Linh Điền Có Manh Thú: Nghịch Thiên Luyện Đan Sư

Chương 15: Hắn Chủ Động Hiến Thân Cho Một Con Ma Cà Rồng.

Môi của nàng thật lạnh, lạnh như một khối băng. Nhưng khi đầu lưỡi liếʍ qua cổ tay thì lại vô cùng nóng hổi.

Hắn phát hiện bản thân như đang đứng giữa cảm giác lạnh nóng đan xen, kɧoáı ©ảʍ cực hạn khiến lý trí của hắn gần như sụp đổ.

Hắn ôm lấy vòng eo nhỏ bé của nàng, hai tay quấn chặt. Điều khiến hắn hài lòng chính là nàng không phản kháng, chỉ tập trung vào việc hút máu.

Bộ dáng của nàng lúc này như một con mèo xanh lông mềm, thỏa mãn mê say nếm đủ mỹ vị trần gian.

Thanh Tuyết không dám hút hết máu hắn, chỉ mới lửng dạ đã liếʍ láp vết thương của hắn.

Khi đầu lưỡi ấm áp chạm vào cổ tay, hô hấp của Gia Cát Hiểu Hàn ngưng lại, toàn thân căng thẳng, ngay cả cọng tóc cũng như muốn nổ tung.

Sau khi hút máu xong, hai mắt nàng mê ly, vừa ngây thơ vừa ngỡ ngàng. Gia Cát Hiểu Hàn hung ác, giữ vòng eo của nàng chặt hơn. Hắn muốn che giấu bộ dạng này của nàng, không muốn cho kẻ nào khác nhìn thấy.

Trong thân thể, mỗi một tế bào đều đang hấp thu huyết dịch, Thanh Tuyết cảm thấy một nguồn sức mạnh ôn hòa, dịu dàng tiến vào trong cơ thể, đó là dị năng hệ Thủy.

Dưới sự nâng đỡ của Hiểu Hàn, Thanh Tuyết nằm lên trên giường.

Chưa được mười giây, nàng liền làm rõ mọi chuyện, nhìn vào ánh mắt đối phương, chậm rãi biến từ ngơ ngác thành trấn tĩnh: “Hiểu Hàn, có chuyện ta muốn nói cho ngươi biết.”

Khi cặp mắt nàng không còn mông lung nữa, Gia Cát Hiểu Hàn mới thất vọng, chớp mắt một cái.

Hắn vỗ lưng nàng: “Nàng nên nghỉ ngơi đi, chuyện gì để sau rồi nói.”

Trong mắt của Thanh Tuyết Tạp Mạt Đa Tây Á, một nhân loại chưa rơi vào trạng thái nghiện mà đã chủ động hiến thân cho một con ma cà rồng thì người đó phải trân quý biết nhường nào.

Cho nên, nàng vô cùng tín nhiệm hắn.

Dù cho Gia Cát Hiểu Hàn không hỏi bất cứ thứ gì, nhưng Thanh Tuyết vẫn nói lý do cho hắn: “Ngươi cũng biết rằng ta không thể tu luyện. Sau khi trở về từ Tử Vong Cốc, thân thể ta đã xảy ra chút thay đổi.”

Lông mày Gia Cát Hiểu Hàn khẽ nhíu, sắc mặt lo lắng: “Thay đổi gì? Có thương tổn đến ngươi không?”

“Chỉ khi uống máu ta mới có thể no bụng, ta đang cố gắng thay đổi tình trạng này.”

Nghe vậy, lông mày Hiểu Hàn càng nhíu chặt hơn.

“Gần đây, ta tìm được một loại đan dược có thể làm dịu đi các triệu chứng này của ta, ngươi có nhớ ta rất muốn có Bồ Đề Hoa không? Đó chính là một trong số những vị thuốc.” Chỉ là làm dịu, rèn luyện thể chất chứ không phải thay đổi hoàn toàn.

Vẻ mặt Gia Cát Hiểu Hàn trở nên nghiêm trọng: “Ngươi đã nói cho ai biết chuyện này chưa?”

“Chỉ một mình ngươi.” Bạch Hổ cũng biết, nhưng nó không phải là người.

“Thanh Tuyết, hứa với ta, ngươi tuyệt đối không được nói với bất cứ ai về chuyện này.”

Hắn đang lo lắng cho nàng sao? Thanh Tuyết kinh ngạc, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh đầy ân cần kia, nàng liền hốt hoảng không thôi.

Đã nhiều năm rồi, nàng chưa từng được nhìn thấy một thứ tình cảm nào chân thành như thế.

Nàng là Huyết tộc đã sống ngàn năm, hầu hết mọi người đều trốn tránh nàng. Cho dù là người hầu thân cận nhất, đối xử với nàng rất tốt, nhưng hơn nửa cũng xuất phát từ sự sợ hãi.

Giờ phút này, có một người chân thành xuất hiện trước mặt nàng, khiến cho trái tim vốn đã già nua của nàng lại bắt đầu rạo rực.

Thấy nàng không nói gì, Gia Cát Hiểu Hàn cúi người đến gần nàng, giọng nói chậm rãi: “Thanh Tuyết, ta sẽ giúp nàng tìm nốt những vị thuốc còn lại. Đừng sợ, nếu nàng đói thì cứ đến tìm ta.” Nói thật, hắn cũng rất thích cái cảm giác khi nãy.

Gia Cát Hiểu Hàn nói chuyện rất nhẹ nhàng, giống như đây không phải chuyện lớn gì cả. Hắn biết, nếu hắn tỏ ra nghiêm túc thì nàng sẽ rất lo lắng. Nếu như vậy, không bằng hắn âm thầm tìm cách giải quyết.

“Cảm ơn ngươi, ta hứa với ngươi sẽ không nói cho người khác.” Bỗng nhiên, Thanh Tuyết cười, sự lạnh lẽo biến mất, ấm áp lòng người: “Thật ra đây cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Gia Cát Hiểu Hàn, nàng mở tay ra, trên lòng bàn tay chậm rãi xuất hiện một quả cầu màu xanh.

“Nàng có thể lấy được dị năng thông qua huyết dịch.” Gia Cát công tử lộ vẻ kinh ngạc, lập tức nhận ra mấu chốt trong đó.

Thanh Tuyết gõ nhẹ trán: “Ta chỉ nói cho một mình ngươi thôi đấy.”

Nàng không sợ hắn sẽ nói ra, vì nàng tín nhiệm hắn và cũng là vì thực lực của nàng.

Ở chỗ này, nàng là Huyết tộc cao quý nhất.

Gia Cát Hiểu Hàn hiện tại coi như là “Bán Huyết nô” của nàng, chỉ cần là con người bị Huyết tộc hút máu, dù chỉ có một ngụm cũng sẽ bị xác định quan hệ. Sau đó từ “bị hút thành nghiện” đến gắn bó, làm cho quan hệ ngày càng sâu sắc, cho đến khi hoàn toàn trở thành Huyết nô của nàng.

Cũng có người ý chí kiên định từ bỏ được “bị hút thành nghiện”, nhưng tình huống này đặc biệt ít, nhất là khi nàng vẫn là một quý tộc thuần huyết.

Nhưng Thanh Tuyết cũng không dám chắc, năng lượng thể ở thế giới này khác với thế giới trước nên nàng cần phải quan sát thêm một thời gian nữa.

Trước kia, nàng chưa từng chú ý đến tình trạng cơ thể của Huyết nô. Bởi vì với nàng, bọn họ chỉ là đồ ăn, nhưng với nam nhân trước mặt này, nàng sẵn sàng kiên nhẫn chờ đợi.

“Hiểu Hàn, sau khi ngươi trở về nhớ là phải bổ huyết. Trong khoảng thời gian gần đây, có thể trong cơ thể ngươi sẽ xuất hiện một chút…ham muốn. Nếu ngươi dùng dị năng để áp chế ham muốn thì là tốt nhất, nhưng ta sợ sau khi áp chế, tích lũy càng nhiều sẽ khiến ngươi càng thêm ham muốn.”

Vẫn chưa hết vui mừng khi nghe tin nàng có thể tu luyện, lại nghe những lời nói mập mờ của nàng, Gia Cát Hiểu Hàn cảm thấy hơi khó hiểu: “Ham muốn? Ham muốn cái gì?”

“Ngươi sẽ biết nhanh thôi.” Ánh mắt đối phương càng trở nên khó hiểu, Thanh Tuyết tỉnh táo nói: “Nếu ngươi không tiếp thụ được thì cứ đến đây nói với ta, ta sẽ giải trừ quan hệ. Đây chính là lời hứa ta dành cho ngươi.” Đây là lời hứa của công chúa Tạp Mạt Đa Tây Á, cho phép ngươi cơ hội đổi ý.

Gia Cát Hiểu Hàn vô cùng ngờ vực, nhưng biết rõ Thanh Tuyết không muốn nói nhiều, cho nên hắn không hỏi.

Nhưng mà rất nhanh, hắn liền hiểu ra ham muốn mà Thanh Tuyết nói la gì.

Thanh Tuyết viết những linh thực cần thiết của Quỳnh Tương Ngọc Lộ Đan lên trên ngọc giản, đưa cho Gia Cát Hiểu Hàn. Hắn lập tức kiên định mình sẽ nỗ lực tìm kiếm.

Sau khi tiễn Gia Cát công tử, Thanh Tuyết đi đến bên giường Ngọc Giới, kéo chăn cho hắn, sờ lên trán hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ổn định.

Sau đó, Thanh Tuyết rón rén rời khỏi phòng, đi vào không gian Linh Lung, mà không để ý thấy khóe miệng Ngọc Giới hơi nhếch lên.

“Tiểu Miêu, Bồ Đề Hoa phải trồng như nào?” Thanh Tuyết lấy sổ tay trồng cây mà Liễu Lam Anh đưa cho, lại lấy Bồ Đề hoa từ không gian giới chỉ, sau đó đánh thức tiểu lão hổ đang ngủ gật trên đồng cỏ.

Bạch Hổ xù lông nhảy lên, cái đuôi mềm oặt bỗng chốc căng cứng: “Nha đầu kia, bản đại gia đường đường là Thần thú Bạch Hổ! Tên của loài mèo không xứng với bản tọa!”

“Kháng nghị không được chấp thuận.” Thanh Tuyết nắm chặt lỗ tai tiểu Bạch Hổ, kéo nó đến trước cuốn sổ tay: “Mau giúp ta nhìn xem, trên này nói cái gì?”

“Nha đầu kia, ngươi bạo lực như vậy, coi chừng không ai thèm cưới ngươi đâu!” Bạch Hổ thở hồng hộc, đập móng vuốt lên trên cuốn sổ tay, bi kịch lập tức xảy ra.

“Roẹt roẹt!” Cuốn sổ tay lập tức tan nát!

Thanh Tuyết tức giận trừng mắt lườm Bạch Hổ, lấy cuốn sổ tay lên. May là không bị tổn hại nhiều, vẫn có thể nhìn được.

Vì tránh móng vuốt của Bạch Hổ phá hoại cuốn thư tịch, Thanh Tuyết đành phải tự đọc, đọc ba trang mà như đang đọc thiên thư.

Thanh Tuyết không thể không thừa nhận: “Ta đúng là không có thiên phú về dược.”

Bạch Hổ dùng cái đuôi cuốn lên phiến lá Bồ Đề hoa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thanh Tuyết: “Nha đầu, vào tay ngươi, Bồ Đề hoa này không quá ba ngày sẽ chết.”

Giống như không hiểu được ý châm chọc trong lời nói của nó, Thanh Tuyết nghiêm túc nói: “Ngươi không thế trông cậy vào một con ma cà rồng có thể trồng cây chứ.” Dù sao thì Huyết tộc cũng là một sinh vật hắc ám, thực vật thì luôn cần ánh sáng, hai thứ vốn hoàn toàn trái ngược.

“Ta có dị năng Quang Minh, có thể giúp ngươi chiếu khô nó, nhưng sau này luyện chế ra đan dược, dược tính sẽ giảm đi nhiều lắm.”

Bạch Hổ nhàn nhã, lắc lắc cái đuôi, lộ ra một hàm răng mèo, lại kết hợp với giọng nói kiêu ngạo như muốn ăn đòn. Thanh Tuyết lập tức phì cười.