Thần Côn Tiên Nữ: Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê

Chương 34: Mộng

Ngọ Nguyệt vừa giật mình vừa sợ hãi: "Tiểu thư đã biết nô tỳ lấy trộm đồ của người từ trước rồi sao?"

"Đúng."

"Vậy tại sao người không nói luôn lúc đó?"

"Là ta nể mặt ngươi, nhưng ngươi lại dùng thứ ấy để thách thức giới hạn của ta. Chuyện hôm nay và quá khứ đã qua, ta sẽ không nhắc lại nữa, từ nay về sau, ta và ngươi đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng."

"Không, nô tỳ không đi. Tiểu thư, xin người giúp nô tỳ lần cuối, một lần này nữa thôi, được không!"

Hỉ Dương cụp mắt xuống, nhìn dáng quỳ nhẹ nhàng của nàng ta.

Hình ảnh hiện lên trong đầu lại là hình ảnh nàng ta vênh váo tự đắc ở kiếp trước, liều lĩnh thuyết phục nàng để lấy tiền đi nịnh nọt người trên kẻ dưới Địch gia, còn cả hình dáng đáng thương của Kỳ Phi vì nàng ta mà chết.

Nàng mạnh dạn rút tay ra, đẩy Ngọ Nguyệt đang cố bám chặt nàng ngã xuống đất.

Thược Dược nghe thấy tiếng động thì lao ra khỏi nhà áp mái.

"Tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

"Cứ để nàng ta đi. Nhân tiện, bà nha tử đã đưa người đến chưa?"

"Nô tỳ đang định đến nói với tiểu thư đây, bà nha tử đưa đến 12 nha đầu, 5 tên tiểu tử, đại nhân nói tiểu thư muốn bao nhiêu thì cứ tự nhiên mà chọn, còn chi phí thì đại nhân sẽ trả."

“Không cần đâu, tự ta sẽ trả. Hơn nữa, những người này sau khi mua xong ta sẽ đưa đi.” Lúc nàng nói lời này, đôi mắt khẽ lướt qua Ngọ Nguyệt.

Ngọ Nguyệt nghe xong thì như sấm sét giữa trời quang mà khuỵu xuống đất.

Nàng ta không biết tại sao, rõ ràng những ngày qua nàng ta không làm gì sai, sao tiểu thư lại có thể thay đổi nhiều như vậy, có thể tuyệt tình đoạn ý với nàng ta như thế.

Nàng ta trợn tròn mắt nhìn, không nhịn được hỏi lại: "Tiểu thư, người thật sự định đối xử tàn nhẫn vô tình như vậy với nô tỳ sao?"

"Thược Dược, đưa người ra ngoài."

"Vâng."

Ngọ Nguyệt bị lôi ra ngoài, nàng ta vùng vẫy, la hét cuồng loạn.

"Người nhất định sẽ phải hối hận, hối hận vì những gì đã xảy ra hôm nay! Người nhất định sẽ hối hận!"

Nhưng vẻ mặt Hỉ Dương vẫn không có chút biểu cảm gì.

Khi Thược Dược quay lại, thấy nàng đang ngồi đợi ở cửa mà thất thần nhìn vào đám cỏ dại dưới bậc thềm.

Thần sắc có chút bi thương.

Chẳng lẽ nàng không nỡ bỏ người hầu kia sao?

Thược Dược ngẫm nghĩ, cân nhắc một hồi, rồi lên tiếng nói: "Tiểu thư có tâm sự gì sao?"

"Thược Dược, ngươi nói xem một người mơ một giấc mơ vừa đáng sợ lại vừa chân thật, nhưng những chuyện trong giấc mơ đó vẫn chưa xảy ra ngoài đời thực thì ta có nên bóp nghẹt nó trước không?"

Thược Dược gãi đầu, cảm thấy bối rối và lúng túng vô cùng.

Nàng ta không biết chữ nhiều, hơn nữa nàng ta cũng không thể hiểu được mấy những điều văn chương và thâm sâu này.

Nhưng nếu là nằm mơ thì nàng ta còn có thể hiểu lý giải được.

Nàng ta thường hay nằm mơ.

"Ý của tiểu thư là những việc khủng khϊếp trong giấc mơ hãi hùng ấy sẽ trở thành sự thật, sau này cần dự phòng trước có đúng không?"

"Ừm."

"Như vậy cũng đúng thôi, nhưng nô tỳ luôn cảm thấy nếu chỉ là một giấc mơ, mà ta cứ tìm cách trốn tránh bóp nghẹt nó trước thì có thể sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ, giả dụ như nô tỳ cũng mơ một giấc mơ đáng sợ, và trong giấc mơ, thuộc hạ và các huynh đệ của mình đang chấp hành nhiệm vụ thì bị người ta gϊếŧ chết. Nhưng nếu chỉ vì như vậy mà thuộc hạ không trở thành tay sai cho đại nhân thì không được chút nào, cho nên kể từ lúc đó, nô tỳ đã ra sức rèn luyện sức lực. Vì vậy, công phu của nô tỳ tiến bộ rất nhanh."

"Nô tỳ không biết giảng đạo lý gì cả, nhưng thấy tiểu thư chỉ vì một giấc mơ mà thấy không vui như vậy, nô tỳ cảm thấy chuyện này… ừm, lẫn lộn đầu đuôi rồi."

Hỉ Dương thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi nói đúng. Ta không nên sợ hãi trốn tránh chỉ vì có khả năng xuất hiện nguy hiểm, điều ta nên làm là khiến bản thân mạnh mẽ hơn, để vượt qua những điều khiến ta sợ hãi."

Nàng ngẩng đầu lên rồi mỉm cười, nụ cười như ánh mặt trời xán lạn.

Thược Dược hơi đỏ mặt, trong lòng cũng thấy tốt hẳn lên.