Đầu óc của Từ Kỳ bây giờ thật sự rất rối bời, cằm bị người đàn ông nắm chặt tới mức cậu tưởng như xương của mình sắp vỡ vụn đến nơi, nhưng Từ Kỳ lại không dám giãy giụa, chỉ đành rưng rưng nước mắt nhìn Ngũ Triệu Phong với ánh mắt tuyệt vọng và đau buồn.
“Đúng vậy… Thật sự xin lỗi…”
“Xin lỗi?” Nam thần cười giễu cợt một tiếng rồi chuyển sang nắm chặt lấy cổ tay cậu kéo đi về phía trước: “Tôi sẽ cho anh tiền, anh để tôi cᏂị©Ꮒ, như vậy chúng ta coi như thanh toán xong!”
Nghe thấy mấy từ thanh toán xong, Từ Kỳ không nhịn được khóc nức nở nghẹn ngào nói: “Không… Đừng mà…”
Nhưng vô dụng, nam thần mạnh mẽ lôi kéo cổ tay cậu đi vào trong một khách sạn nhỏ gần đó, sau khi kéo Từ Kỳ vào trong phòng thì bắt đầu tự cởϊ qυầи áo trên người mình xuống, vừa cởi vừa lạnh giọng ra lệnh: “Đồ cɧó ©áϊ, mau vạch lỗ da^ʍ ra!”
Chàng trai trẻ ngây thơ hay xấu hổ Từ Kỳ dần biến thành một bé cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ Kỳ Kỳ, cậu khóc nức nở rồi chậm rãi tự cởϊ qυầи trên người mình xuống, cặp đùi thon thả trắng nõn nhanh chóng lộ ra bên ngoài, lúc vén chiếc áo sơmi khá dài lên thì ngay lập tức có thể nhìn thấy một đóa hoa bé xinh da^ʍ dật đang ẩn mình phía dưới dươиɠ ѵậŧ nhỏ.
“Ư… Triệu Phong…”
“Mẹ kiếp đừng có gọi tên của tôi!”
“Ư…”
“Tự dạng chân ra!”
Từ Kỳ khóc lóc thút thít ngồi xuống mép giường, cậu từ từ dang rộng hai chân ra để bông hoa non mềm đỏ tươi nhanh chóng nở rộ, hai cánh môi thịt non nớt bị ngón tay thon dài mảnh khảnh tách sang hai bên lộ rõ thịt huyệt đỏ tươi ướŧ áŧ bên trong.
“Ư…”
“Nhanh lên! Phát da^ʍ giống như anh đã làm trên phát sóng trực tiếp cho ông đây xem đi!”
“Hu hu hu…” Từ Kỳ mở rộng âʍ ɦộ, vừa khóc lóc vừa vặn vẹo mông, ngay cả yết hầu cũng hơi run rẩy, cuối cùng mới đành chịu thua vứt bỏ lòng tự trọng của mình rồi rêи ɾỉ kêu lên: “Em chính là bé cɧó ©áϊ Kỳ Kỳ… Em thích dươиɠ ѵậŧ lớn của ba ba đại gia nhất… Em yêu côn ŧᏂịŧ bự… Em có một cái lỗ hoa của phụ nữ… Sinh ra chính là để cho ba ba thọc vào… Hu hu hu…”
Ngũ Triệu Phong nghe thấy mấy lời rêи ɾỉ của cậu trong lòng vừa tức lại vừa hận nhưng du͙© vọиɠ cứ từng chút từng chút một đốt cháy não anh, gậy thịt của anh cứng mất rồi, con quái vật to lớn của người thường xuyên chơi thể thao đang căng phồng lên dưới lớp vải đen, ngay cả chiếc quần tây cũng sắp bị căng rách ra đến nơi, nhìn thấy nam thần bị mình làm cho cương cứng khiến Từ Kỳ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cậu vô thức hơi khép đùi lại.
Nhưng Ngũ Triệu Phong lại thô bạo tách rộng hai chân cậu ra, nhìn chằm chằm cái lỗ hoa đói khát đang không ngừng có rút mấp máy, anh tiếp tục khàn giọng ra lệnh: “Mau cầu xin ông đây cᏂị©Ꮒ anh đi.”
“Cầu… Cầu xin ba ba hãy mau cᏂị©Ꮒ chết em đi…”
“Ba ba?” Ngũ Triệu Phong càng nghe thì côn ŧᏂịŧ lớn của anh càng cứng hơn, anh không chịu nổi nữa bèn nhanh chóng kéo khóa quần, móc chim bự của mình ra rồi hỏi: “Muốn cầu xin ba ba cᏂị©Ꮒ anh thì phải nói thế nào?”
“Ư… Ba ba… Cầu xin ba ba mau dùng c̠ôи ŧɧịt̠ to bự của ngài… Dùng cây xúc xích khổng lồ… Cắm vào cái lỗ da^ʍ của em đi…”
Dươиɠ ѵậŧ to lớn của Ngũ Triệu Phong đã sớm cương cứng dựng thẳng từ lâu, cây gậy thịt to lớn dài gần hai mươi tám centimet đang nổi đầy gân xanh cực kỳ dữ tợn, trông y như một con quái vật khổng lồ có màu tím đen, Từ Kỳ càng nhìn thì trái tim càng đập loạn xạ, cả khuôn mặt đẫm nước mắt bỗng chốc trở nên đỏ bừng.
“Từ Kỳ, tôi thích anh.”
Từ Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam thần đang dí sát lại gần mình, không hiểu sao cậu lại nhìn thấy bên trong ánh mắt âm u lạnh lẽo của anh lộ ra tình yêu nóng bỏng đang rực cháy, trước đây Từ Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như này bao giờ!
Nhưng Ngũ Triệu Phong vừa dứt lời thì qυყ đầυ to béo đã nhanh chóng thọc mở hoa huyệt của cậu, còn chưa đợi Từ Kỳ kịp làm quen với lần đầu anh đã dùng sức tàn nhẫn cắm lút cán vào bên trong!