Mị Ma Dụ Bắt Ái

Quyển 1 - Chương 4: Giả Say Dụ Dỗ Nam Chính

Trình Ninh ở trong yến hội bị chuốc không ít rượu, chờ lúc được rời đi thì sắc mặt đã ửng hồng, ý thức mơ hồ không rõ, lúc xuống lầu trọng tâm của Trình Ninh không được ổn định, đầu gối mềm nhũn muốn ngã về phía trước.

“Cẩn thận.”

Lệ Tu Danh nhanh chóng ôm Trình Ninh vào trong ngực, vòng eo của Trình Ninh nhỏ đến bất ngờ, Lệ Tu Danh cảm thấy một tay hắn cũng có thể nắm gọn.

“Ách.”

Bàn tay trắng nõn của Trình Ninh vắt lên bả vai Lệ Tu Danh, đầu đang rũ xuống lại chậm rãi nâng lên, khóe mắt ửng đỏ nhìn nhìn, thẳng đến khi hô hấp Lệ Tu Danh đình trệ.

“Tổng giám đốc?”

“Về biệt thự.”

Phân phó tài xế xong, Lệ Tu Danh nâng bảng cách âm lên, khoang ghế sau chỉ còn lại hai người Lệ Tu Danh và Trình Ninh.

Lệ Tu Danh vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Trình Ninh, hơi dùng sức đưa ngón cái vào trong miệng.

“Hừ.”

Dị vật chui vào miệng làm cho Trình Ninh có chút khó chịu, rầm rì một tiếng muốn dùng đầu lưỡi đẩy ra ngoài, nhưng dị vật lại quá mức ương ngạnh, lưỡi nhỏ cố gắng nửa ngày cũng không có tác dụng, thậm chí còn bị dị vật liên tục đè lên trêu đùa.

Thật vất vả chờ dị vật tự mình rời đi, không đợi Trình Ninh thở dốc vài giây, đôi môi đỏ mọng đã bị phủ bởi thứ gì đó, lần này công kích càng thêm mãnh liệt điên cuồng, hớp hết dưỡng khí mỏng manh trong cơ thể, làm toàn thân Trình Ninh mềm nhũn, không có nổi nửa điểm khí lực để phản kháng.

Một lúc lâu, Lệ Tu Danh mới nhả đôi môi đỏ mọng của Trình Ninh ra, ánh mắt lóe lên một tia thoả mãn.

“Tổng giám đốc, tới rồi.”

Lệ Tu Danh ừ một tiếng, ôm Trình Ninh say rượu vào lòng, nhanh chân bước lên lầu.

Nhìn trợ lý nằm trên giường, Lệ Tu Danh vừa nới lỏng cà vạt vừa rướn người về phía trước, quần áo từng cái bị cởi ra, lập tức phơi bày hết thịt da non mịn.

Lệ Tu Danh yêu thích không buông tay, ngắm nhìn bộ ngực lẳиɠ ɭơ phấn nộn, cổ họng Lệ Tu Danh khẽ lăn lộn, ngậm ngay nó vào miệng.

“A ha a...... A ha.....”

.

Trình Ninh đối với việc này đặc biệt mẫn cảm, lập tức xuất hiện phản ứng.

Nghe Trình Ninh yêu kiều rêи ɾỉ, côn ŧᏂịŧ của Lệ Tu Danh càng lợi hại sưng hơn, gần như không thể chờ đợi được nữa, hắn khẩn cấp lột sạch số quần áo còn lại ra.

Không có lông, Lệ Tu Danh trong mắt loé lên ngọn lửa, nắm tiểu dươиɠ ѵậŧ bao vây trong lòng bàn tay.

Xúc cảm trơn nhẵn làm hô hấp Lệ Tu Danh trầm trọng.

"Haaah...uhaaah ...haha..."

Vì đang giả say nên Trình Ninh không hề cố kỵ chút nào, lãng thanh rêи ɾỉ ra tiếng, thật sự rất thoải mái, tiểu nhục bổng được Lệ Tu Danh làm cho cứng rắn đứng lên, chóp đỉnh yểu điệu phun ra chất nhầy trong suốt.

Lệ Tu Danh cười khẽ hai tiếng, mình đúng là điên rồi mới cảm thấy đáng yêu.

Tâm tình vô cùng tốt tiếp tục lột sạch quần áo trên người Trình Ninh ra, tính dục tăng vọt trong khoảnh khắc này lại biến thành một cỗ nồng đậm lửa giận.

“Da^ʍ tiện.”

Nhìn miệng huyệt ngậm vào tượng gỗ, Lệ Tu Danh lập tức nhớ tới Trình Ninh và Lệ Viễn Sơn mắt đi mày lại trong phòng họp, thứ này là ai đút vào thì không cần nói cũng biết.

Lệ Tu Danh trầm mặt chụp lấy tượng gỗ, một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ lớn theo đó phun ra ào ào, thấm ướt hết vỏ chăn.

Lệ Tu Danh không chút do dự, trực tiếp cắm đại côn ŧᏂịŧ xuyên vào tao huyệt của Trình Ninh.

“Ha ha a a a...... A ha a a......”

Bị kɧoáı ©ảʍ xâm phạm quá mức mãnh liệt, Trình Ninh đột nhiên mở mắt thật to, nỗ lực muốn nhìn rõ người đang cưỡi ở trên mình là ai.

“Hư A ha a...... Là, là ai...... A a a a không muốn...... Đi ra ngoài HA a a a a.”

Lệ Tu Danh cười lạnh, cúi người liếʍ lên vành tai Trình Ninh, nhẹ giọng nói.

“Dâʍ đãиɠ, nhìn cho rõ, người đang chơi em bây giờ là ai.”

“Haaah Aha...... A ha a...... Tổng giám đốc!”