Đến lượt đám Vệ Tam học thực hành điều khiển cơ giáp, nội tâm của Vệ Tam cũng rất kích động, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cơ giáp chiến đấu chân chính. Tuy rằng đó chỉ là một chiếc cơ giáp cấp B đã bị đào thải, thế nhưng cô vẫn không thể không phấn khích. Đặc biệt, sâu trong nội tâm, Vệ Tam còn là một người cuồng nhiệt yêu cơ giáp.
" Trước hết, mọi người hãy tới nhận biết các bộ phận chính của cơ giáp đi, để sau này dễ dàng điều khiển hơn." Lý Bì chỉ vào chiếc cơ giáp màu xanh xám gần đó, rồi giới thiệu một số bộ phận bên ngoài của cơ giáp. Sau đó lại mở quang não ra, phát hình chiếu bên trong khoang điều khiển của cơ giáp ra, " Khoang điều khiển bình thường đều do bộ phận kết nối và thao tác bằng tay khống chế hỗ trợ lẫn nhau. Điều này cũng có ý nghĩa là cảm giác cao hay thấp cùng tốc độ tay nhanh hay chậm là hai nhân tố quan trọng nhất để đánh giá một vị cơ giáp đơn binh."
Mọi người nín thở nghe Lý Bì giảng giải, chỉ sợ nghe sót mất chữ nào đó.
“…… Đều nhớ rõ rồi chứ?” Sau khi Lý Bì giới thiệu xong, không biết lại nhấn vào cái gì mà khoang cơ giáp đột nhiên mở ra," Nói nhiều nữa cũng không bằng để các em tự mình đi trải nghiệm. Bây giờ từng người một dựa theo mã số học sinh lần lượt đi lên, mỗi người sẽ có mười lăm phút thực hành, số 108009 đi lên trước."
Mã số học sinh của bọn họ là dựa theo niên khóa nhập học + vị trí xếp hàng của lần đầu tiên khai giảng mà ra, lúc đi thi lại thêm số lần đi thi vào giữa dãy số. Mặc dù học sinh chuyển trường và tử vong không cần mã số học sinh, thế nhưng những người khác vẫn giữ nguyên mã số học sinh ban đầu.
Mọi người hâm mộ nhìn số 108009 đi lên đâu tiên, có điều bọn họ nhanh chóng hiểu được điều khiển cơ giáp cũng không phải là một việc đơn giản. Mười lăm phút trôi qua, số 108009 mới miễn cưỡng làm cho cơ giáp bước ra một chân, nhưng lúc cậu ta bước xuống thì đã mồ hôi đầm đìa.
" Khá tốt, lần đầu tiên đã có thể làm cho nó cử động." Lý Bì khen một câu.
Mọi người đều cho rằng Lý Bì chỉ đang an ủi mà thôi. Kết quả các học sinh lần lượt đi lên, xong lúc đi xuống thì người nào cũng giống như vừa chạy nước rút mười mấy km vậy, cả người mồ hôi nhễ nhại. Thế nhưng căn bản không thể làm cơ giáp động đậy một chút nào.
Mấy chục học sinh lần lượt đi lên thực hành, từ sáng sớm đến buổi tối, người có thể làm cho cơ giáp động đậy cũng ít ỏi không có mấy. Mà mấy người ít ỏi này trên cơ bản đều là những người đứng đầu mỗi bài kiểm tra, thường là học sinh có cấp bậc từ cấp B trở lên, có khả năng tiến vào cấp A.
“ Số 108429, đi lên.” Ánh mắt của Lý Bì rơi vào trên người của học sinh cuối cùng.
Vệ Tam tiến lên một bước, nhanh chóng bò vào trong khoang cơ giáp.
Lúc này, học sinh phía dưới đều lấy lại tinh thần, mở to hai mắt, chuẩn bị nhìn xem Vệ Tam có thể điều khiển cơ giáp tới trình độ nào.
Tuy rằng mấy năm trước thành tích của Vệ Tam đều ở mức trung bình, nhưng năm ngoái lại biểu hiện rất xuất sắc. Ngay cả Thái Ngô Đức lớp bên cạnh cũng bị đè xuống đất mà đánh, rất khó không khiến người ta chờ mong.
" Nghe nói lần đầu tiên Thái Ngô Đức thực hành đã có thể điều khiển cơ giáp đi một vòng quanh sân thể dục rồi đấy."
“Đi một vòng?! Cậu ta biếи ŧɦái như vậy sao?"
" Dù sao thì cảm giác cũng là cấp A, nên có ưu thế về cấp bậc trong việc điều khiển cơ giáp cấp B."
" Vệ Tam hẳn là mạnh hơn so với Thái Ngô Đức."
" Đó là điều chắc chắn."
... ...
Vệ Tam ngồi trên ghế lái, đội mũ giáp lên, hai bên thái dương lập tức có thể cảm nhận được dòng điện chạy qua. Vệ Tam nhìn lướt qua bảng điều khiển trước mặt, chức năng của mấy cái phím ấn mà Lý Bì nói vừa nãy cô đều nhớ kĩ trong lòng. Cô thử ấn hết mấy cái nút đó một lần, cơ giáp thỉnh thoảng sẽ giang hai tay biến thành cây đao hoặc nòng pháo.
Mấy động tác này cũng không có gì xa lạ, các bạn học trước đó đều đã từng thử qua một lần.
Vệ Tam nhắm mắt, ở trong đầu phân tích cấu tạo của chiếc cơ giáp này, có một số thứ cô khiến không thể hiểu được.
Nếu có thể tách rời chiếc cơ giáp này thì tốt rồi.
Vệ Tam tiếc nuối mở to mắt, sau đó cố gắng điều khiển cơ giáp đi về phía trước.
"A, cử động rồi, cử động rồi."
Có học sinh tinh mắt chỉ vào một chân của cơ giáp kích động nói, Vệ Tam quả nhiên lợi hại.
Lý Bì thấy thế, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, nhưng mà giây tiếp theo nụ cười đã cứng đờ ở trên mặt.
‘ phanh ——’
Vệ Tam cùng với cơ giáp cùng ngã trên mặt đất.
Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người: “……”
Mãi mãi mới có người lên tiếng:" Ha ha, biên độ dao động của động tác này lớn hơn so với tất cả mọi người, hẳn là rất lợi hại ha."
Những người khác: “……” Vệ fan cũng không cần phải thổi phồng như vậy.
Lý Bì cau mày cưỡng chế mở khoang điều khiển ra, chỉ thấy Vệ Tam gục ở bên trong, không có một chút động tĩnh gì.
“Vệ Tam, Vệ Tam!”
“A?”
Vệ Tam mơ mơ màng màng nghe thấy có người đang gọi mình, theo bản năng đáp lại.
" Em đi ra trước đã." Sắc mặt Lý Bì nặng nề đến khó coi, nhìn thấy Vệ Tam như vậy, trong lòng không khỏi có suy đoán không tốt.
Hắn dạy dỗ nhiều học sinh như vậy, không phải là chưa từng gặp qua người có cảm giác thấp nhưng tố chất thân thể mạnh mẽ, nhưng Vệ Tam…… Hắn không hi vọng xảy ra chuyện như vậy với cô.
Vệ Tam ngẩn ngơ bò ra, quay đầu nhìn về phía cơ giáp bị ngã xuống đất, sau đó nói với Lý Bì:" Lão sư, em xin lỗi.”
" Có chuyện gì xảy ra với em vậy?" Lý Bì hỏi.
Vệ Tam sờ sờ cái đầu vừa bị va đập, lại sờ sờ bụng: “ Em có hơi đói bụng một chút."
Hôm nay là lần đầu tiên học thực hành, từ sáng sớm đến buổi tối, tất cả mọi người đều say sưa thích thú xem thực hành, ngay cả nhà vệ sinh cũng không nỡ đi, chứ đừng nói gì đến việc đi ăn cơm.
Lý Bì: “……”
Hắn hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn những học sinh khác:" Đều đi ăn cơm đi, cơm nước xong, người nào còn muốn xem Vệ Tam thực hành thì quay lại đây."
Nói xong, Lý Bì kéo Vệ Tam đi ra ngoài.
Dẫn Vệ Tam vào một quán cơm, Lý Bì gọi cả bàn thức ăn.
“Lão sư, mua dịch dinh dưỡng vừa tiện lợi lại còn giá rẻ." Vệ Tam không quá bằng lòng nói, huống hồ giá của một bàn thức ăn này đủ cho sư nương nấu được mấy bữa rồi.
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Trong lòng Lý Bì có mấy cái suy đoán nhảy qua nhảy lại, hắn nhìn Vệ Tam nghiêm túc nói," “Ăn cơm no, đợi chút nữa lại đi thử xem.”
“Nga.”
Sau khi một bàn thức ăn lớn được dọn lên Lý Bì hoàn toàn không có chạm vào, chỉ nói:" Em ăn đi, còn ăn được thì cứ ăn."
Vệ Tam không có nghĩ nhiều, thoả thích ăn cơm, sau khi quét sạch thực ăn trên bàn, còn thoả mãn no nê mà ợ một cái.
Lúc Lý Bì cùng Vệ Tam trở lại sân huấn luyện, tất cả học sinh đều đã sớm đến đông đủ, bọn họ đều muốn xem Vệ Tam điều khiển cơ giáp.
Vệ Tam ăn cơm no, đầu cũng không choáng mắt cũng không hoa, vào trong khoang cơ giáp lần nữa, điều khiển cơ giáp đứng dậy.
“Ác ——”
Các học sinh có mặt ở đây không khỏi đồng loạt hô lên.
Đây đã không phải vấn đề điều khiển cơ giáp động đậy nữa, mà là vừa rồi cơ giáp đứng dậy. Đầu tiên là chống hai tay xuống đất làm điểm tựa, sau đó khụy chân quỳ trên mặt đất từ từ đứng lên. Để làm ra một loạt động tác này, đòi hỏi sự cân bằng của cơ giáp.
Đây là thiên phú, đây là sự khác biệt của cảm giác cao thấp.
Vệ Tam tuyệt đối là cấp A!
Lý Bì nhìn cơ giáp bắt đầu đi lại kia, sắc mặt phúc tạp.
Mười phút sau, Vệ Tam từ bên trong đi ra.
Các bạn học cùng lớp lập tức vây xung quanh cô, chúc mừng chúc mừng, hỏi kỹ xảo hỏi kỹ xảo. Vệ Tam vừa mới trả lời mấy người thì bị Lý Bì kêu ngừng.
“Hôm nay là lần đầu tiên thực hành, cho nên tất cả mọi người đều phải tới. Nhưng tuần sau học sinh trong lớp sẽ được chia thành từng nhóm để học lớp thực hành, như vậy thời gian thực hành của mỗi người đều sẽ được kéo dài. Được rồi, đều về nhà đi."