“Đệ không buồn ngủ.”
“Còn nói là không buồn ngủ, hai mắt sắp díu vào rồi kìa.”
Ngọc Giới ngại ngùng cười: “Nàng không phải là người múa Hồ Toàn Vũ ở đại hội Linh Âm sao? Tỷ tỷ mang nàng từ Đình Úy Ti về à?”
“Đúng, nhưng hắn là nam.”
“Hả? Nam!” Ngọc Giới cả kinh, lông mày hơi nhíu: “Vậy…vậy tỷ tỷ…tỷ tỷ có ý gì?”
Mang về ăn! Thanh Tuyết không muốn dọa tiểu bằng hữu này: “Để hắn nhảy múa cho ta xem.”
Khuôn mặt của Ngọc Giới như bị nhăn thành một nhúm, oan ức khóc lóc: “Có phải tỷ tỷ không cần đệ nữa không?”
Thấy hắn nước mặt lã chã, Thanh Tuyết đau lòng nói: “Nào có chuyện đó!”
Ngọc Giới nức nở hỏi: “Vậy tỷ tỷ có nghe đệ không?”
Thanh Tuyết vội gật đầu: “Nghe!”
Ngọc Giới bỗng đứng lên, hất cằm, chỉ mỹ nam đang mê ngủ kia, vẻ mặt nghiêm túc: “Không cho phép nam nhân này ở nhà mình!”
Thanh Tuyết sững sờ.
“Két két…” Cánh cửa bị đẩy ra.
Gia Cát Hiểu Hàn vừa vào liền thấy Ngọc Giới, mới thuận nước đẩy thuyền: “Thanh Tuyết, nàng vẫn còn là một cô nương chưa lập gia thất, nếu nuôi một nam nhân trong nhà thì sẽ bị bàn tán không tốt. Hay là ta mang hắn về Gia Cát phủ, vừa dễ nuôi, mà đến lúc hắn khỏi bệnh, chúng ta lại bàn bạc lại.”
Thanh Tuyết nheo mắt. Xem ra nàng đã đánh giá quá cao năng lực tiếp nhận của cổ nhân rồi, phụ thân và đệ đệ là hai người thân cận nhất của nàng đều không đồng ý nàng nuôi đồ ăn trong nhà. Sớm biết vậy, nàng đã chặn miệng Gia Cát Hiểu Hàn lại, không cho hắn nói với phụ thân Hồ Cơ là nam nhân.
“Cũng chỉ có thể làm vậy.” Thanh Tuyết thỏa hiệp.
Gia Cát Hiểu Hàn làm việc rất dứt khoát, Thanh Tuyết vừa đồng ý, hắn đã lập tức mang Hồ Cơ đi. Hành động nhanh chóng của hắn khiến Mộ Dung tướng quân rất chi là tán thưởng.
Thanh Tuyết đưa tiễn Hiểu Hàn và Hồ Cơ, tạm biệt trước cửa Mộ Dung phủ.
Nàng đứng dưới bầu trời đêm, giọng nói lạnh lẽo kèm theo chút lo lắng: “Hiểu Hàn, đừng quên những gì ta đã nói với ngươi.”
Gia Cát Hiểu Hàn tươi cười nói: “Biết rồi, nàng sớm nghỉ ngơi đi.”
Xa phu giơ roi ngựa lên, bánh xe chậm rãi chuyển rộng.
Thanh Tuyết xoay người, định trở về Thính Tuyết Tiểu Trúc liền đυ.ng phải Mộ Dung tướng quân với vẻ mặt nịnh nọt: “Nữ nhi bảo bối, lần này cha làm con buồn, con muốn cái gì, cha đều chuẩn bị cho con!”
“Cha, Chiến Vương bảo con cảnh cáo cha, hắn không muốn hủy bỏ hôn lễ. Sang năm, qua lễ cập kê, hắn sẽ đến rước con.”
Nhĩ lực của dị thuật sư rất tốt, Thanh Tuyết nói không hề che đậy. Gia Cát Hiểu Hàn ngồi trong chiếc xe ngựa, nghe thấy rất rõ. Giọng nói của nàng vẫn linh hoạt như vậy, nhưng ý tứ biểu đạt lại khiến cho hắn đau không thở nổi.
“Ta không đồng ý!” Mộ Dung tướng quân vô cùng kích động.
“Chuyện này, con đã đồng ý với hắn rồi!”
Gia Cát Hiểu Hàn chỉ nghe được bốn chữ “con đã đồng ý!”, còn những tiếng gào thét phản đối của Mộ Dung tướng quân, hắn không nghe lọt một chữ nào.
Hắn vén rèm xe lên, nhìn con đường không thể đi đến cuối đường, lòng đau như cắt, gằn giọng với xa phu: “Nhanh lên!”
“Cha!” Roi cao giơ lên, quất vào lưng Thôn Vân Thú, vạch ra vệt máu. Gia Cát Hiểu Hàn bỗng cảm giác cái roi kia như đánh vào người mình.
“Thích nàng thì theo đuổi đi.” Trong chiếc xe lắc lư, bỗng vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng.
Gia Cát Hiểu Hàn mở to mắt, nhìn về phía Hồ Cơ, lúc này hắn không còn nửa tỉnh nửa mê nữa sao?
“Hồ Cơ, ngươi không hiểu.”
Hồ Cơ giương đôi mắt hẹp dài lên: “Cái gì ta cũng có thể giúp ngươi, bao gồm cả việc khiến nữ nhân kia yêu ngươi.”
“Ngươi an phận lại cho ta.” Gia Cát Hiểu Hàn nhìn về phía Hồ Cơ cảnh cáo, đối phương khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.
Đêm nay, Gia Cát Hiểu Hàn được mời đến xem bệnh cho Hồ Cơ, Hồ Cơ đã tỉnh.
Bọn họ đã làm một cuộc giao dịch.
Hắn phụ trách bảo vệ Hồ Cơ, giúp hắn ta lấy lại tinh hạch bị Thiên Âm phường khống chế. Hồ Cơ thì giúp hắn làm bất cứ việc gì trong khả năng.
…
Mưa xuân liên miên suốt bảy ngày.
Tâm trạng của Mộ Dung tướng quân cũng u ám suốt bảy ngày, ông đã gửi tối hậu thư cho Chiến Vương: “Muốn cưới nữ nhi của ta? Cũng được thôi! Tìm đủ những món đồ này đến đây.”
Khi Cố Thu Lâm nhìn thấy tờ ghi sính lễ, mắt cũng trợn trắng hết cả lên!
Chưa từng thấy nhà gái nào lại đòi sính lễ nhà trai như vậy!
Lúc báo cáo với chủ tử, Cố Thu Lâm vô cùng phẫn nộ: “Lão đầu kia rõ ràng cố tình làm khó chúng ta! Những thứ này gần như không thể tìm được!”
Hiên Viên Thương Ca cầm lấy lá thư màu hồng nhạt lên, chữ viết thanh tú, không mất đi khí chất, từng nét chữ đều thể hiện khí thế phi phàm.
“Tự như kỳ nhân.”
Đợi một lúc lâu, chủ tử cũng chỉ nói có bốn chữ này.
Cố Thu Lâm vô cùng rối bời. Chủ tử, ngài có thể tập trung chút được không?
Quan trọng là nội dung trên đó, chứ không phải là chữ có đẹp hay không?
“Vậy…những thứ trên đó…”
“Trước lễ cập kê của Mộ Dung Thất tiểu thư, phải tìm đủ những thứ này.”
“Nhưng…nhưng…” Cố Thu Lâm lệ rơi đầy mặt. Ngài không quản lý việc nhà, sao biết là củi gạo cũng quý chứ?
“Vương gia, cho dù bán hết tài sản của vương phủ cũng không tìm được một nửa số đó nữa là.”
“Hả?” Hiên Viên Thương Ca nhíu mày, lúc này mới chuyển sự chú ý từ cuốn thư pháp sang nội dung tờ sính lễ: “Vạn niên chu quả, tuyết lăng thảo, thăng tiên thảo, cửu thải liên tử…”
Cố Thu Lâm khó xử nói: “Vương gia, đây không phải là vấn đề mua được hay không? Mà vấn đề là có tồn tại những loại linh thực này hay không. Càng khó hơn chính là những thứ tướng quân muốn đều là loại thực vật sống từ ngàn năm trở lên.”
Hiên Viên Thương Ca ngừng lại một chút: “Đi tìm hiểu xem những thứ này ở chỗ nào. Nếu cần thì bản vương sẽ đích thân đi tìm.”
Cố Thu Lâm cảm thấy, chủ tử mình nhất định điên rồi!
Thanh Tuyết tiểu thư tốt thật đấy, nhưng người ta không chừng cũng chỉ muốn trêu đùa chủ tử thôi!
Ai lại muốn mười hai vị linh thực này làm sính lễ chứ?
Hiên Viên Thương Ca khẽ vuốt cằm, nhớ đến lúc nàng hỏi Liễu Lam Anh về Bồ Đề hoa. Trong đơn sính lễ này vừa hay có nó, xem ra hắn phải đích thân đến phủ Quốc Sư một chuyến, thỉnh giáo Sóc Nguyệt xem những dược liệu này dùng để làm gì.
“Hoa Ti Tú và những người kia xử trí thế nào? Thiên Âm phường đang bày tỏ ý kiến “nếu ngài không thả người, bọn họ sẽ tiến vào”.”
Chiến Vương nhẹ nhàng hạ lệnh: “Chọn ngày lành tháng tốt, sắp xếp mai phục, nếu kẻ nào dám đến cướp người, gϊếŧ chết bất luận tội.”
Lần này, người của Thiên Âm phường tham gia đại hội Linh Âm có hơn ba trăm người. Chỉ một câu của Chiến Vương sẽ tiêu diệt một phần ba nhân số của Thiên Âm phường.
Cố Thu Âm lộ ra vẻ quyết tâm: “Không biết là ai cho Thiên Âm phường can đảm để bọn chúng đến giương oai ở Loan thành!”
“Hoa Ti Tú đã nhận tội rồi, chính là điệt nhi ngoan của ta.”
“Duệ vương càng ngày càng càn rỡ, vậy mà dám ra tay với ngài.” Cố Thu Lâm nghi ngờ: “Vậy sao ngài không vạch trần hắn đi?”
“Người ở trên chính là sinh phụ của điệt nhi của ta.” Mười sáu năm qua đi, hắn trở lại Loan thành, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như là dẫm trên lớp băng mỏng: “Lần Linh Âm đại hội này chính là để cảnh cáo ta, cho ta cưới nữ nhân mà Hiên Viên Minh Duệ không muốn để ta biết rõ vị trí của mình.”
“Nhưng ta cảm thấy Thanh Tuyết tiểu thư là người rất tốt.” Cố Thu Lâm nói.
Hiên Viên Thương Ca sững sờ: “Kẻ hành thích nàng đêm đó đã tra ra chưa?”
“Là Liễu Hạ Nguyên.”
“Trước tiên đừng động vào hắn.” Hiên Viên Thương Ca muốn bán ân tình cho nàng.
…
Mùng một tháng tư, Như Ý Đường.
Mưa rơi trên người, ướt sũng.
Liễu Hạ Nguyên hỏi: “Ngươi muốn mua Thăng Tiên Thảo?”
Na Lan nhận ra đối phương là Nhị thiếu gia Liễu gia, vội gật đầu: “Cần ít nhất một trăm năm.”
“Ở chỗ ta có một gốc Thăng Tiên Thảo ba trăm năm, dược hiệu tốt hơn.”
Na Lan vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng tìm được rồi.
“Muốn bao nhiêu tiền?”
Liễu Hạ Nguyên không đáp, giọng điệu thần bí nói: “Ngươi tên là Na Lan, đến từ Mộ Dung phủ, là nô tỳ bên cạnh Tứ tiểu thư Mộ Dung.”
“Ngươi! Sao ngươi lại biết?”