Thập Niên 70: Hợp Đồng Vợ Chồng

Chương 10: Không thể tiếp tục mặc kệ

“Ba mẹ của Trần Ngưng đều mất sớm, đứa nhỏ này coi như được ông nội nuôi lớn. Năm ngoái ông nội mất vì tuổi cao sức yếu, để lại một mình nó. Nhà bác Cả của Trần Ngưng lại đông con cái, vì vậy cũng không đoái hoài gì đến nó. Mà thím Ba của con bé ở sân phía tây nhà cháu cũng là một người không tệ, thấy Trần Ngưng không ai quan tâm, đã nhận lấy trách nhiệm chăm sóc con bé.”

“Hiện tại hai anh em nhà họ Trần đều đang kiếm điểm lao động trong đội sản xuất, gia cảnh rất đơn giản, ắt hẳn sẽ không có vấn đề gì.”

“Thân thế cũng rất đáng thương.”

Lão thái thái không khỏi thổn thức.

Tô Kim Bình lại nói:

“Cô cả, gia cảnh nhà Trần Ngưng và gia cảnh nhà cô, sự chênh lệch thật sự không phải là một con số nhỏ, như vậy liệu có ổn không? Vừa rồi cô cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa con bé và Quách Thụ Sinh rồi. Chuyện này chỉ hai chúng ta tính toán thôi thì chắc chắn là không được, phải để hai đứa nhỏ gật đầu nữa.”

“Trước tiên không nói tới Trần Ngưng có đồng ý hay không, chỉ là Quý Dã nhà cô, cô cũng đâu thể ép nó phải gật đầu đồng ý? Trước đây cũng không phải cô chưa từng làm qua điều này, có đúng như vậy không?”

Lão thái thái xoa xoa chân của mình, lại vỗ ngực, nhìn có vẻ như rất không thoải mái, sau khi hòa hoãn một chút mới tiếp tục nói:

“Trước kia tuổi nó còn nhỏ, hiện tại đã 27 rồi, không thể cứ mặc kệ nó như vậy. Vả lại cô còn có thể sống được mấy năm nữa đâu?”

“Trước tiên cứ vậy đi, nếu cháu không chê cô phiền, cô sẽ ở lại đây vài ngày để quan sát thêm một chút. Nếu được, bên phía Quý Dã cô sẽ nghĩ cách.”

Tô Kim Bình đã hiểu, lão thái thái đây là muốn ở lại để quan sát thêm về Trần Ngưng, dù sao cũng là chuyện lớn, sao có thể quyết định một cách chóng vánh chứ?

“Vâng ạ. Chỉ cần cô cả không chê ở nông thôn ở không thoải mái, thì cô muốn ở lại bao lâu cũng được.”

Quý Dã ở gian phía tây, thính giác của anh rất tốt, cho dù cách một chiếc ván cửa, cho dù bà của anh và Tô Kim Bình đã cố tình nhỏ giọng, nhưng anh vẫn có thể nghe được chút ít.

Quý Dã đoán được bà nội lại muốn tính tới chuyện hôn nhân của mình, đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Trước kia lúc anh còn trẻ, tính tình nóng nảy, nói không nghe là không nghe. Nhưng mấy năm gần đây Quý Dã đã dần nhận ra, sức khỏe của bà nội càng ngày càng yếu đi, đặc biệt là trái tim, một khi khó chịu, sắc mặt sẽ trở nên rất tệ. Cho nên hiện tại cho dù cảm thấy không vui, anh cũng sẽ không cãi nhau với Quý lão thái thái.

Thôi bỏ đi, Quý Dã thở dài ở trong lòng.

Anh đóng chặt cửa lại, lấy từ trong túi vải bạt một con dao khắc và một viên đá Thanh Điền, từng nét từng nét khắc hoa văn nhỏ lên đó.

Không hề báo trước, đèn đột nhiên tắt.

Quý Dã dường như đã sớm thành thói quen với tình cảnh như vậy, thôn nhà họ Chúc là một thôn nhỏ nằm ở ngoại ô, lúc này có thể lắp đèn điện là đã rất tốt rồi, bởi vì điện áp không ổn định, cúp điện là chuyện rất bình thường.

Chỉ là vừa rồi anh chuyên tâm khắc chữ, đèn bỗng nhiên tắt, dao khắc sắc bén cắt trúng ngón áp út bên tay trái.

Trong bóng đêm, nhờ ánh trăng chiếu sáng, anh liếʍ vết máu trên đầu ngón tay, sau đó đứng lên, thắp sáng đèn dầu, dường như không có việc gì mà đi đến gian phía Đông, đem qua cho bà của anh.