Khi mở đôi mắt ngái ngủ ra một lần nữa thì đã là ba ngày sau, lần này bệnh tật dường như đã lấy đi toàn bộ mỡ thừa và sức lực của cô, khiến cô trông nhẹ bẫng, toàn thân không còn một chút sức lực.
" Thanh Vy, con tỉnh chưa? Con muốn uống nước không?" Giọng nói ân cần của mẹ chồng vang lên. Cô cố gắng quay cái cổ cứng ngắc của mình nhìn thấy khuôn mặt hồng hào vốn có của mẹ chồng cô lúc này lại trông phờ phạc làm sao.
“Mẹ…” Cô lẩm bẩm, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng một làn sương mù lấp lập tức lập đầy đôi mắt khô khốc của cô.
Mẹ chồng đỡ cô ngồi dậy, đặt một cái gối ở đầu giường, vén mớ tóc lòa xòa trên trán cô ra sau tai, đau khổ nói: “Con xem, gầy đi bao nhiêu rồi cái mặt nhỏ này đã sắp thành miếng giấy rồi... Không biết phải chăm bao lâu nữa mới về được số cân ngày trước nữa.”
Cô rướn thân thể yếu ớt về phía trước, vươn tay ôm lấy cổ mẹ chồng, đặt trán lên vai bà: “Mẹ, con xin lỗi, con…”
“Được rồi, được rồi, chuyện cũ đừng nói nữa con gái, hiện tại con phải mau chóng giữ gìn sức khỏe, chúng ta cũng không muốn làm gì nữa.”
Bà vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi "Nếu mẹ con biết con ở nhà chúng ta bị bệnh thế này bà ấy nhất định sẽ đau khổ biết bao."
Đỗ Thanh Vy chỉ biết ôm bà chặt hơn, khóc nức nở. Khóe mắt mẹ chồng cũng đỏ hoe, bà nghẹn ngào nói: “ Thanh Vy, mẹ biết con biết lỗi rồi, nếu con muốn về nhà, mẹ quyết định đưa con về nhà mẹ không thể chịu đựng khi thấy con vật vã như thế này."
Đỗ Thanh Vy ngạc nhiên mở to đôi mắt ngấn lệ nhìn bà, mẹ chồng âu yếm lau nước mắt cho cô rồi nói tiếp: “Mẹ cũng có một đứa con gái, nếu con bé Bạch Dương chịu đựng điều này bên ngoài thì trong lòng mẹ cũng vậy..."
"Ha ha, nếu như con cùng Đình Nam thật sự không đến được với nhau, mẹ quyết định để con rời đi..."
Cửa phòng bị đẩy ra một tiếng rầm, Chu Đình Nam tức giận xuất hiện ở cửa: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
Cô và mẹ chồng kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy anh sải bước đi tới kéo bà đứng lên rồi lớn tiếng: “Mẹ về nghỉ đi, đi đi, đừng ở đây luyên thuyên mãi”
“Này, Đình Nam…” Mẹ chồng còn muốn nói gì đó, nhưng Chu Đình Nam đã đẩy bà ra khỏi cửa, “Mẹ ơi, sao mẹ nói nhiều thế, mẹ không cần lo lắng về chuyện của bọn con đâu."
Cô tựa vào đầu giường bình thản nhìn anh. Anh mất tự nhiên đi đến bên giường, như là đang tìm cái gì nói: "Em, có muốn ăn chút gì không? Anh đi xuống nhà bếp làm."
Cô nheo lại đôi mắt chua xót, giọng yếu ớt mà thâm trầm nói: “ Chu Đình Nam, mẹ anh đã đồng ý, chúng ta có thể ly hôn, anh và tôi tự do.”
"Ai đồng ý? Mẹ đồng ý ly hôn sao? Mẹ muốn ly hôn thì tự đi mà ly hôn, liên quan gì đến chuyện của chúng ta chứ ?"
Cô mở to đôi mắt đẹp, ngữ khí vô cùng kinh ngạc nói: "Cái gì? Anh muốn mẹ ly hôn sao? Bố anh đồng ý sao? Cẩn thận bố anh đánh què chân anh."
Anh sửng sốt một chút, lập tức nói: "Anh đâu có bảo mẹ ly hôn với bố? Em nói bậy bạ gì vậy?"
"Rõ ràng là anh vừa nói rằng mẹ muốn ly hôn thì đi mà ly hôn mà." Cô giả vờ ngây thơ nhìn anh và lặp lại những gì anh vừa nói.
"Ý của anh là....” Anh nhìn chằm chằm vào cô, thường ngày anh mắt ấy có chút kiêu ngạo nhưng giờ đây có chút bất đắc dĩ lảm nhảm, hồi lâu không nói ra lời.
Đỗ Thanh Vy khẽ mỉm cười: " Chu Đình Nam, anh vui đến mức không biết nói gì sao? Tôi không trêu anh nữa, sau này chúng ta còn có thể làm bạn chứ?"
"Chúng ta là vợ chồng, bạn bè cái quái gì? Em đừng suy nghĩ lung tung nữa." Anh cáu kỉnh xua tay.
“ Tôi không nói hiện tại, tôi nói tương lai sau khi chúng ta ly hôn, chúng ta còn có thể làm bạn không?” Cô nghiêm túc nhìn anh, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vài tia mong đợi.
"Ai nói muốn ly hôn, ai đồng ý ly hôn, đời này em cũng đừng nghĩ, đều không có khả năng."
"Tại sao không thể? Mẹ anh vừa rồi đồng ý, nếu như bố mẹ anh đi nói với bố tôi, như vậy ông sẽ còn mặt mũi để tôi ở lại nhà anh sao? ông ấy nhất định sẽ đồng ý. Vậy chúng ta có tất nhiên là có thể ly hôn?" Cô không giận mà ung dung phân tích cho anh.
“Em có phải khỏi bệnh rồi nên lại có tâm trạng để quậy phá trở lại không?” Anh trừng mắt nhìn cô.
Cô yếu ớt đưa tay đỡ trán: “Không sao đâu, tôi vẫn còn choáng váng, nhưng nghĩ đến việc chúng ta ly hôn, bệnh của tôi đã khỏi được một nửa.”
Cô từ tức giận đến nở nụ cười ngọt ngào với anh, sau đó nói: “ Này, sau khi chúng ta ly hôn, anh định cho tôi bao nhiêu tiền bồi thường? Anh cho những người vợ trước của anh bao nhiêu? Để tôi tham khảo giá."
" Đỗ Thanh Vy, em muốn chết?" Anh hét lên giận dữ.
“Ôi, anh là ai, tôi sợ chết khϊếp rồi” Cô giả vờ khϊếp sợ nhìn anh, “ Được rồi, anh không cho thì thôi tôi sẽ không đòi lấy đâu, tôi biết anh rất keo kiệt, tôi chưa bao giờ mong anh phải chia cái gì cả. Trêu anh chút thôi nhìn anh sợ tới mức nào kìa." Đỗ Thanh Vy nhếch mép khinh thường nói.
“Đỗ Thanh Vy!” Chu Đình Nam nghiến răng gọi.
"Được, được, tôi không lấy của anh một xu nào là được chứ gì, anh cũng đừng tức giận nữa. Tôi muốn uống nước, rót cho tôi ly nước."
"Uống cái rắm! Không quan tâm!"
" Anh thật tàn nhẫn, dù sao tôi cũng là bệnh nhân lại còn mới chuẩn bị làm vợ cũ thôi đã không nhờ được anh việc gì rồi. Haz, tôi một mình làm vậy."
Nói trêu trọc anh vậy nhưng khi bước xuống giường mắt cô liền tối sầm lại lảo đảo chuẩn bị ngã xuống, anh một sải chân đi tới, đỡ lấy thân thể đổ nát của tô, tức giận nói: " Em đáng đời, cố tình chọc tức anh không cẩn thận ngã chết bây giờ ."
Đỗ Thanh Vy ở trong lòng anh mở to hai mắt, cười yếu ớt: “Không phải tôi ngã chết, anh liền không mất một đồng nào để ly hôn sao, lại còn được lấy thêm mấy cô vợ mới xinh đẹp dịu hiền"
“ Em còn nói nữa, anh gϊếŧ em ngay bây giờ.” Anh đe dọa cô bằng ánh mắt dữ tợn.
Cô chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, rụt rè nói:“Nhưng tôi muốn uống nước, tôi khát nước.”
Anh bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô trở lại giường, đe dọa nói: "Nếu không phải không muốn nhìn em chết vì bệnh, anh sẽ không quan tâm đến em. Ngồi yên chờ anh đi rót nước."
Đỗ Thanh Vy nhìn bóng lưng anh, liều lĩnh nói thêm: “ Tôi muốn uống nước mật ong.”
Anh quay đầu lại liếc cô một cái, tức giận nói:"Hiểu rồi, đồ phiền phức."
Thấy cửa đã đóng cửa lại, Đỗ Thanh Vy cười đắc ý hừ đánh không lại cô không tin mình cũng không chơi nổi anh cô sẽ làm anh tức chết.