Gặp được Liễu Bỉnh Đức, Liễu Tiêu Vân nói chuyện dòng suối nhỏ phía trước có nước. Liễu Bỉnh Đức nghe vậy rất phấn khởi, thế này thì không lo không có nước uống rồi.
Liễu Văn Xương ở bên cạnh nghe xong hưng phấn tới mức nhảy dựng lên, hoàn toàn không còn vẻ chững chạc của người đọc sách: "Tiêu Vân, dòng suối nhỏ phía trước thật sự có nước sao?"
Trên tấm địa đồ kia thể hiện có dòng suối nhỏ, nhưng hắn ta không biết có nước hay không. Dù sao rất nhiều con sông nhỏ đều đã khô cạn.
Liễu Tiêu Vân mỉm cười: "Đó là nước suối từ trên núi chảy xuống, không có khô cạn!"
Liễu Văn Xương luôn gọi nàng là Vân nha đầu, hôm nay sao vậy, sao lại gọi nàng là "Tiêu Vân" rồi.
Bắt đầu từ tối hôm qua, Liễu Văn Xương nhớ rõ câu nói kia của cha hắn ta: "Nàng ấy là một đứa con gái thì sao, còn mạnh hơn nam nhân nhiều!"
Liễu Văn Xương cảm thấy cha hắn ta nói rất đúng, trên dưới một trăm thanh niên tiểu tử, không một ai dám can đảm đứng ra trước đi tìm hiểu tin tức, đương nhiên cũng bao gồm hắn ta. Liễu Tiêu Vân và muội muội hắn ta cũng trạc tuổi nhau, nhưng muội muội luôn được cha mẹ nuông chiều, còn có người ca ca là hắn ta bảo vệ.
Sau chuyện trừng trị thổ phỉ tối qua, Liễu Văn Xương thật sự bội phục Liễu Tiêu Vân, đúng là cân quắc bất nhượng tu mi (phụ nữ không thua đáng mày râu).
…
Kỳ thật không chỉ có Liễu Văn Xương bội phục Liễu Tiêu Vân, không ít thanh niên hán tử cũng rất bội phục nàng. Tối hôm qua Liễu Tiêu Vân một thân một mình đối mặt với đám thổ phỉ kia, sự can đảm đó người bình thường không thể sánh bằng.
Liễu Bỉnh Đức phân phối vũ khí tịch thu được từ trên người thổ phỉ cho mười thanh niên hán tử, để bọn họ bảo vệ mọi người. Vũ khí trong tay nhẹ hơn cuốc nhiều, nhận được sự tin tưởng của lý chính, đột nhiên trong lòng những thanh niên hán tử này có thêm rất nhiều cảm giác trách nhiệm.
Chuẩn bị xuất phát, Liễu Bỉnh Đức bắt đầu kiểm kê nhân số, không nhiều không ít, không thiếu một ai. Hắn ta kêu mọi người thu dọn đồ đạc, tiếp tục lên đường. Hắn ta còn nói với mọi người, phía trước có một con suối nhỏ, trong suối có nước.
Có nước! Tìm được nước rồi!
Tin tức tốt này thoáng cái nâng cao sự hăng hái của mọi người.
Thu dọn nồi bát bầu chậu xong, nên chất lên xe thì chất lên xe, nên đeo sau lưng thì đeo sau lưng, đánh xe ngựa, xe bò, xe la, đẩy xe ba gác, dìu già dắt trẻ, mọi người tiếp tục lên đường.
Đi được một lát, từ xa đã nhìn thấy con suối nhỏ kia. Có vài người đã bước nhanh hơn, vượt qua người hai nhà Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn đi phía trước, chạy về phía con suối nhỏ kia. Không ai muốn tụt lại phía sau, tất cả mọi người nhao nhao chạy qua theo. Đội ngũ thật dài bắt đầu mất kiểm soát, càng chạy càng loạn.
"Đừng chạy, chú ý an toàn!" Liễu Bỉnh Đức ở phía sau lớn tiếng hô hào.
Nhiều người như không nghe thấy, vẫn mừng như điên lao tới bờ suối. Cho dù là người già, phụ nhân hay trẻ con, lúc này cũng đều bước đi như bay.
"Thật là, vội cái gì chứ! Xem các ngươi người này sốt ruột hơn người kia!"
"Lý chính, bọn ta chờ các ngươi ở bờ sông!"
Cuối cùng, đẩy xe ba gác cũng vượt qua xe bò, xe ngựa, xe la, chạy như bay về phía con suối. Cả nhà Liễu Tiêu Minh không chạy, bọn họ không nhanh không chậm đi theo phía sau xe bò nhà lý chính.
Chờ mấy người Liễu Bỉnh Đức cũng tới bờ suối, có người đã bắt đầu đổ nước vào trong túi. Do nước suối từ trên núi chảy xuống nên nước trong suối không nhiều, có điều rất trong.
Mấy ngày nay chạy nạn rời khỏi Liễu gia thôn, ai ai cũng đầy bụi đất, khó khăn lắm mới tìm được nước, Liễu Bỉnh Đức tạm thời quyết định mọi người ở đây nghỉ ngơi tới trưa, có thể tắm rửa giặt giũ nấu nướng, buổi chiều lại tiếp tục xuất phát lên đường.
Nam thì có thể nhảy xuống suối tắm, nữ thì làm sao bây giờ?
Lúc này lều vải đơn giản lại phát huy tác dụng rồi. Mọi người mắc lều vải đơn giản lên chỗ rộng rãi lại cách con suối không xa, nữ có thể múc nước vào lều vải lau người thay quần áo.
Liễu Tiêu Minh cũng mắc xong hai cái lều vải, dẫn ngựa xuống suối, ngựa cũng cần uống nước tắm rửa.