Tổng Hợp Truyện Ngắn Zhihu

Chương 2-2: Lửa Trái Tim: Tình Yêu Chỉ Nên Giành Cho Người Xứng Đáng

13

Khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi trở lại làm việc tại đài truyền hình. Vừa đến văn phòng, tôi đã thấy trên bàn có bó hoa hồng đỏ.

Bảy ngày nghỉ. Chính là bảy bó hoa tươi sáng và ấm áp với nội dung:“Vui vẻ mỗi ngày."

Không ký tên.

Nhưng mọi người đều biết ai đã gửi nó.

"Thương Thương, tôi ghen tị với cô đấy, yêu nhau 7 năm rồi mà hai người vẫn nồng nhiệt như vậy, anh ấy ngày nào cũng gửi hoa kìa."

"Nghe nói hai người sắp đính hôn, chuyện vui như vậy đừng quên chúng tôi nhé!"

Đồng nghiệp cười trêu chọc, nếu là thường ngày, tôi chỉ biết đỏ mặt cười trừ.

Nhưng bây giờ, nó chỉ khiến tôi cảm thấy mỉa mai.

Cái gì mà thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.

Hạ Sâm, tôi đã mệt mỏi với thứ tình cảm này rồi.

Hắn đã từng dỗ dành tôi trong bảy năm bằng những mánh khóe nhỏ này.

Xem tôi như một trò đùa vậy.

Tôi nhặt bông hồng và ném vào thùng rác trước mặt mọi người. Quay lại nhìn những biểu cảm ngạc nhiên hay kinh ngạc của đám đông, tôi nói từng chữ một: "Không kết hôn nữa, tôi chia tay với Hạ Sâm rồi.”

Vừa nói xong, và cả trường quay im lặng.

Mọi người nhìn nhau thất thần. Đúng lúc này, một bóng người bước vào.

Đó là Hạ Sâm.

Đôi mắt hắn ta chứa đầy những cảm xúc phức tạp.

Ngược lại, Thẩm Ngọc ở phía sau hắn lại vui vẻ tự đắc không chút nao núng..

Tôi thậm chí còn không quan tâm.

Ánh mắt tôi rơi vào người Hạ Sâm, nở nụ cười dịu dàng:

"A Sâm, tôi nói đúng không?"

Hắn im lặng nhìn tôi, và tôi cũng nhìn hắn.

Qua một lúc lâu.

Quầng mắt hắn bắt đầu đỏ hoe, giọng nói có phần khàn khàn:

"Thương Thương, anh không đồng ý."

“Anh không đồng ý chia tay.”

Thẩm Ngọc sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, không thể tin nhìn Hạ Sâm. Nhưng cô ả không nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ hắn nên chỉ biết nhìn tôi lo lắng.

Cô ta sợ tôi sẽ không rời khỏi Hạ Sâm nữa.

Tôi nhàn nhạt nói: “Hạ Sâm , anh biết đấy, tôi một khi đã từ bỏ thì sẽ không bao giờ quay đầu lại.”

Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc.

Tôi sẽ không quay lại với hắn.

14

Hạ Sâm đến đài truyền hình để nhận lời phỏng vấn. Người hỗ trợ phỏng vấn luôn là tôi.

Nhưng trưởng đài cũng là giáo viên đại học của tôi, sau khi biết tôi và Hạ Sâm chia tay, liền muốn thay đổi người phỏng vấn đã bị tôi từ chối.

Tôi không cần.

"Cô yên tâm, em sẽ không vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc của cô đâu."

Tôi đã làm những gì mình nói, và toàn bộ cuộc phỏng vấn diễn ra trôi chảy và tự nhiên.

Ngoại trừ, Hạ Sâm luôn nhìn chằm chằm vào tôi trong sự ngơ ngác.

Và điều này đã được đưa lên truyền thông, nhưng nó lại trở thành tôi và hắn rắc đường trước công chúng:

[Hạ tổng, đừng mất giá như vậy chứ, cả buổi phỏng vấn cứ nhìn chằm chằm bà xã.]

[Nhìn vợ chăm chăm có là gì, tôi còn nhớ lần trước anh Hạ còn không nhịn được làm nũng.]

[Anh Hạ và chị Mạnh cũng nên kết hôn thôi, anh Hạ yêu nhiều như vậy, hôn lễ nhất định rất hoành tráng.]

[Tôi nghe nói rằng anh Hạ đã đích thân chọn váy cưới và trang sức cho cô ấy, chúng đều vô cùng đắt.]

...

Đã nửa tháng kể từ khi tôi và Hạ Sâm chia tay.

Nhưng ít người biết.

Tôi không muốn cuộc sống riêng tư của mình bị đem ra bàn tán, càng không muốn bị mọi người hiểu lầm.

Tôi nghĩ về vấn đề đó và đăng trên Weibo:

[Anh Hạ và tôi đã chia tay, hôn ước đã hủy. Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người.]

[Hãy cho đi những gì bạn muốn và trả lại tự do cho chính mình.]

Chưa đầy nửa phút sau khi bài viết được đăng đi, trên mạng đã bùng nổ.

Và tôi nhận được một tin nhắn WeChat - là Hạ Sâm.

Hắn nói: [Điều em nên làm là ở bên anh mãi mãi.]

Kéo lên 1 chút, cả hộp thoại toàn là lời xin lỗi và hối hận của hắn.

Tôi lướt từng cái một.

Tôi không bao giờ trả lời. Tôi đọc tất cả sau đó đưa hắn vào danh sách đen.

Những lời nói dối như vậy. Tôi sẽ không bao giờ tin nữa.

15

Ngay sau khi tôi đăng trên Weibo, những người xung quanh tôi về cơ bản đã biết về việc chia tay của tôi.

Các đồng nghiệp trong đài truyền hình thì không sao, chúng tôi không có thói quen hỏi chuyện riêng tư của nhau.

Một lần khi tôi đang ăn tối với giáo viên của mình, giáo viên đột nhiên hỏi: "Hạ Sâm, hắn ta có nɠɵạı ŧìиɧ đúng không?"

Tôi sững người và không nói nên lời.

Cô giáo thở dài, nhìn tôi rồi đột nhiên mỉm cười: “Thật ra, chia tay với Hạ Sâm là tốt cho em.”

Tôi đóng băng.

Rốt cuộc, điều tôi nghe được nhiều nhất trong những ngày này là "lời khuyên" tôi và Hạ Sâm quay lại.

"Một mối quan hệ yêu đương tốt đẹp cần có sự cải thiện lẫn nhau, nhưng giữa bạn và Hạ Sâm, hắn đã thay đổi, còn em thì sao? Em từng là học trò giỏi nhất của tôi. Em đã làm việc bảy năm, nhưng bạn chỉ là một phát thanh viên tin tức, những người cùng thời với em hay không bằng em bây giờ người ta đã trở thành trụ cột của tôi."

"Thương Thương, em bị mắc bẫy của Hạ Sâm rồi."

Tôi và cô quen nhau 14 năm, cô vừa là giáo viên, vừa là bạn, ngoài Hạ Sâm, cô là người hiểu tôi nhất, thương tôi nhất.

Tôi biết rằng nếu Hạ Sâm và tôi tiếp tục yêu đương, giáo viên sẽ không bao giờ nói với tôi điều này.

Cô ấy sẽ chúc phúc tôi.

Bất kể là như thế nào, cô ấy đều có thể chấp nhận được.

Tôi không cần phải giả vờ mạnh mẽ trước mặt cô ấy.

Vì vậy, tôi đã khóc cho đến khi tôi không thể phát ra tiếng.

"Cô ơi, anh ấy có người phụ nữ khác, nói với cô ta rằng hắn đính hôn với em chỉ là để mẹ hắn vui, còn yêu đương với em chán lắm rồi."

"Chúng em đã yêu nhau bảy năm, nhưng hắn đã ở bên người phụ nữ đó ba năm."

"Em đã bị hắn ta chơi đùa như một đứa ngu—"

Cô ấy ôm tôi dịu dàng như khi cô ấy thấy tôi khóc thầm sau khi bị bắt nạt ở trường đại học.

"Sao em lại khóc thế cô gái ngốc? Em được tự do rồi."

Đúng.

Tôi không còn cần phải từ chối thăng chức chỉ để ngăn người khác nói rằng Hạ gia đã cho tôi tài nguyên.

Không cần thiết phải từ chối cơ hội đi du học để được ở bên cạnh Hạ Sâm.

Không cần phải thay đổi lời nói và việc làm của mình để làm con dâu của nhà họ Hạ.

Từ giờ trở đi, tôi à Mạnh Thương.

Tôi không phải là bạn gái của Hạ Sâm mà mọi người ghen tị.

Nước mắt tôi trào ra, nhưng nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt tôi.

"Đúng vậy em đã được tự do."

15

Tôi đã chặn tất cả thông tin liên lạc của Hạ Sâm và tôi gửi trả tất cả những món quà mà Hạ Sâm gửi cho tôi về công ty của hắn.

Hắnluôn tự hào về bản thân và có lẽ hắn đã cảm thấy nhàm chán sau vài lần thất bại.

Tôi không muốn tự giễu cợt mình. Tôi dồn hết tâm trí vào công việc, cô sắp xếp cho tôi ra nước ngoài dự hội thảo, nhân tiện nghỉ ngơi.

Tôi đã đồng ý.

Tôi bàn giao công việc, về đến nhà thì trời đã tối.

Từ xa đã thấy một bóng người đứng dưới lầu.

Cao và thẳng.

Nhìn một cái và tôi biết đó là ai. Hắn không chú ý đến tôi và đang nghe điện thoại.

Tiếng động bị bóp nghẹt, trong lòng không kiên nhẫn có chút tức giận:

"Tôi đã đưa tiền cho cô để ra nước ngoài rồi, cô biết chưa?"

"Cô mang thai, tôi sẽ tìm cách gϊếŧ nó, không cho cô sinh ra —— "

Cái kết dừng lại ở khoảnh khắc hắn nhìn thấy tôi.

Hắn cúp điện thoại và đi về phía tôi.

"Thương Thương, em đã trở về."

"Đài truyền hình bận lắm sao em về muộn thế? Em là người hay ngủ chập chờn, cần ngủ đủ giấc."

Tôi liếc hắn một cái: "Hạ Sâm, đây là chuyện của tôi."

Tôi đi ngang qua hắn, định đi thẳng lên lầu và vô nhà.

"Thương Thương, chờ một chút!"

Hạ Sâm nắm lấy cổ tay tôi.

Nhưng giây tiếp theo, tôi dùng sức mạnh nắm lấy tay hắn, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn ta.

"Đừng chạm vào tôi! Dơ bẩn!"

Đây là sự sắc bén mà Hạ Sâm chưa từng thấy trước đây.

Hắn bất ngờ đến mức buông tay, nhưng sợ tôi bỏ đi nên đứng trước mặt tôi, đưa cho tôi hộp thuốc đã chuẩn bị sẵn với giọng điệu lo lắng.

"Thương Thương, nghe nói em sắp ra nước ngoài, bên đó thời tiết khô hanh, da của em rất dễ bị dị ứng, anh đã chuẩn bị sẵn thuốc dị ứng cho em, em có thể mang theo, khi bị dị ứng dùng sẽ rất tiện lợi."

Hắn hạ mình một cách chật vật và hèn mọn.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, giọng điệu ôn hòa, thậm chí còn mang theo một chút lấy lòng.

Nó khác với sự thờ ơ mà hắn vừa trả lời trên điện thoại khi nãy.

Có phải hắn đang muốn dùng công việc để lấy lòng tôi không?

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, thật lâu cũng không lấy đồ của hắn.

Năm phút, mười phút...

Đôi mắt của Hạ Sâm từng chút một đỏ lên, và miệng hắn mím chặt một cách khó chịu.

Hắn nói nực cười làm sao.

Người phản bội tôi rõ ràng là hắn. Người rõ ràng đáng thương chính là tôi, còn hắn chính là kẻ phụ long tôi.

Cuối cùng, tôi vẫn không nhận lấy đồ của hắn.

Ngữ khí mềm nhẹ, nhưng lại kiên quyết nói: "Hạ Sâm, sau này đừng tìm tôi nữa."

"Đây là giới hạn cuối cùng của tôi để tôi không hận anh."

16

Nửa tháng sau khi xuất cảnh, tôi nhận được email.

Đó là một mẫu thử thai và một vài bức ảnh.

Thẩm Ngọc xụi lơ nằm trên giường, bao quanh bởi lụa đỏ và Hạ Sâm lặng lẽ nằm bên cạnh cô ta.

"Tôi đang mang thai đứa con của A Sâm, Hạ phu nhân chỉ có thể là tôi."

"Anh ấy ở cùng cô ba năm, anh ấy nói với tôi trên giường cô giống như là cá muối, cực kỳ nhàm chán, vì vậy anh yêu tôi."

"Sau này chúng tôi đính hôn, kết hôn, cô đã đi rồi thì cũng đừng trở lại quấy rầy chúng tôi."

Từng chữ từng chữ đều là thể hiện chủ quyền, biểu hiện ra Hạ Sâm yêu cô ta , nhưng là sự chột dạ của cô ta đã được phơi bày hoàn toàn.

Tôi nghĩ: Hóa ra hôm đó Hạ Sâm gọi điện cho Thẩm Ngọc để bảo cô phá đứa trẻ.

Thật nực cười.

Hạ Sâm tàn nhẫn như vậy, nhưng Thẩm Ngọc vẫn mơ ước được bước vào Hạ gia với đứa con của mình. Tôi đã viết mail và in nó gửi vào công ty Hạ Sâm.

Đồng loạt nhân viên gửi tin vui:

[Chúc mừng Hạ tổng sớm có quý tử.]

17

Tại cuộc họp nghiên cứu này, tôi đã có những trao đổi với những người dẫn chương trình nổi tiếng quốc tế.

Học hỏi được nhiều kinh nghiệm.

Sau khi trở về Trung Quốc, tôi sẽ thoải mái hơn trong công việc dựa trên kinh nghiệm này. Cơ hội thăng tiến đã nhanh chóng có được.

Cô giáo gọi tôi đến văn phòng, cười nói: "Em luôn luôn xuất sắc. Kỳ thực, ba năm trước em nên được đảm nhận vị trí này, nhưng em đã từ chối. Bây giờ em còn muốn từ chối sao?"

Ba năm trước.

Vào thời điểm đó, tôi sợ rằng Hạ Sâm sẽ bị mang tiếng là không công bằng và thiên vị tài nguyên, vì vậy tôi đã từ chối việc thăng chức mà không hề suy nghĩ. Tôi cảm thấy rằng mình đã không phụ sự nỗ lực và kỳ vọng của giáo viên, thậm chí tôi đã khóc thầm hai lần.

Nhưng lúc đó, Hạ Sầm đã làʍ t̠ìиɦ với Thẩm Ngọc sau lưng tôi.

Bây giờ nghĩ lại thật là điên rồ và ngu ngốc.

Tôi nhếch môi cười nhẹ, trong mắt lóe lên vẻ kiên quyết: “Không, em sẽ không bao giờ từ chối cơ hội như thế này nữa.”

18

Sau khi được thăng chức, công việc của tôi càng bận rộn hơn.

Tôi bận rộn đến mức khi gặp lại Hạ Sâm, tôi mới nhớ rằng mình đã không gặp hắn gần một năm rồi.

Trong gần một năm qua, tôi chưa một lần nghĩ đến hắn. Tôi thậm chí có thể gật đầu với một nụ cười. Tôi còn nhớ lần đầu tiên chia tay, tôi hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi.

Bây giờ nghĩ lại, chuyện đó giống như một đám mây trôi qua không đáng để nhắc đến.

Khi đi ngang qua hắn, hắn gọi to tên tôi: "Thương Thương, em cùng anh nói chuyện chút được không?"

Thấy ánh mắt cương nghị của hắn và dòng người qua lại gần đó, tôi đồng ý.

Tôi đưa hắn đến một quán cà phê gần đó, và mùi thơm của những hạt cà phê tràn ngập trong không khí.

Nhàn nhạt, nhưng đúng thời điểm.

Hạ Sâm không nói gì một lúc lâu, mà chỉ im lặng nhìn tôi nhấm nháp cà phê.

"Nghe nói anh cùng Thẩm tiểu thư đính hôn, tiến triển tốt chứ?"

"Đã hủy."

Hắn nắm chặt tay một cách thô bạo, vừa tức giận vừa bất lực: “Đứa trẻ cô ta đang mang thai căn bản không phải của anh.”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, mới phát hiện hôm nay hắn rất tiều tụy.

Da hắn trắng bệch như tờ giấy và dưới đôi mắt hắn có màu xanh và đen.

Toàn thân nhìn vô cùng chán nản.

Tôi cười nhẹ: “Đây là gieo nhân gặp quả.”

Hắn sững người một lúc và ngước lên nhìn tôi. Có vẻ như tôi không ngờ rằng mình sẽ rơi vào rắc rối vào lúc này.

Nhưng tôi sẽ chấp nhận nói thẳng.

Tôi bình thản nhìn anh. Từng lời đầy mỉa mai:

"Kẻ phản bội lại bị phản bội."

"Mọi thứ đều có nguyên do của nó."

19

Ngày hôm đó, Hạ Sâm có lẽ đã bị mũi nhọn của tôi cào xước, cuối cùng bỏ chạy.

Mặc dù tôi không nhìn thấy hắn. Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng nghe nói về hắn.

Dù sao hắn cũng là thái tử, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm hắn.

Có một số tin tức và chúng tôi, với tư cách là những người làm truyền thông, sẽ là người đầu tiên biết.

Hơn nữa, tôi đã biết rõ quá khứ bất hảo của hắn.

"Thương Thương, tôi có một tin tức lớn nói cho cô."

"Vị hôn thê mới của Hạ Sâm, Thẩm Ngọc, đã gây rối trong bữa tiệc sinh nhật của Hạ phu nhân! Cô ta nói rằng nhà Hạ Sâm coi thường cô ta và Hạ Sâm là người ép cô ta phải phá thai.”

"Khi đó, rất nhiều người trong giới thượng lưu Bắc Kinh đều có mặt. Rất nhiều người không thích nhà họ Hạ lập tức tạo scandal về nhà họ Hạ. Họ còn moi hết những việc mà Hạ Sâm đã làm trước đây, uống rượu và đánh người , và tham dự các buổi tiệc tɧác ɭoạи. Tôi không biết đó là thật hay giả, nhưng nó thực sự ảnh hưởng đi rất nhiều về công việc kinh doanh của Giang gia và cổ phiếu gần đây đã giảm."

Uống rượu và đánh người.

Đúng rồi.

Thật sự vào thời điểm đó Hạ Sâm đã thực sự gắt gỏng vào thời điểm đó.

Nhưng đối với các bữa tiệc Alphabet Party One hắn lại cực kì hứng thú.

Vào lúc này, "Trang phục người hầu thỏ lụa đen" và những tư thế táo bạo và hoa mỹ mà Thẩm Ngọc gửi đến đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi.

Ảnh riêng tư của Thẩm Ngọc. Tôi hiểu tất cả mọi thứ. Hóa ra Hạ Sâm thích kiểu này. Nhưng tôi không thể chấp nhận nó.

Khó trách hắn lừa dối tôi nhiều năm như vậy.

Ngoài việc theo đuổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có lẽ Thẩm Ngọc có thể thỏa mãn những ham muốn biếи ŧɦái của hắn.

Nhưng, tất cả điều này hắn không làm với tôi.

Tôi thở dài, nhưng mắt tràn đầy ý cười:

"Cũng thật là quá thảm."

20

Hai năm sau, tôi lại được thăng chức. Cô giáo nghỉ hưu và tôi thế chỗ cô ấy.

Trở thành đạo diễn trẻ nhất.

Với sự xuất sắc và thành tích của tôi thì không ai nghi ngờ liệu tôi có đủ tiêu chuẩn cho vị trí này hay không.

Về phần Hạ Sầm.

Gặp lại anh là lúc phỏng vấn.

Nhưng người dẫn chương trình không còn là tôi nữa.

Kể từ khi sự việc Thẩm Ngọc quậy phá kia, sự hỗn loạn trong Hạ gia chưa bao giờ dừng lại, và hắn không còn sức lực để tìm tôi nữa.

Tất nhiên là tôi rất vui.

Phỏng vấn xong, tôi gặp hắn ở hành lang, hắn nhìn tôi chăm chú: “Thương Thương, em vẫn ổn chứ?”

Tôi gật đầu: "Rất tốt."

Anh lo lắng lắc lắc nắm đấm, ngữ khí khiêm tốn: "Thương Thương, trước đây là anh sai, sau này anh sẽ không tái phạm nữa, anh thật sự chỉ yêu em, em có thể cho anh một cơ hội nữa để theo đuổi em không?"

“Cơ hội?"

Tôi ngước lên nhìn hắn trả lời không chút do dự.

"Không thể."

"Hạ Sâm, tình yêu của anh là thứ vô giá trị."

"Và anh nghĩ xem, bây giờ anh có xứng với tôi không?"

Mắt hắn lập tức đỏ hoe, và giây tiếp theo, hắn bật khóc không kiềm chế được. Thương tâm không nói nên lời.

Tôi thấy nhưng không có một gợn sóng trong lòng.

"Đạo diễn, chương trình sắp bắt đầu."

Khi trợ lý gọi, tôi đi vòng qua hắn và sải bước đi.

Hạ Sâm muốn đưa tay ra để níu kéo tôi, nhưng vô ích. Đi xa rồi tôi vẫn nghe thấy tiếng thút thít của hắn.

Sau đó, đóng cửa lại bắt đầu công việc mới của tôi.

Như tôi đã nói trước đó, tôi sẽ không bao giờ quay lại với hắn.

21

Sau lần đó, có lẽ Hạ Sâm vẫn chưa từ bỏ, nhưng hắn sẽ không xuất hiện trước mặt tôi, mà thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho tôi.

Có khi là một lời chào hỏi, có khi là một lời nhắc thời tiết, có khi là một bài văn sám hối ngàn chữ.

Tôi cũng có xem nhưng không click vào. Chỉ cần giả vờ nó không tồn tại.

Chỉ là khi tôi gặp bạn trai mới và chuẩn bị đính hôn, tôi đã chặn hắn.

Sau đó, thông báo chính thức về lễ đính hôn đã được công bố.

Bạn trai tôi đẹp trai, ân cần và giỏi giang, tôi luôn cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi ở bên anh

ấy. Về phần Hạ Sâm, tôi lại nghe tin từ hắn.

Đó là bởi vì anh ta đang ở trong tù.

"Sau khi đứa con của Thẩm Ngọc bị Hạ Sâm cưỡng ép phá thai, cô ta đã liên kết với đối thủ của nhà họ Hạ để trả thủ Hạ Sâm. Đầu tiên, cô ta gây rắc rối ở công ty, cho đến khi các nhân viên trong công ty không thể chịu đựng được và từ chức , sau đó cô ta gây rối ở nhà họ Hạ, suốt ngày bám theo bà Hạ, họ khiến bà Hạ suy nhược thần kinh, họ đều báo cảnh sát, nhưng xác nhận được Thẩm Ngọc bị rối loạn tâm thần nên cô ta được thả ."

"Sau đó, cô ta lại đi chặn đường Hạ Sâm. Trong lúc bốc đồng, Hạ Sâm dùng ô tô tông cô ta. sau đó Thẩm Ngọc trở thành người thực vật. Tôi sợ xác suất tỉnh lại của cô ta là rất nhỏ. "

Tôi nghe xong chỉ thấy hãi hùng chứ không hề kinh ngạc.

Hạ Sâm luôn là một người như vậy.

Bốc đồng và cáu kỉnh.

Hắn chỉ kìm nén bản chất của mình chỉ vì ở bên tôi.

Mọi thứ đều có chu kỳ.

Sau khi bị phản bội, tôi không bị đánh gục mà không chút do dự thoát khỏi vực thẳm. Vì vậy, bây giờ tôi sống một cách thoải mái.

Về phần Hạ Sâm và Thẩm Ngọc, một người theo đuổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ và một người yêu thích sự phù phiếm, cả hai đều là những người cực đoan.

Kết quả là tự mình gánh lấy hậu quả.

22

Sau đó, một người bạn đến gặp tôi và nói với tôi rằng Hạ Sâm đã yêu cầu được gặp tôi trước khi hắn vào tù.

Tôi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:"Tôi sẽ không đi."

Người bạn tốt ấy lại có chút oán hận nói: "Mạnh Thường, đây có lẽ là yêu cầu cuối cùng của hắn, ngươi cùng hắn yêu đương nhiều năm như vậy, không thể đáp ứng hắn sao? Nhất định phải tàn nhẫn như vậy?"

Tôi khẽ "hừm" một tiếng.

"Không thể gặp."

Tôi đã từng nói rồi.

Đó là giới hạn của tôi để không hận anh ta.

Không còn gì nữa, xin lỗi tôi không thể làm gì được.

Tương lai của tôi tươi sáng.

Tại sao lại khiến bản thân khó chịu vì hắn.

Không đáng.

23

Sau này tôi lập gia đình và có một đứa con kháu khỉnh, chồng tôi dắt tay tôi đi dạo trong trường đại học tôi lại hồi tưởng về quá khứ.

Tôi đã không ở đây nhiều, nhiều năm rồi.

Mấy đứa nhỏ phía trước chạy theo bắt bướm, vợ chồng tôi lững thững đi lại nói chuyện.

Cho đến khi đi qua bức tường graffiti nổi tiếng, lần đầu tiên chồng tôi nhìn thấy một nơi thú vị như vậy nên anh ấy dừng lại ngắm nghía một cách nghiêm túc.

Đang nhìn, đột nhiên anh vẫy tay với tôi, thấp giọng kêu lên: “Thương Thương, đây là tên của em. "

"Chỉ yêu Mạnh Thương."

"Phía trước hình như có một cái tên, tên ai vậy?"

Tôi nhìn qua, và chỉ với một cái liếc mắt, tôi có thể biết ai đã viết nó.

Nhưng tôi lắc đầu:"Không nhớ."

Chồng tôi cười và trêu tôi: "Có vẻ như Thương Thương rất nổi tiếng khi em còn học đại học nha."

Rốt cuộc, anh ấy lại nhanh chóng bị thu hút ở chổ khác. Tôi đứng tại chỗ và mắt tôi lại rơi vào bốn chữ đó.

Chợt nhớ về buổi trưa ấy của nhiều năm về trước.

Chỉ có Hạ Sâm, 20 tuổi, đứng trước mặt tôi, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của hắn lộ ra một chút ngại ngùng.

"Thương Thương, anh rất thích em, có thể ở bên anh không?"

Hắn là người đàn ông nổi tiếng của trường vào thời điểm đó. Hắn là thái tử của nhà họ Hạ, kẻ bắt nạt ở giới thượng lưu Bắc Kinh.

Còn tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường. Phản ứng đầu tiên là chắc hẳn hắn đang hỏi tôi.

Hắn rất tốt với tôi. Chỉ là sau này thì khác.

Bất ngờ nghĩ đến Hạ Sâm, vốn đã có chút buồn bã. Tuy nhiên, trong lòng tôi lại không có chút gợn sóng, tôi chỉ cảm thấy thổn thức.

Lúc này, bên tay tôi lại xuất hiện giọng điệu tràn đầy quan tâm của chồng:"Thương Thương, sao vậy em?"

Tôi nắm lấy tay anh, khẽ mỉm cười: “Không có gì, em chỉ nhớ ra một chuyện từ rất lâu rồi.”

Anh cười, bạn nhỏ cũng chạy lại nhào vào lòng tôi nũng nịu để tôi ôm, tôi bật cười vì sự nũng nịu của con bé nhưng nó “ậm ừ” không muốn để tôi ôm nữa.

"Ba ôm con."

Anh ấy bất đắc dĩ xoa đầu con bé, ôm con bé, bé hếch chiếc cằm nhỏ về phía tôi, ra vẻ rất tự hào.

Làm tôi chỉ muốn cười.

Anh một tay ôm bé con, tay kia ôm tôi, cuối đầu nũng nịu:

"Đi thôi, hai tiểu bảo bối."

Tôi cười sâu hơn.

Nhưng tôi cảm thấy rằng đây là cuộc sống hạnh phúc nhất của tôi hơn với những gì tôi mong đợi