Quỷ Đạo Tu Tiên: Ta Có Thể Miễn Trừ Đại Giới!

Chương 29: . Thuật Pháp Cấp Thấp

Nhậm Thanh âm thầm suy tư, đối với hắn mà nói, đệ tử bên trong võ quán thì ngay cả tu sĩ cũng không được tính, căn bản không cách nào cấu thành uy hϊếp.

Cần suy nghĩ nhất chính là làm sao ổn thỏa lấy được Thần Túc Kinh, đồng thời sau đó tự mình thoát ra ngoài.

Mặc dù trên người có mặc trang phục nha sai nhưng trên thực tế lại dễ dàng bị xem nhẹ, dù sao chỉ là nha môn đã có hơn ngàn tên nha dịch.

Đương nhiên Nhậm Thanh dù là bại lộ thuật pháp, mà chưa gia nhập lính cai ngục, nhưng ít nhất thì có Tống Tông Vô chứng minh lai lịch thuật pháp của hắn.

Đại khái qua hai ba canh giờ, bọn người Kim Tịnh mới một lần nữa trở lại võ đường.

Trên người bọn họ không khỏi tản ra hương vị khó ngửi, cơ bắp trên hai chân cũng nở lớn với trình độ khác biệt.

Đặc biệt là Kim Tịnh, dù là hắn biểu hiện khó chịu như thế nào đi nữa, nhưng vẫn không cách nào che giấu đi việc hai chân hắn có dị hóa lớn nhất.

Kim Tịnh than thở lấy ra băng vải băng bó cầm máu, tiếp sau đó đặc biệt phân cho bọn hắn một chút lương khô đỡ đói.

Khiến cho đám người bắt đầu có cảm giác mang ơn đối với Kim Tịnh.

Nhậm Thanh thấy ra lương khô không có biểu hiện dị dạng, nhưng cũng không chuẩn bị dùng ăn, quỷ mới biết rõ bên trong có cái gì.

Hắn càng xem Kim Tịnh càng thấy có điều hiềm nghi, thế là hắn dứt khoát nhắm mắt lại dưỡn thần, chờ đợi lấy tình thế tiếp tục.

Kết quả Kim Tịnh thật đúng là dạy bảo cho mọi người Bát Cực Thối.

Ngoại trừ Nhậm Thanh nghe rất say sưa ngon lành, những người còn lại cũng không có hứng thú, thừa dịp nhàn rỗi mà khôi phục thêm nhiều thể lực mới là trọng yếu nhất.

Đợi đến ban đêm.

Ngoài cửa xuất hiện không ít tiếng bước chân, xem ra lại có người tụ tập.

Nhậm Thanh chú ý tới người chung quanh cũng bởi vì quá độ mệt mỏi, từ đó mê man đi.

Hắn đứng dậy mở miệng hỏi:

"Kim sư huynh, ta muốn cái chết minh bạch, trước khi chết muố nhìn xem bí tịch ghi chép Bát Cực Thối."

". . ."

Sắc mặt Kim Tịnh hơi có vẻ cổ quái, do dự mấy hơi về sau, móc ra bản thư tịch thật mỏng đưa tới.

Nhậm Thanh tùy ý lật xem vài trang, liền đem thư tịch phóng tới một bên, sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Không nghĩ tới lượng tin tức bí tịch ẩn chứa sẽ lớn như vậy.

【 Bát Cực Thối 】

【 Do Trần Vĩnh Hưng sáng chế, chia làm hai chương chủ và thứ, chương thứ có ba mươi sáu tư thế, chương chủ thì cần uống thuốc dẫn mới có thể nhập môn. 】

【 thuốc dẫn: lấy thịt đùi Trần Vĩnh Hưng làm thuốc dẫn, sau khi ăn vào mới có thể dị hoá, có thể phát huy ra sức mạnh siêu việt thường nhân. 】

Nhậm Thanh đối với tiền căn hậu quả cũng có mấy phần suy đoán, trách không được Thần Túc Kinh rõ ràng không liên quan gì tới ăn thịt người, vậy mà bên trong võ quán lại chướng khí mù mịt.

Kim Tịnh hai mắt phiếm hồng, cử động Nhậm Thanh để hắn nghĩ mình đang bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Hắn mặc dù mặt ngoài ngụy trang rất nho nhã, nhưng mà ngũ quan vẫn trở nên vặn vẹo, sát ý gần như kìm nén không được.

Nhân tính rút đi, thú tính bắt đầu thức tỉnh.

Lập tức Kim Tịnh giống như là nghĩ tới điều gì, cưỡng ép nhịn xuống thú tính.

Nhậm Thanh đối với cái này lại không có chú ý tới chút nào, đương nhiên coi như phát hiện thì chỉ sợ cũng sẽ không để ý.

Bảng tin tức nhắc nhở, chỉ cần tiêu hao năm ngày thọ nguyên liền có thể nắm giữ "Bát Cực Thối" .

Có vẻ như hàng đẹp giá rẻ, nhưng hắn không có quá nhiều do dự liền lựa chọn từ bỏ.

Với Nhậm Thanh, cái gọi là Bát Cực Thối như là thuật pháp phiên bản thấp kém, càng không có xuất hiện tin tức tấn thăng, nói rõ không có tiềm lực chút nào.

Tu luyện xong thì cũng chỉ mạnh hơn thường nhân một chút, vậy mà hai chân xuất hiện dị hoá lại quá rõ ràng, đúng là được không bù mất.

Nhưng mà từ tin tức công pháp có thể được biết, rất sớm trước kia thì Trần Vĩnh Hưng đã lợi dụng thịt chân của mình để bồi dưỡng đệ tử, thời điểm đó hẳn là còn chưa tới tình trạng mất khống chế.

Nhậm Thanh dùng ánh mắt còn lại nhìn thoáng qua Kim Tịnh, tiếp tục giữ im lặng.

Thời gian dần dần trôi qua, bên ngoài võ đường lại có tiếng bước chân, thanh âm quen thuộc của Trần Lê Hoa vang lên:

"Cũng đến giờ rồi, nên ăn đem."

Đám người lập tức bị bừng tỉnh.

Nhậm Thanh rõ ràng cảm giác được Kim Tịnh nuốt ngụm nước bọt, sau đó lại giả ra bộ dáng kinh sợ nói:

"Chỉ có thể lại tuyển ra một người."

"Ta tới đi."

Nam tử da đen dứt khoát quyết nhiên đứng dậy, hắn còn cảm kích nói ra:

"Kim sư huynh, đa tạ hai ngày nay đã chiếu cố."

Kim Tịnh lại đem ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn về phía Nhậm Thanh, đang suy tính xem nên bắt tên này đi bằng cách nào.

Lúc này, Nhậm Thanh không chút do dự đi tới cửa ra vào.

Kim Tịnh nhịn không được lộ vẻ vui mừng, trong lòng tất cả đều là khát vọng đối với huyết nhục, hận không thể ăn tươi nuốt sống Nhậm Thanh tại chỗ.

Nam tử da đen vừa định nói cái gì, đã thấy Kim Tịnh quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lập tức như rơi vào hầm băng.

"Ngậm miệng."

Kim Tịnh đi ra võ đường, chỉ để lại năm người nhìn nhau.

Trần Lê Hoa vẫn là không chút biểu tình như cũ, mang theo Nhậm Thanh hướng chỗ sâu võ quán đi đến.