hiệu nô dịch cho hai vị thiếu nữ này.

Về phần như vậy có cấu thành tội gì hay không thì…

Hừ hừ, chuyện như vậy hắn không phải là lần đầu tiên làm, chỉ cần bắt các nàng ký khế ước bán thân, thân là nô ɭệ, hắn không chỉ không phạm tội, trái lại còn được pháp luật của Đế quốc Ngã Thụy Lạp bảo vệ.

Một khoản thu nhập như vậy, ngu sao mà không lừa, hơn nữa trước đó mình còn có thể thoải mái sảng khoái, dù sao thì nô ɭệ nhân loại, đối với những đại lão gia quý tộc kia thì chỉ cần có thể chơi là được, cái khác không cần phải nói.

Sau khi quyết định xong, Đa Nhĩ nhìn chăm chú về phía hai vị thiếu nữ, trong lòng hắn mặc niệm nói.

“Vậy thì không thể trách ta được, muốn trách thì trách các ngươi quá không khéo đi.”