Phù Sinh Nhược Mộng - Tán Tiện Cửu

Chương 15: Hoàn chính văn

Không có Chiến thần Minh Dạ, chỉ có phu quân Tang Tửu

“Minh Dạ, chàng đó, sao lần nào mắt cũng bị thương vậy?”

Trong ngôi nhà trúc an tĩnh vang lên giọng nói yêu kiều, Tang Tửu đang cầm vải trắng băng mắt cho Minh Dạ.

May là nàng vẫn nhớ cách trị thương ở kiếp trước.

Sau khi mất thần lực, Minh Dạ cũng không bị thương quá nặng, tuy vẫn hôn mê mấy ngày, nhưng tình hình tốt hơn rất nhiều.

Mắt tạm thời không nhìn thấy, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác nhận biết người trước mặt, mò mẫm tìm cổ tay nàng.

Vòng tay hoa văn rồng vẫn còn đó, nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn trở thành chiếc vòng bình thường.

“A Tửu, đừng làm quá sức, nàng có bị thương không?” hắn nhẹ giọng hỏi, không xác định được tình trạng của nàng, hắn có hơi lo lắng.

“Yên tâm đi, vỏ trai của ta cứng lắm!”

Nàng thoải mái nói, không nhắc đến chuyện tiên tủy lại bị hủy.

Một lạ hai quen mà!

Tang Tửu cũng không thể nói rõ hôm đó xảy ra chuyện gì, nàng bị lực kéo dẫn đi, một luồng năng lượng cực mạnh tỏa ra kết nối nàng với Minh Dạ, như thể … như thể muốn hút nàng vào trong người Minh Dạ.

Lúc đó thần thức của nàng không mấy tỉnh táo. Đến khi vụ nổ đột ngột ập đến rồi tách ra. Khi ấy nàng là người có trạng thái tốt nhất, mở vỏ trai của mình che chắn đợt nổ cuối cùng, còn truyền một lời nhắn cho Tang Hựu mang người đến đón.

Minh Dạ không tin những gì Tang Tửu nói, hắn thuận theo cổ tay nàng, chạm vào vai nàng, kéo nàng vào lòng.

Mọi người đều còn sống … sao có thể không trả giá chứ?

Nàng ngoan ngoãn dựa vào người hắn.

“Thật là … nguy hiểm như vậy, chạy tới đó làm gì.” lúc hắn nhìn thấy nàng, vừa kinh ngạc, vừa lo lắng, vừa mừng rỡ.

Tang Tửu dựa vào người hắn dụi dụi như mèo con “Không yên tâm mà, vòng tay nói ta biết chàng đang gặp nguy hiểm.”

Minh Dạ chưa từng nghĩ vòng tay này có thể cảm ứng ngược lại?

“Ta nghĩ … nếu đã được sống lại một lần, có phải cũng sẽ làm được chút gì đó không?”

“Dù gì đến cuối cùng ta cũng phải đến Nhược Thủy vớt chàng lên, thì bây giờ chỉ đi sớm một chút.”

Dù cùng tử trận, cũng rất tốt.

Nàng giữ câu này trong lòng, không nói ra.

“Yên tâm đi, ta không sao! Vẫn còn nhảy nhót tung tăng ~ ta cũng sắp xếp cho mọi người ở các nhà trúc khác, đến lúc đó ta dẫn chàng đi thăm họ!”

“Ngược lại là chàng đó, người bệnh cần thả lỏng tâm trạng! Như vậy mới sớm hồi phục được!”

Nàng chọc chọc chóp mũi của hắn, nghịch ngợm nói.

“Tiểu nương tử Tang Tửu nói đúng lắm! Minh Dạ, huynh phải hồi phục nhanh lên!”

Người chưa thấy mà đã nghe tiếng.

Tang Tửu giật mình, vội rời khỏi vòng tay hắn, bỏ lỡ khóe miệng hơi cong của Minh Dạ.

Là Tắc Trạch.

Hắn phụ trách thời gian, trước đó bị thương nhẹ nhất nên cũng hồi phục nhanh nhất.

“Tắc Trạch thần quân.” Tang Tửu đứng dậy hành lễ.

“Không cần khách sáo, cứ gọi ta là Tắc Trạch!”

Trên đời này không còn thần linh nữa.

“Bây giờ ta chỉ là một người bình thường.”

Quả thật là một trải nghiệm không tệ.

“Tắc Trạch, cái tính thích góp vui này của huynh vẫn không đổi.” Minh Dạ biết Tang Tửu không thể đổi nhanh vậy, nên hắn giúp nàng tiếp cuộc trò chuyện “Đã đỡ hơn chưa?”

“Khỏi rồi! Tiểu nương tử nhà huynh đúng là lợi hại!”

“Quá khen rồi, Tang Tửu không làm gì cả.” Tang Tửu bị khen như vậy, mặt tức thì đỏ lên.

“Không, không, không.” Tắc Trạch lắc đầu, vẻ mặt khó đoán “Lúc cô xuất hiện, vòng xoay đã khớp một nửa rồi.”

“Được rồi, Tắc Trạch.” Minh Dạ hiểu rõ tính cách bạn mình, biết cô vợ nhỏ nhà mình không đỡ được “A Tửu da mặt mỏng, đừng chọc nàng.”

“Vòng xoay là ý gì?”

“Ài, thiên cơ không thể tiết lộ!”

Minh Dạ đã quen với kiểu thần bí của Tắc Trạch, cũng không hi vọng hỏi được gì.

Hôm nay nhà trúc náo nhiệt, hết người này đến thì người khác tới.

“A Tửu, muội đúng là càn quấy! Chiến trường là nơi mà muội nên đến à! Tiên tủy mới tạo chưa được bao lâu lại bị hủy rồi! Muội có biết như thế sẽ tổn hại cơ thể cỡ nào không! Muội muốn làm ta lo chết hả …”

Tang Tựu bước qua cửa, nhưng bị Tắc Trạch chặn lại.

“Vương tử Tang Hựu này, có chuyện thì qua đây nói …”

Tắc Trạch: ta đang xếp hàng ăn dưa, không được phá bầu không khí này!

Tang Hựu đến với mục đích rõ ràng, rời khỏi trong sự bàng hoàng.

Nhưng lời hắn nói lọt hết vào tai Minh Dạ.

Xong rồi, giấu không được nữa. Tang Tửu thầm nghĩ.

Cổ tay nàng bị nắm chặt.

Giọng Minh Dạ hơi lo lắng “A Tửu! Tiên tủy của nàng lại bị hủy?”

Tang Tửu thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy hắn “Đâu phải chuyện gì to tát.”

“Đổi tiên tủy để mọi người an toàn, không phải rất đáng sao?”

“Nàng không cần làm vậy.”

Hắn nghẹn giọng.

“Phải, nhưng ta cam tâm tình nguyện.”

Lần đầu rút tủy, bảo vệ bách tính sông Mặc bình an.

Lấy thứ hai rút tủy, bảo vệ các thần bình an.

Đều có liên quan đến hắn.

Minh Dạ thầm nghĩ, ta có tài đức gì chứ.

“Tính ra, ta cũng là đại anh hùng bảo vệ tam giới đó!”

“Đúng vậy, A Tửu giỏi lắm!”

“Có vợ thế này, ta còn đòi hỏi gì nữa.”

Tang Tửu lẩm bẩm như thể nhớ chuyện gì đó “Ai là vợ chàng chứ, chàng còn nói muốn theo đuổi lại ta kìa …”

Minh Dạ bật cười.

“Vậy A Tửu cô nương, có bằng lòng cho ta cơ hội không?”

“Hừm … xem biểu hiện của chàng vậy!”

“Vậy ta nhất định biểu hiện thật tốt.”

Chiến thần Minh Dạ gánh vác sứ mệnh bảo vệ tam giới đã hoàn thành chức trách, sau này chỉ còn phu quân Minh Dạ yêu thương Tang Tửu.

Từ nay về sau, trong ngôi nhà trúc này có thêm một đôi phu thê bình thường.

Mặt trời lên thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.

Ta đã nghĩ về cái kết tốt đẹp nhất.

Cùng ngắm hoàng hôn lúc rảnh rỗi, cười đùa trước bếp hỏi cháo đã ấm chưa.