Quý lão thái thái cười nói:
“Trẻ con mà, đứa nào cũng như vậy thôi.”
Chúc Lỗi rời đi, trong phòng ngoại trừ ba người phụ nữ thì chỉ còn lại Quý Dã, anh cũng không định ở lại đây nói chuyện phiếm với bọn họ.
Chẳng qua giờ phút này Quý Dã lại khách sáo gật đầu với Trần Ngưng, ít nhất cũng không lãnh đạm giống như lúc trước.
Thím Tô không quá hiểu rõ tính cách của Quý Dã, thế nên bà ấy cũng không cảm thấy có điều gì kỳ lạ.
Chẳng qua Quý lão thái thái đã nhìn ra điểm khác thường. Cháu trai của mình thế nào chẳng nhẽ bà ấy lại không biết sao?
Anh không thích mấy người con gái trẻ tuổi, lúc nào cũng né xa ba thước. Bây giờ lại chủ động gật đầu với Trần Ngưng, đây có thể coi là một chuyện rất kỳ lạ rồi.
Trần Ngưng thấy thời gian đã không còn sớm, phim điện ảnh ắt hẳn cũng sắp đến hồi kết, đến lúc đó mọi người ai về nhà nấy, Quách Thụ Sinh không có khả năng sẽ tới đây.
Vả lại cô ở nhà thím Tô cũng hơi lâu rồi, vì thế Trần Ngưng đứng lên, xin phép thím Tô đi về trước.
Thím Tô bèn cười ha ha tiễn Trần Ngưng về.
Người vừa đi, Quý lão thái thái bèn hỏi thím Tô: “Gia cảnh của cô gái họ Trần này như thế nào?”
Thím Tô tên là Tô Kim Bình, bên này bà ấy còn chưa kịp trả lời lão thái thái, thì Quý Dã đã nghe được, anh nhìn lão thái thái, lên tiếng hỏi:
“Tự nhiên bà hỏi gia cảnh của người ta làm gì?”
Lão thái thái tức giận vẫy tay đuổi người đi:
“Cháu qua phòng kia chờ đi, bà nói chuyện với Kim Bình, không nói chuyện với cháu.”
Bằng kinh nghiệm nhiều lần đã bị lão thái thái lừa đi xem mắt, thế nên bà ấy vừa nói ra câu này, Quý Dã đã đoán được bà của mình định làm gì.
Nhưng anh không có chứng cứ, đã vậy còn bị đuổi đi, anh cũng chỉ có thể liếc nhìn lão thái thái một cái, đi tới gian phía tây.
Tô Kim Bình đóng cửa lại, bà ấy nở một nụ cười, nhẹ giọng hỏi lão thái thái: “Cô cả, ý của cô là… cô bé Trần Ngưng kia cũng không tệ đúng không?”
Lão thái thái cảm thấy đầu gối lạnh cực kỳ, đang là mùa hè nhưng vẫn phải đắp chăn, bà ấy vừa dùng tay xoa, vừa nói:
“Lúc cô bé này vừa tới, cô chỉ cảm thấy nó rất ngọt ngào xinh đẹp, cũng không suy nghĩ gì nhiều.”
“Sau đó cô nghe cô bé nói chuyện với người ta, lại cảm thấy đứa nhỏ này rất có chính kiến. Nhà của cô thế nào, cháu cũng biết rồi đó, Quý Dã và ba của nó không hợp, hai người đều cứng đầu như nhau, một năm cũng khó gặp mặt được một lần. Tính cách của Quý Dã rất lạnh lùng, cũng không phải loại người giỏi dỗ dành. Cho nên cô cảm thấy nó phải tìm một cô gái vừa có tính tình ổn định lại vừa có chính kiến.”
“Vừa rồi cô quan sát con bé Trần Ngưng này, nhìn qua cũng không tệ lắm. Nhưng vì tính chất đặc thù của đơn vị mà cháu trai cô đang làm việc, nếu muốn kết hôn, bạn đời của nó chắc chắn phải thông qua thẩm tra mới được. Cho nên cô phải biết rõ ràng gia cảnh nhà họ Trần như thế nào.”
Tô Kim Bình rất thích làm mai, tuy bà ấy không phải là một bà mối chuyên nghiệp, nhưng cũng đã thành công tác hợp vài đôi nam nữ.
Nghe lão thái thái nói như vậy, thím Tô lập tức tràn đầy hứng thú, cười nói:
“Cô nói đúng những gì cháu đang nghĩ. Nói về nhà họ Trần, nhà bọn họ xem như là người từ bên ngoài tới, là một hộ nhỏ ở nơi này, hơn ba mươi năm trước mới dọn đến đây. Ông của Trần Ngưng vốn là một thầy thuốc, chữa bệnh cho không ít người. Lúc còn sống, ông ấy rất được mọi người quý trọng. Thầy thuốc Hồ cũng là đệ tử ông ấy.”