Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 29: Quân thiếu ác ma đừng đến đây (Phiên ngoại)

Có lẽ cô ấy cũng nhận ra có gì đó không đúng nên lập tức chạy mất. Nhưng kỹ thuật trượt băng của cô ấy quá kém, lại sắp ngã xuống đất.

Lúc đó, không biết ma sai quỷ khiến thế nào mà tôi lại ôm eo cô ấy. Đây là lần đầu tiên tôi ôm eo con gái. Xúc cảm này thật sự quá tinh tế rồi, tôi lo lắng chỉ cần mình không cẩn thận một chút là có thể bẻ gãy eo cô ấy. Tôi vội vàng buông tay ra.

Nhưng cô ấy thì sao. Tôi cứu cô ấy, cô ấy không những không biết ơn. Ngược lại còn trách tôi không để cô ấy đứng vững, hại cô ấy té ngã. Phản ứng của cô ấy chậm chạp, chuyện này có thể trách tôi sao?

Tôi không muốn quan tâm đến cô ấy nữa, đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại quần áo.

Khi quay lại, tôi nhìn thấy cô ấy bị một đám nữ sinh bắt nạt. Lúc đó tôi nổi lên một cơn giận không thể giải thích được. Cô ấy ngốc như vậy, tại sao còn có người bắt nạt cô ấy chứ.

Tôi kéo cô ấy ấn lên tường. Nhìn vẻ mặt sợ hãi như nai nhỏ đó của cô ấy, tôi cảm thấy rất thú vị, giống như muốn hù dọa cô ấy một chút vậy. Ai ngờ cô ấy lại sợ hãi như vậy, đứng trên mặt đất bằng phẳng vậy mà còn ngã xuống đất.

Thấy cô ấy có chút đáng thương nằm dưới đất, tôi giống như phát hiện ra một con mồi thú vị, tôi muốn bắt nạt cô ấy nhiều hơn.

Tôi đưa cô ấy đến phòng học. Các bạn học đều đã đi học rồi, trong phòng học chỉ có hai người chúng tôi.

Không biết tại sao cô ấy đột nhiên ngất xỉu, tôi có chút lo lắng. Nhưng tôi nhìn biểu cảm phong phú của cô ấy, sắc mặt cô ấy trông cũng không giống bị bệnh. Nên tôi ôm cô ấy ngồi xuống bàn, quan sát cô ấy.

Thấy cô ấy sắp tỉnh lại, tôi bôi máu lên bàn. Không ngờ cô ấy vậy mà thật sự cho rằng tôi làm cô ấy trên bàn.

Nữ sinh bình thường nếu như gặp phải chuyện này, nhất định sẽ làm ầm lên bắt tôi chịu trách nghiệm. Nhưng cô ấy lại không muốn, thậm chí còn khóc nữa.

Chuyện này khiến tôi rất không vui, nghiêm túc nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.

Mùi vị của cô ấy rất được, cũng rất thú vị. Đúng lúc tôi có thể lấy cô ấy làm cái cớ để ngăn cản mối liên hôn với nhà họ Ngọc.

Sau đó cô ấy bị bắt cóc. Hôm đó là lần đầu tiên tôi sợ hãi như vậy. Tôi sợ người thú vị như cô ấy xảy ra chuyện.

Sau khi cứu được cô ấy, tôi ôm chặt cô ấy vào trong lòng. Tôi mới cảm thấy trái tim mình sống lại rồi, tôi không biết mình thích cô ấy từ lúc nào nữa. Nhưng khi phát hiện ra, tôi muốn để cô ấy ở bên cạnh mình mãi mãi, không được rời khỏi tôi.

Tôi thích bắt nạt cô ấy, thích nhìn dáng vẻ cô ấy giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Nói thật, mùi vị đồ ăn mà cô ấy làm chẳng ra làm sao, nhưng tôi chỉ thích ăn đồ cô ấy nấu. Đây là mỹ vị chỉ có mình tôi mới được hưởng thụ, có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.

Tôi thích giao quần áo của tôi cho cô ấy giặt tay. Như vậy cô ấy mới yêu tôi.

Nhìn thấy cô ấy cầm kìm kẹp đồ lót của tôi, gương mặt nhỏ của cô ấy tức giận phồng lên, tôi cảm thấy rất đáng yêu!

Tôi để cô ấy ở nhà tôi. Không có việc gì chúng tôi sẽ hôn hôn, vun đắp tình cảm.

Hôm tụ họp đó, tôi bị người khác bỏ thuốc. Lúc đó người trong đầu tôi nghĩ đến chỉ có cô ấy. Nhìn thấy Ngọc Đình Đình còn xinh đẹp hơn cô ấy, tôi chỉ cảm thấy chán ghét.

May mà cô ấy đến tìm tôi. Cô ấy giống như từ trên trời rơi xuống, đứng trước mặt tôi. Lúc đó tôi không thể kìm nén được ngọn lửa trong cơ thể mình nữa, tôi rất muốn đẩy ngã cô ấy xuống.

Nhưng mà cô ấy không muốn cho tôi, cuối cùng cô ấy dùng tay giúp tôi. Nghĩ đến chuyện đó là tôi cảm thấy rất ngại, những mà cảm giác cũng rất tốt.

Cho đến đêm tân hôn, cô ấy mới biết đây mới là lần đầu tiên của chúng tôi. Vẻ mặt lúc đó của cô ấy, khiến trong lòng tôi cười như nở hoa. Bà xã thật sự quá ngốc mà!

Nhưng mà không ngờ cô ấy lại trở thành người bắt nạt tôi. Cô ấy để một người đàn ông to lớn như tôi đi nấu cơm, quét dọn, làm việc nhà. Nếu không cô ấy sẽ tức giận không quan tâm đến tôi, không ngủ cùng tôi nữa.

Không còn cách nào khác, để được ăn thịt, tôi chỉ đành nhẫn nhục chịu khó làm theo ý cô ấy. Nhưng mà bà xã tôi vẫn không để tôi ăn thịt thỏa thích.

Rất nhiều lần đều là tôi mua thuốc về âm thầm cho cô ấy uống, mới có thể đổi lại được mấy bữa thịt.

May mà bà xã tôi tương đối ngốc, không phát hiện ra!

Trong phòng khách truyền đến tiếng gọi: “Ông xã, đi rửa bát đi!”

“Được, bà xã anh đi ngay đây!”

Ai~ Không nói nữa, tôi đi rửa bát đây. Nếu không tối nay tôi không có thịt ăn đâu! ╮(╯▽╰)╭



Lần đầu tiên viết phiên ngoại, ha ha, tạm chấp nhận xem một chút!