Thơm Mềm Ngon Miệng

Chương 7: Thật là mềm mại

Cố Minh An không nói nhảm với Cố Trì An nữa, ngón tay thô ráp cầm lấy y phục của em dâu, bực bội vò thành một nắm trong tay, hắn âm thầm hít sâu, không để ý tới Cố Trì An đang bừng bừng lửa giận nhưng bất lực, cứ vậy sải bước đi ra ngoài.

Cố Trì An vẫn còn kêu gào sau cánh cửa phòng, tâm trạng Cố Minh An lúc này lại vui vẻ rạng ngời như ánh dương buổi sáng, nếu đống y phục trong tay không tỏa hương thơm làm nhiễu loạn lòng hắn thì sẽ càng tốt hơn....

Cố Minh An đi đến cửa phòng phía đông, chân dừng một chút, đầu lưỡi chống lên mặt sau hàm răng, cuối cùng cũng đẩy cửa vào.

Người trên giường nhắm chặt mắt, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

Vừa rồi hắn vội đắp qua loa một cái chăn bông, Lệ Cửu Nhi chỉ hở ra mỗi đôi mắt, mũi đều bị chăn che kín.

Cố Minh An đến gần mới phát hiện khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, khóe mắt phiếm hồng, mí mắt hắn đột nhiên giật giật, thầm nghĩ mình bất cẩn, ngón tay thô ráp vội kéo chăn xuống, dùng sức hơi mạnh, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của Lệ Cửu Nhi liền lộ ra, cùng với đó là bờ vai thon trắng trẻo mượt mà, vừa hay cọ qua bàn tay chai sần của hắn.

Da thịt Lệ Cửu Nhi trắng nõn mềm mại, Cố Minh An cảm thấy mình không mạnh tay nhưng nơi đó vẫn lưu lại một vết đỏ nhàn nhạt.

Thật là mềm mại.

Cố Minh An cau mày, hai tròng mắt đen dán chặt vào vết đỏ kia, tay đặt váy áo sang một bên.

Động tác lần này rõ ràng nhẹ nhàng hơn mấy phần.

Ban nãy dù gì cũng thấy cả rồi, bây giờ giúp nàng mặc đồ vào chắc cũng không sao.

Hắn suy nghĩ một cách khô khan.

Nghĩ vậy, ngón tay thô liền xốc một góc chăn lên, cánh tay thon gầy trắng trẻo của Lệ Cửu Nhi lộ ra, nhìn tiếp vào trong liền thấy nhũ thịt nhô lên, da thịt nơi đó vô cùng non mềm, phần da hồng nhạt lấp ló thu hút ánh mắt hắn.

Hô hấp bất giác dồn dập, cổ họng càng thêm khô khốc, du͙© vọиɠ lại một lần nữa thức tỉnh, côn ŧᏂịŧ trong qυầи ɭóŧ dựng thẳng lên, ngón tay của hắn chợt dừng lại, không kéo chăn xuống tiếp, yếu hầu lăn lộn, con ngươi đen nhánh như mực nhìn chằm chằm Lệ Cửu Nhi. Hắn khựng lại một chút rồi đắp chăn lên, nhét y phục vào bên người nàng, đột ngột sải bước rời đi.

Hắn là một nam tử bình thường, đối mặt với cơ thể trắng nõn mềm mại mà không phản ứng thì thật không phải nam nhân.

Nhưng, người nằm đó dù sao cũng là em dâu...

Hắn vẫn phải suy nghĩ lại.

Cố Minh An chịu đựng cảm giác khô nóng trên người mà đi vào phòng bếp, bỏ hai cái bánh nướng lớn vào nồi hâm nóng, trước khi đi còn nhìn về gian phòng phía tây, sau đó liền ra ngoài tìm Cường Tử.

Suốt một buổi chiều, hắn và Cường Tử đến nhà thím Chu thu bắt cá.

Nhà thím Chu bắt cá là chuyện lớn trong thôn, từ rất sớm đã có không ít người trong thôn tụ tập lại bên bờ sông Mẫn, một mẻ cá vừa được vớt lên, tiếng người lúc này rất ồn ào, thật sự náo nhiệt.

Y phục trên người Cố Minh An đã ướt từ lâu, tay áo xắn cao, cánh tay tráng kiện mạnh mẽ kéo lưới, cơ bắp phập phồng căng ra, động tác khi thu lưới thô bạo mà nhanh nhẹn, dáng người cao lớn đặc biệt dễ nhận ra trong đám đông.

Các cô nương trong thôn đứng trên bờ xem, tầm mắt của họ đều dán chặt vào Cố Minh An.

Sức lực kéo lưới này, nếu dùng trên giường chẳng phải là dục tiên dục tử sao?

Không rõ là ai thở dài trước, "Ai ~ thật tiếc cho đại ca của Cố gia, nhà nghèo như vậy, nếu tìm bà mối e là phải vét sạch tiền mất."

"Tĩnh Nương, trước kia mà nói vậy còn đúng nhưng bây giờ thì chưa chắc đâu, ta thấy đệ đệ nhà huynh ấy trở về mang theo rất nhiều tiền bạc, sau này mà gả cho huynh ấy, cuộc sống chắc cũng không tệ."

Tĩnh Nương nghe vậy liền che miệng cười rộ lên, "Đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời, tiền bạc của đệ đệ và em dâu sao lại rơi vào tay đại ca được, ngươi quá ngây thơ rồi."

Tĩnh Nương dứt lời, lại ám chỉ thêm: "Có điều..... sau này Cố đại ca có thể sẽ khấm khá hơn thật, nhìn qua trông rất có sức làm phải không?" Tĩnh Nương cố ý nhấn mạnh chữ "làm".

"Cho nên, Tĩnh Nương ngươi...... động lòng rồi sao?"

Tĩnh Nương cười thẹn thùng, lập tức khiến cho các cô nương khác cùng cười rộ lên. Hai năm trước Tĩnh Nương đã gả đi, đáng tiếc phu quân đột ngột lâm bệnh qua đời, có ít tài sản để lại giúp nàng sống thảnh thơi. Nàng vẫn còn trẻ đẹp, lại không bảo thủ như nữ nhân trong thôn, mấy năm nay cũng từng nghĩ tới chuyện tái giá, nhưng vẫn chưa gặp được người ưng ý, hiện giờ lại thấy chú ý đến Cố Minh An.

Tiếng cười trên bờ thu hút sự chú ý của đám nam nhân đang làm việc, ai nấy đều quay đầu nhìn lại.

Cố Minh An nhìn qua rồi liền dời mắt đi.

Hắn không có tâm tình nhìn bọn họ, trong đầu chỉ suy nghĩ người trong phòng kia đã tỉnh lại chưa.

Cường Tử thu lưới lại, nhìn sang Cố Minh An nói: "Minh ca, Tĩnh Nương kia cứ nhìn huynh nãy giờ đó."

Cố Minh An "hừ" một tiếng, lãnh đạm trả lời: "Cẩn thận miếng da của ngươi đi."

Cường Tử: "???"

Cố Minh An một tay ôm con cá lớn đang muốn trốn, vừa đi về phía bờ vừa nói: "Lần trước ngươi đứng bên đường nhìn cô nương trong thôn chúng ta, ngươi quên chuyện thê tử nhà ngươi đuổi ngươi chạy quanh thôn thế nào rồi ư?"

Cường Tử vừa nghe hắn nhắc tới chuyện này liền bực bội, "Ai, Minh ca, huynh là ca ca của ta hay sao mà cứ nói những chuyện xấu hổ đó chọc ta vậy? Tĩnh Nương kia nhìn huynh chứ không phải ta."

Cố Minh An cười xấu xa, đôi mắt đen láy như sao, "Ngươi không nhìn Tĩnh Nương, sao biết Tĩnh Nương đang nhìn ta?"

Cường Tử: "......"

Bận bịu cả một buổi trưa, thím Chu chia cho Cố Minh An và Cường Tử mỗi người năm đồng và mười cân cá, lại tặng thêm một cái thau gỗ đựng cá trích. Cường Tử gọi thê tử tới giúp khiêng về, Cố Minh An thì đẩy một cái xe nhỏ, đặt thau gỗ và ba cân cá lên, còn lại vác lên vai trở về......

Toàn thân hắn nhễ nhại mồ hôi, lưng ướt một mảng lớn, vải dính dớp dán vào lưng, mỗi một bước hắn đi, đường cong trên lưng lại như ẩn như hiện sống động.

Cố Minh An trở về nhà là lúc mặt trời lặn, vừa về liền thấy khói bếp lượn lờ bốc lên.

Hắn khựng lại, chiếc xe nhỏ dừng giữa sân, đôi mắt đen nhìn về hướng phòng bếp.

Tỉnh rồi sao?

Lệ Cửu Nhi nghe tiếng động liền thò đầu ra khỏi bếp, trông thấy Cố Minh An cả người ướt sũng đứng đó, vạt áo trước ngực xộc xệch, để lộ l*иg ngực màu mật rộng lớn, khuôn mặt nhỏ của nàng nóng lên, mắt như bị thứ gì nóng bỏng đập vào, cuống quít dời đi, sau đó lại nghĩ đến bản thân bị nam nhân này nhìn hết, trong lòng ảo não không thôi, dậm chân, hừ mũi thật mạnh.

"Ngươi chẳng khác gì đệ đệ của mình!"

Cố Minh An sửng sốt, hắn không thích nghe lời này.

Mắng hắn cũng được, nhưng đặt hắn và Cố Trì An cùng một loại người thì sai rồi!

"Em dâu, đừng nên nói mấy lời như vậy, hôm nay nếu không có ta thì ngươi chôn thân trong cái giếng kia rồi, Cố Trì An không cứu được đâu."

Lệ Cửu Nhi nghẹn họng.

Đây là sự thật.

"Nhưng ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"

Đôi mắt đen của Cố Minh An liếc nàng từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng lại ở vị trí giữa hai chân nàng, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ, bộ dạng cợt nhả, "Em dâu, nếu ta thật sự nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ngươi nghĩ mình hiện giờ còn có thể lành lặn đứng đây không?"

Lệ Cửu Nhi lập tức hiểu ý của hắn, xấu hổ đỏ bừng mặt, hồi lâu vẫn trân trối không nói nổi một chữ.

A a a! Nàng tức chết rồi!!!

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~