Thập Niên 70: Hợp Đồng Vợ Chồng

Chương 12: Xem bệnh

Lúc đến nhà của Tô Kim Bình, Trần Ngưng nhìn thấy Quý lão thái thái đang ngồi ở dưới mái hiên, trên đùi đắp một chiếc thảm mỏng in một chữ hỉ màu đỏ thẫm.

Cô không nhìn thấy Quý Dã, đoán chừng sáng sớm anh đã đi rồi.

Trần Ngưng chào hỏi Quý lão thái thái, người mới vừa ngồi xuống, đã thấy thầy thuốc Hồ xách hòm thuốc nửa cũ nửa mới đi vào sân.

Thấy ông đến, thím Tô vội vàng ra đón, Quý lão thái thái cũng vào phòng, ngồi lên trên giường chờ thầy thuốc Hồ xem bệnh.

Thầy thuốc Hồ hơn 50 tuổi, vừa đen vừa gầy, sau khi bắt mạch xong cho Quý lão thái thái, ông mới lên tiếng hỏi:

“Lão thái thái, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Quý lão thái thái xoa trán, thở dài nói:

“Rất nhiều nơi đều không thoải mái, tim khó chịu, người thì lạnh, thường xuyên đau đầu và buồn nôn, cũng không biết rốt cuộc là mắc phải bệnh gì? Đã đi khám ở rất nhiều bệnh viện, uống bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng.”

“Có uống thuốc lưu thông máu không?”

Thầy thuốc Hồ vừa nói chuyện, vừa cầm một bàn tay của Quý lão thái thái, sờ nhẹ, cảm giác ngón tay lạnh lẽo, đồng thời còn nhìn thấy các đốt ngón tay của lão thái thái đã biến thành màu xanh.

Lão thái thái vội gật đầu:

“Có uống, cũng uống thêm vài loại thuốc Tây, còn tiêm cả thuốc Đông Y, chẳng qua tôi cảm thấy tác dụng không quá lớn. Sau khi tiêm xong thì rất khó chịu, ngủ cũng không ngon.”

Trần Ngưng ngồi nghe ở bên cạnh, đã hiểu rõ mấu chốt của vấn đề. Hiện tại người mắc loại bệnh này đi bệnh viện, bác sĩ thông thường đều sẽ kê đơn thuốc lưu thông máu, cũng sẽ có bác sĩ cho tiêm thuốc Đan Sâm*, một số loại thuốc tây cũng thường được sử dụng, nhưng cũng không phải tất cả người bệnh sử dụng phương pháp điều trị này thì đều có hiệu quả.

(*Cây đan sâm là một vị thuốc được sử dụng rộng rãi trong đông y với công dụng điều trị kinh nguyệt bế tắc, kinh nguyệt không đều, đau bụng kinh, đau thắt ngực, sưng đau các khớp,...)

Ví dụ như bệnh tình của Quý lão thái thái, rõ ràng là chứng Dương Hư*, chỉ dùng mỗi thuốc lưu thông máu thôi thì không thể nào chữa dứt bệnh được.

(*Chứng Dương hư thường gọi là chứng hư hàn, là tên gọi chung cho các trường hợp dương khí bất túc, cơ năng suy thoái, các cơ quan trong cơ thể không được sưởi ấm.)

Cô muốn nhìn xem trình độ của vị thầy thuốc Hồ này, vì thế lập tức hỏi lão thái thái:

“Quý nãi nãi, sau khi bị bệnh, bà thích uống nước ấm hay là nước lạnh ạ?”

Nghe cô hỏi như vậy, Tô Kim Bình không có phản ứng gì, trái lại thầy thuốc Hồ lại nhìn Trần Ngưng với vẻ mặt kỳ quái.

Lúc này Tô Kim Bình hỏi ông ấy:

“Thầy thuốc Hồ, ông xem bệnh này của cô cả có thể chữa trị được không? Cô tôi đã đi rất nhiều bệnh viện, nhưng đều vô ích. Ông xem mùa hè nóng như vậy, cô tôi còn phải mặc áo lông mỏng, đắp chăn, hơn nữa còn bị đau đầu, tim không tốt, thường xuyên khó thở, thật sự là rất khó chịu.”

Thầy thuốc Hồ đè tay xuống, nói:

“Không vội, bệnh này của bà ấy, tôi có thể thử xem.”

Ông cũng không vội vàng chẩn đoán bệnh, trái lại quay đầu nhìn về phía Trần Ngưng đang nghiêm túc lắng nghe, lên tiếng hỏi cô:

“Bé con, từ nhỏ cháu đã đi theo ông nội của cháu, vừa rồi ông cảm thấy cháu rất có hứng thú, có phải là đã nhìn ra được điều gì rồi đúng không? Hay là cháu nói một chút đi, bệnh này của lão thái thái, là chứng hàn hay chứng nhiệt*? Nếu sử dụng thuốc, thì nên dùng loại thuốc gì để chữa trị?”

(*Hàn chứng: là nói về sự lạnh, chứng lạnh như chân tay lạnh, đầu lạnh, mặt tái, da lạnh, rét run, đại tiện lỏng...

Nhiệt chứng: là nói về sự nóng, người sốt, chân tay nóng, đầu nóng da nóng, mặt đỏ, táo bón...)