Lời Dối Trá Của Nhà Chồng

Chương 12

Không ngờ đám cưới của Lê Tô Tô và Khương

Tịch Ngôn đã được một năm rồi. Dù gặp nhiều khó khăn và xung đột với mẹ chồng,

song lần này Lê Tô Tô và Khương Tịch Ngôn thấy biết ơn vì năm đầu tiên trong hôn nhân

của hai người. Tuy không được tổ chức đầy tráng lệ, hai người chỉ ở trong

phòng và thổ lộ những tâm tư của mình.

"Em yêu, anh cảm ơn vì năm qua snh đã có em ở bên. Chắc chắn không dễ chịu khi sống cùng mẹ trong ngôi nhà này.

Anh biết mọi khó khăn của em. Trong năm qua, anh cũng đã mắc nhiều lỗi. Công

việc của anh chưa vững vàng, kể cả việc mức lương chỉ hơn một nửa so với thu nhập

của em, làm cho chúng ta gặp nhiều áp lực. Cảm ơn vì em đã ở bên anh, bỏ qua mọi

thiếu sót và yếu điểm của anh."

Khương Tịch Ngôn thành thật nói rằng

anh có rất nhiều thiếu sót. Bao gồm chuyện thu nhập của anh không cao mấy so với thu nhập

của Lê Tô Tô. Thêm lần nữa họ nhắc lại chuyện vợ có thu nhập cao hơn so với chồng.

Thậm chí nghiên cứu còn chỉ ra được, một phần ba phụ nữ ở một số quốc gia khác có thu

nhập lớn hơn so với chồng.

Thay vì im lặng và coi đó là điều hiển nhiên, anh thổ lộ và thấy biết ơn. Tuy nhiên, có thời điểm Khương Tịch Ngôn cảm thấy bị áp lực. Thông thường, đàn ông có xu hướng áo lực hơn khi vợ của họ có mức lương hậu hĩnh. Tất

cả đều bắt nguồn từ lòng tự trọng của chồng trước cô vợ có thu nhập lớn hơn. Ngoài ra còn một yếu tố về nam giới, họ luôn kỳ vọng mình phải hơn phụ nữ.

"Anh xin lỗi em yêu. Anh nhận ra khuyết điểm của mình."

Lê Tô Tô, nghe lời chồng mình nói,

cuối cùng cũng gật đầu. Cô hiểu được tình trạng của chồng. Thật ra, bản thân Lê Tô Tô cảm thấy không có vấn đề gì. Chỉ là, đôi khi chồng cô, anh chỉ muốn được thấu hiểu.

"Không sao đâu anh. Về mặt

thu nhập chênh lệch giữa hai ta, em thấy không có vấn đề gì. Thu nhập của cả hai đứa,

vẫn có thể tiết kiệm được. Hơn nữa, em gửi tiền cho mẹ một cách chân thành và tâm

niệm, không mong nhận lại. Đôi khi, em chỉ muốn được thấu hiểu thôi."Lê

Tô Tô trả lời.

Khương Tịch Ngôn từ từ tiến lại phía

cô, nắm bàn tay và vuốt nhẹ lên tay cô. "Anh sẽ cố gắng hiểu em, vợ yêu."

Khi Khương Tịch Ngôn nói như vậy, Lê

Tô Tô chỉ hy vọng chồng cô thực sự có thể hiểu cô. Bao gồm cả áp lực mà cô gặp

phải khi ở nhà chồng. Khía cạnh chấp nhận rất quan trọng, Lê Tô Tô muốn được thừa nhận là thành viên của gia đình này.

"Hôn nhân không chỉ là kết hôn với một người, phải không, Tịch Ngôn? Đây là kết hôn với cả gia đình anh nữa. Không phải em làm gì sai, nhưng ít nhất cũng chỉ mong anh hiểu em cũng làm việc vì tất cả chúng ta. Dù sao em sống trong căn nhà này cũng là vì em theo chồng, nếu chồng em không thể bênh vực em, không thể che chở cho em thì em biết đi đâu?”

Đây là buổi nói chuyện tâm đầu ý hợp với chồng. Chỉ để truyền đạt trái tim và cảm xúc của cô. Khương Tịch

Ngôn gật đầu, anh ấy cam kết có thể bảo vệ và mang lại cảm giác an toàn cho Lê Tô Tô

"Chúc mừng lễ kỷ niệm, em yêu. Hy vọng trong năm tới, mối quan hệ của chúng ta sẽ bền chặt hơn," Khương

Tịch Ngôn nói.

"Dạ anh..."

Để qua đêm tới, họ quyết định nghỉ

ngơi và chuẩn bị cho ngày mai. Hơn nữa, ngày mai đã có vấn đề của riêng nó đang

chờ đợi.

Đêm trôi qua, giờ họ chọn cách nghỉ ngơi và sẵn sàng để chào đón ngày mai. Rốt cuộc, ngày mai sẽ có những vấn đề gì đang chờ họ đối mặt?

***

Ngày hôm sau...

Vào buổi sáng khi thức dậy,

cô ấy chỉ làm gọn tóc, rửa mặt và đánh răng rồi nhanh chóng xuống nhà để giúp

mẹ chồng chuẩn bị bữa sáng.

Trời đã sáng khi Lê Tô Tô

thức dậy. Cô chỉ kịp chải đầu, rửa mặt, đánh răng rồi xuống nhà phụ mẹ chồng chuẩn bị bữa sáng. Dù đôi khi tình hình căng thẳng và áp lực trong bếp

rất cao nhưng Lê Tô Tô vẫn chọn giúp đỡ.

"Chào buổi sáng, mẹ... mẹ cần con giúp gì không mẹ?" Lê Tô Tô hỏi mẹ chồng.

"Cần nhặt rau đó Tô Tô, sau đó thêm nếm gia vị để xào."Mẹ chồng hướng dẫn.

Lê Tô Tô lập tức ngắt cải xoăn thật nhanh mà không nói nhiều, sau đó cô ướp gia vị xào theo yêu cầu của mẹ

chồng. Tiếp đến, cô phụ bà chiên đậu phụ và tàu xị. Lê Tô Tô chọn cách im lặng

thay vì nói nhiều, vì sợ mẹ cằn nhằn, nặng lời.

"Xong rồi mẹ ơi... Bây giờ con sẽ lên trước để chuẩn bị," Cô chào tạm biệt.

Sau khi chuẩn bị

bữa sáng xong, Lê Tô Tô đi tắm và mặc quần áo để sẵn sàng tới công ty. Cô chỉ mặc quần và

áo dài, mặc dù cô là con gái của một gia đình giàu có. Vẻ ngoài của cô rất giản dị, không hề khoác lên mình những món đồ hàng hiệu.

Sau khi soi mình trong gương, Lê Tô

Tô đi xuống bàn ăn, Hoàng Thu Hạ và Khương Tịch Ngôn đã ngồi sẵn.

"Tô Tô, hai đứa kết hôn được một

năm rồi nhỉ??" bà Hoàng Thu Hạ hỏi khi Lê Tô Tô vừa ngồi xuống.

“Vâng ạ.” Lê Tô Tô trả lời

ngắn gọn.

"Hàng xóm bên cạnh mới kết

hôn một tháng mà đã có bầu. Hai đứa con một năm rồi sao vẫn chưa có

con?"

Lê Tô Tô ngay lập tức dừng động tác lại, thậm chí còn thấy nghẹn khi đang nuốt thức ăn. Khương Tịch Ngôn

cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tại sao con không đi khám thử xem, Tô Tô? Con không muốn thua kém hàng xóm bên cạnh, nhà họ mới cưới một tháng đã có tin vui chứ?"

Các bậc cha mẹ thời xưa luôn nghĩ rằng việc có con giống như một cuộc thi. Những người mới kết hôn cũng nên sớm có con. Nếu không, người này sẽ bị so sánh với người kia. Thế nhưng thực tế con cái không phải một cuộc thi đấu.

"Khi khác con sẽ đến gặp bác sĩ sản khoa để khám. Hiện tại, công việc rất bận rộn nên không có thời gian." Lê Tô Tô đáp.

Bà Hoàng Thu Hạ hít một hơi thật sâu

và nhìn Lê Tô Tô đang ngồi trước mặt bà. “Con đó, con quá nghiêm túc trong

công việc đến nỗi quên nghĩ đến việc có con. Mẹ đã già, và muốn có cháu bế.”

Lê Tô Tô

cố hết sức kiên nhẫn. Đôi khi những lời nói cay độc như thế này của mẹ chồng khiến cô phải vuốt ngực. Quả thật, bây giờ công việc nhiều, nhưng cô cũng không quên nghĩ đến chuyện có con. Đôi khi con cái là một món quà trời ban. Cũng có nhiều cặp vợ chồng lấy nhau đã nhiều năm mà ông trời vẫn chưa cho cơ hội có con.

“Đừng mải mê làm việc mà quên hết mọi thứ.” bà Hoàng Thu Hạ nói với giọng nghe khá đanh thép.

Khương Tịch Ngôn, người im

lặng từ đầu đến giờ, quay sang nhìn Lê Tô Tô và mẹ anh. Sau đó, anh ấy nói. “Có lẽ bây giờ

chưa phải là thời điểm thích hợp để có con đâu mẹ ạ. Chúng con bận rộn với công

việc. Mặc dù hai vợ chồng làm việc rất nhiều nhưng tiền lương của chúng con không đủ. Tốt hơn hết là chúng con nên theo đuổi sự nghiệp và chuẩn bị tài

chính sẵn sàng để đón đứa con tương lai của mình."

"Ôi, anh chị nghĩ thật giống nhau.

Gia đình là trên hết, con cái mới là quan trọng. Có tiền mà không có con thì cũng vô ích. Mẹ muốn có cháu bế!"

Nói xong, Hoàng

Thu Hạ rời đi. Bà cảm thấy tức giận với Khương Tịch Ngôn và Lê Tô Tô vì dường như hai người cố tình trì hoãn việc sinh con. Hai người nên tập trung vào con cái trước khi nghĩ tới công việc.