Sau khi cắn thêm hai miếng dưa hấu nữa, mùi vị chát chát khiến Hàng Lập Hiên nhận ra, quả dưa này hình như cũng chưa chín lắm.
Đúng lúc điện thoại di động gửi tới vài tin nhắn, Hàng Lập Hiên đặt miếng dưa hấu đang ăn dở lên bàn, chuẩn bị trả lời.
- Xin chào, Hàng tiên sinh, cậu có tiện nghe điện thoại không? Tôi là người phụ trách lần trước, ngài Trần.
Nhìn thoáng qua tin nhắn này, Hàng Lập Hiên hơi khó hiểu, người phụ trách này không phải là người lúc trước dẫn cậu tới cửa cho thú ăn sao?
Lẽ nào việc cậu thôi miên cự lang kia đã bị phát hiện rồi? Hay là đã xảy ra vấn đề gì?
Suy nghĩ một chút, Hàng Lập Hiên vẫn trả lời lại một tin.
- Rất tiện nghe điện thoại.
Tin nhắn vừa gửi qua, đối phương đã lập tức gọi tới, đầu dây lời ít ý nhiều nói ra ý định của mình.
Thì ra sau khi Hàng Lập Hiên cho cự lang ăn, nó đã không muốn để cho người khác cho ăn nữa, hơn nữa, cảm xúc còn có chút nóng nảy, thỉnh thoảng còn làm ra hành vi tự hại chính mình.
“Cho nên, những vết thương trên người nó đều là tự mình gây ra?”
"Đúng vậy, chuyện này chủ thuê cũng không muốn cho người khác biết. Trước đó, sau khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nó vẫn luôn làm thương tổn chính mình, không có cách nào trấn an được tâm tình, một mực không chịu ăn uống và chữa thương."
“Ra là vậy......”
Cự lang ăn cái gì cũng phải xem tâm trạng của nó, lúc trước Hàn Lập Hiên đến, quan sát từ những vết thương trên người cũng có thể nhìn ra được, tâm tình của nó có bao nhiêu không ổn định.
Nếu cứ để thức ăn ở đó, nó cũng lạnh nhạt không thèm để ý tới.
"Tuy nhiên, có vẻ như nó rất thích Hàng tiên sinh, còn nguyện ý ở gần cậu ăn cơm. Chủ thuê rất hy vọng được hợp tác lâu dài với cậu. Cậu chỉ cần đút nó ăn một bữa mỗi ngày là được, tiền lương đãi ngộ thì có thể tự mình đề xuất."
Nghe người phụ trách nói như vậy, hai mắt Hàng Lập Hiên lập tức sáng lên, cậu đã nói rồi mà, cậu nhất định là nhân vật chính, có hào quang nhân vật chính!
“Vậy Hàng tiên sinh, bây giờ có tiện không? Tiền lương có thể trả hàng ngày.”
Nghe người phụ trách nói, ý tứ chính là, hiện tại cự lang đang bị thương, mỗi ngày đều phải ăn rất nhiều mới có thể mau khôi phục được, hi vọng cậu hôm nay cũng có thể lại đến đút cho nó một bữa nữa.”
“Được, tôi lập tức đến ngay.”
Hàng Lập Hiên đương nhiên sẽ không từ chối, cúp điện thoại liền có chút áy náy nhìn Hoài Cảnh Thước cười cười, "Tôi phải đi làm thêm đã, khi nào về sẽ thu dọn những thứ này sau."
Cậu đang nói đến đống hỗn độn, linh tinh kia.
“Không sao, tôi sẽ dọn.”
“Không cần, không cần, cứ đợi tôi trở về.”
Nói tạm biệt với nam chính, Hàng Lập Hiên liền vội vã bắt taxi, chuẩn bị đi xem cái phiếu cơm dài hạn kia.
Chỉ là, Hàng Lập Hiên hoàn toàn không biết, sau khi cậu rời đi, Hoài Cảnh Thước đã vô thức nhìn mãi miếng dưa hấu mới ăn được một nửa, được đặt ở trên bàn.
Cổ họng khô khốc có một ngọn lửa ẩn giấu, yết hầu Hoài Cảnh Thước trượt vài cái, như thể cực kì khát.
Vẻ mặt Hoài Cảnh Thước hơi rối rắm.
Hắn cảm thấy bản thân có gì đó không đúng, hành vi như vậy nghe sao cũng thấy có chút biếи ŧɦái.
Bất quá......
Đợi đến khi Hoài Cảnh Thước nhận ra được, hắn đã cầm miếng dưa hấu kia lên rồi.
Bình thường đều là người khác mua dưa hấu ngọt nhất cho Hàng Lập Hiên ăn, nên cậu làm sao có thể tự chọn được dưa hấu, quả thực, quả dưa mà cậu chọn rất khô và không ngọt chút nào.
Bề ngoài dưa hấu cũng không tính là đẹp mắt, vừa nhìn liền biết không có mùi vị gì, ngay cả mọng nước cũng không.
Vậy mà ở trong mắt Hoài Cảnh Thước, nó phảng phất như mang theo một cỗ hương vị ngọt ngào, tản ra khí tức mê người, nguy hiểm đến cực điểm, âm thầm dụ dỗ hắn: Mau nếm một miếng đi.
Chỉ nếm thử thôi mà!
Giống như bị cám dỗ, Hoài Cảnh Thước đã cắn một miếng, biểu tình lại có chút mê mang.
Đây chỉ là một miếng dưa hấu rất bình thường, thậm chí có thể nói là không ngon.
Nhưng tại sao......
Lại làm hắn kích động đến sống lưng đều chảy đầy mồ hôi, không đến năm phút, hắn đã cố gắng giãy giụa chống lại.
Lau nước dưa hấu vương trên khóe miệng, Hoài Cảnh Thước khẽ nhíu mày, hắn hoàn toàn không biết tại sao mình lại làm ra hành vi có thể nói là si hán như vậy.