Thập Niên 70: Hợp Đồng Vợ Chồng

Chương 47: Hiểu ra

Lúc này Trần Ngưng cũng đã nhìn thấy Quý Dã, cô hơi ngạc nhiên nói:

“Là anh à.”

Quý Dã gật đầu, thấy làn gió nhẹ thổi tung phần tóc bên má của Trần Ngưng, khuôn mặt của cô có vẻ ốm hơn một chút so với lần trước anh gặp cô, giống như là đang bị bệnh.

“Không sao chứ.”

Anh hỏi.

Trần Ngưng lắc đầu, Quý Dã lại nói:

“Vậy thì về nhà sớm đi, ở đây ít người không an toàn đâu.”

Trần Ngưng không nói gì, xoay người rời đi.

Quý Dã đứng bên bờ sông một lúc rồi mới trở về nhà của Tô Kim Bình.

Khi anh đi vào từ cửa sau, Tô Kim Bình đang ngắt ngọn cà chua ở sau vườn, nhìn thấy Quý Dã trở về, bà ấy bèn nói:

“Cà chua chín rồi, chua chua ngọt ngọt rất là ngon, cháu hái mấy quả ăn thử xem.”

Quý Dã dừng lại, cũng không hái mà chỉ giúp thím Tô ngắt mấy ngọt đã già.

Lúc Tô Kim Bình tưởng anh vẫn tiếp tục im lặng thì Quý Dã lại mở miệng nói:

“Vừa rồi cháu tình cờ gặp Trần Ngưng ở bên bờ sông.”

Tô Kim Bình lộ vẻ vui mừng, lập tức hóa thân thành người qua đường hóng hớt, bà ấy dướn người về phía trước, hỏi anh:

“Cháu đã gặp con bé rồi sao? Vậy thì hai người đã nói gì với nhau chưa.”

Quý Dã lập tức lùi về phía sau.

“Thím nghĩ đi đâu vậy, cháu và Trần Ngưng cũng không nói gì nhiều. Lúc đó cháu thấy cô ấy bị cậu nhân viên chiếu phim chặn lại.”

“Có điều cháu không hiểu mấy lời cậu nhân viên chiếu phim đó nói là có ý gì, cậu ta nói năng xằng bậy chăng?”

Quý Dã kể lại những gì anh gặp phải ở bên bờ sông, Tô Kim Bình lập tức nổi nóng, bà ấy dùng sức ngắt mấy chiếc lá vàng:

“Loại đàn ông gì vậy, thế nhưng lại không biết xấu hổ đi hạ thấp phụ nữ!”

“Cháu cũng đừng nghe cậu ta nói bậy, toàn mấy chuyện đâu đâu. Tiểu Ngưng cũng chẳng để ý ai cả, là người của kho lương cứ tới tìm con bé, còn làm phiền người ta không chịu buông. Đã vậy còn vừa đe dọa vừa dụ dỗ, bọn họ đều không phải loại người tốt lành gì.”

Quý Dã dường như hiểu ra điều gì đó, bèn nói:

“Cho nên thím gọi cháu tới đây, là muốn cháu xem mắt cô gái họ Trần đó… Để cô ấy tránh được hai người kia sao?”

Anh ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:

“Thật sự là không nhìn ra, thím đối xử với cô gái này tốt thật đấy, đúng là một vị nữ hiệp.”

Tô Kim Bình vội vàng giải thích:

“Không phải như vậy, thím thật sự cảm thấy hai đứa rất xứng đôi.”

Quý Dã có cảm giác bản thân giống như một công cụ, nhưng anh cũng đã đồng ý rồi, còn có thể làm gì nữa chứ?

Dù sao theo như ý của Tô Kim Bình, cô gái họ Trần kia cũng là một người vô tội.

“Thôi vậy, thím không cần giải thích nữa, ngày mai cháu vẫn sẽ đến đúng hẹn, dù sao cũng đã đồng ý với thím rồi.”

Tô Kim Bình cười ngượng ngùng, nói:

“Vậy là được rồi, cho dù là vì nguyên nhân gì, chỉ cần kết quả đúng là được, đây được gọi là chó ngáp phải ruồi.”

Quý Dã cũng không muốn nói nhiều với bà ấy nữa, anh đoán chuyện này bà nội anh cũng có phần.

Riêng việc lừa anh đi xem mắt, bà nội anh chính là trùm.

Ngày hôm sau, Tô Kim Bình đột nhiên lại cảm thấy có chút bất an.

Lúc gần chín giờ, bà ấy đến nhà La Khiết, thấy Trần Ngưng vẫn giống như thường ngày, không hề ăn vận chỉnh chu, chẳng qua bà ấy cũng không thèm để ý tới.

Dù sao người ta xinh đẹp lại trẻ tuổi như vậy, cho dù có quấn ga giường lên người thì vẫn vô cùng xinh đẹp.