Thần Côn Tiên Nữ: Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê

Chương 21: Cầu Xin Tổ Tiên

Thấy Hỉ Dương chuẩn bị rời đi, Địch Dung Dung không chút nghĩ ngợi chạy ngay ra cửa: "Dạ minh châu đâu? Đưa dạ minh châu cho ta. Mẫu thân ta đã đồng ý đưa nó cho ta, vậy sao ngươi còn không đồng ý."

"Chỉ đơn giản là vì mẫu thân ngươi, không liên quan gì đến ta."

Hỉ Dương đẩy nàng ta ra rồi bước ra cửa.

"Dừng lại, ngươi dừng lại cho ta."

Địch Dung Dung tức giận đến mức chạy tới, mặt đỏ bừng: "Cho dù không có quan hệ gì, nhưng bây giờ ngươi vẫn đang ở trong nhà của ta, lẽ nào ngươi vẫn muốn được ăn uống miễn phí sao."

"Chắc chắn rồi, ngươi về bảo mẫu thân ngươi trả lại hôn thư cho ta. Ta sẽ trả hết số tiền cho những ngày ta ở đây."

Địch Dung Dung thấy mấy lời nói của mình không thấm vào đâu, tức giận vung tay giậm chân, hung dữ nói: "Ngươi đúng là kẻ sát nhân, cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Cẩn thận không cũng bị bắt đi và nhốt trong ngục. Lúc đó ta sẽ xem ngươi có thể mang theo tất cả các bảo vật quý giá không."

Khóe miệng Hỉ Dương trùng xuống, ánh mắt mờ mịt, thân hình mỏng manh của nàng trở nên yếu ớt dưới ánh mặt trời.

"Thực ra cho dù ngươi không thích Biểu huynh thì cũng không nhất định phải ra khỏi Địch gia."

Hỉ Dương nghe thấy vậy thì bỗng quay lại, nhìn thấy một người bước ra từ phía sau những bông hoa, đó là Ngô Phẩm.

"Chỗ này là nội trạch (nơi ở cho phụ nữ) phải không?"

"Ta nghe nói nàng gặp chút chuyện rắc rối nên đến thăm nàng, không ngờ lại gặp đúng lúc ngươi và biểu muội đang tranh cãi." Ngô Phẩm cười tủm tỉm: "Biểu muội đã được nuông chiều quá rồi, nàng đừng để ý."

Hỉ Dương không nói một lời. Nàng càng cảm thấy lời nói của Ngô Phẩm không có chút thiện ý nào.

Nó kinh tởm như một con ruồi hôi thối khiến người khác buồn nôn.

Kiếp trước nghe lời cô cô của hắn ta, vốn dĩ định lấy giấy hôn thú về rồi, nhưng thế nào mà trong nháy mắt lại hoàn lại cho Địch Quân Dương.

Người gì không có chút khí thế nào lại còn trông chả ra người chả ra ma, ha ha.

Hỉ Dương không chịu đựng được liền phản ứng lại với hắn ta. Ngô Phẩm có chút xấu hổ, hắn ta không cam lòng.

Nếu Địch phủ không muốn cưới nàng vào cửa, mà có vẻ nàng cũng không muốn gả đi, vậy thì kết hôn với hắn ta luôn có phải tốt hơn không.

Dù sao hắn ta cũng vừa có tài vừa có tiền, lại còn vô cùng đẹp trai.

"Nghe nói Kỳ Phi gặp phải tai họa. Nếu như thực sự phải cần đến sự giúp đỡ của tại hạ, cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng tại hạ cũng không chút do dự."

“Nói như vậy chắc là phải thực sự nhờ đến sự giúp đỡ của Ngô biểu thiếu gia rồi.” Hỉ Dương cười nhẹ, trong ánh mắt chứa đầy những tính toán xảo quyệt.

Ngô Phẩm đắm chìm trong nụ cười xinh đẹp của thiếu nữ, hắn ta đâu có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả đâu.

...

Đại sảnh im ắng vô cùng. Địch Dung Dung ngồi bên chân của tổ mẫu, cúi đầu khóc rưng rức.

Phu nhân Ngô thị không ngừng thao thao bất tuyệt với Địch Quân Dương: “Con thấy chưa? Từ ngày con bé đó đến nhà chúng ta đến giờ chưa có phút nào yên ổn. Chưa chính thức bước chân vào cửa Địch gia đã đυ.ng độ với tiểu muội, còn xem như vậy có được không?"

"Mẫu thân, tính cách của tiểu muội như thế nào, con là ca ca của muội ấy, con hiểu rõ hơn ai hết. Huống hồ Hỉ Dương còn không muốn gả cho con, mẫu thân đã ở một bên bên trọng bên khinh làm loạn mọi chuyện lên như vậy rồi, mẫu thân nghĩ con vừa mới lên làm Đại Lý Tự Khanh thì sẽ không bị người của Ngự Sử Đài buộc tội là người vong ân phụ nghĩa sao?”

"Nói linh tinh gì vậy? Con đường làm quan nhà chúng ta hanh thông lắm, tiểu nhi đừng lo lắng, không cần phải lo.” Ngô thị nhắm nghiền mắt lại, bắt đầu quay về một khoảng vô định mà thao thao bất tuyệt cầu nhờ các vị thần linh, hai tay chắp thành hình chữ thập, nhìn trông vô cùng thành kính.

Địch lão phu nhân đang đếm chuỗi hạt Phật, đưa tay sờ lên đầu Dung Dung: "Đứa bé ngoan, con được ca ca cưng chiều từ nhỏ rồi. Giờ thì hay rồi, ngay cả ca ca con cũng không giúp con nữa, con xem làm thế nào cho tốt đi.”

“Lão tổ tông, con sai rồi.” Nàng ta ngước đầu, đôi mắt đỏ hoe, khịt mũi cầu xin: “Người mau thuyết phục ca ca đi ạ. Người phụ nữ đó thật sự rất đáng sợ, lúc ở cùng với con ả ta mới lộ nguyên hình. Lão tổ tông, con lo rằng sau này không biết ca ca sẽ bị ả ta lừa như thế nào nữa.”